An Đạo Vân nói: “Cô ta dám giết cường giả của nhà họ An như vậy tức là cô ta không sợ nhà họ An ta. Nhưng cho tới bây giờ, chúng ta không thể tra ra được lai lịch của cô ta, có lẽ cô ta là cường giả mấy ngàn vạn năm trước, cùng thời đại với tổ tiên của ta”.
Nói rồi cô bé lại nói: “Nhà họ An chúng ta đá phải tấm sắt rồi”.
An Vũ Quân khẽ gật đầu: “Giống như chúng ta điều tra, người này hẳn là đến từ ba ngàn vạn năm trước nhưng không biết cô ta làm cách nào mà khiến cho những người có mặt ngày hôm đó đều không nhớ rõ dung mạo của cô ta, cho nên chúng ta không thể biết rõ được danh tính thực sự của cô ta”.
An Đạo Vân trầm giọng nói: “Tộc thúc, thái độ của thư viện về người này thế nào?”
An Vũ Quân: “Trước tiên phải điều tra”.
An Đạo Vân im lặng không nói.
An Vũ Quân khẽ nói: “Điều mà thư viện lo là người này đã từng tham gia vào đại chiến Hư Chân nên không dám tùy tiện bắt người này. Đương nhiên là thư viện cũng khá đề phòng sự xuất hiện đột nhiên của Đại Kiếm Đế”.
Ông ta dừng một chút, rồi nói: “Để điều tra thân phận thực sự của người này, thư viện đã phái người đến chiến trường Hư Chân để tìm Diệp Vũ Kiếm Đế và Thính Vân Kiếm Đế, nếu ba ngàn vạn năm trước có một Đại Kiếm Đế váy đỏ thật thì chắc chắn hai người họ biết”.
An Đạo Vân lại hỏi: “Thái độ với Diệp Quân này thì sao?”
An Vũ Quân bình tĩnh nói: “Cho dù là giết nhà họ An ta hay là giết tộc Thiên Long viễn cổ thì thư viện cũng sẽ coi như ân oán cá nhân. Nhưng hắn giết Thiên Đạo thì chẳng khác nào khiêu khích uy quyền của thư viện. Thư viện đã ra lệnh bắt giữ hắn, người này xem như không còn đường chạy, nhưng…”
Nói đến đây ông ta nhíu mày: “Theo tình báo của ta, người này đang trên đường chạy đến Thanh Châu”.
An Đạo Vân lập tức nói: “Hắn muốn đến thư viện Thanh Châu cáo trạng”.
An Vũ Quân gật đầu: “Đúng thế, có lẽ là hắn muốn đến Thanh Châu xin Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh”.
An Đạo Vân nói: “Không thể để hắn đến Thanh Châu được”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân: “Con nghĩ Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ giúp hắn sao?”
An Đạo Vân lắc đầu: “Con không dám đánh cược! Vì nhà họ An ta hoàn toàn không chiếm được lý trong ngọn nguồn chuyện này, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xử lý công bằng sau khi xuất hiện, lúc đó ông ấy phủ nhận nhà họ An thì nhà họ An không thể quay trở lại như xưa”.
Nghe thế sắc mặt An Vũ Quân bỗng trở nên khó coi.
Đúng thật là thế.
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian phán quyết nhà họ An sai sau khi xuất hiện thì cả đời này nhà họ An đừng mong có cơ hội lật ngược ván cờ.
Vị trí phó thống soái này của ông ta cũng sẽ bị nội các tước bỏ.
An Vũ Quân do dự một chốc rồi nói: “Nói thế nào Kiếm Chủ Nhân Gian cũng có quan hệ thông gia với nhà họ An, chắc ông ấy sẽ không trừng phạt nhà họ An vì một người ngoài”.
An Đạo Vân lắc đầu.
“Chúng ta không thể đánh cược, dù sao mục đích chính mà Kiếm Chủ Nhân Gian lập ra thư viện là công bằng và công chính, mà nhà họ An lại không chiếm lý trong chuyện này. Hơn nữa, tộc thúc à, bây giờ không phải là hàng ngàn vạn năm trước nữa, trải qua hàng ngàn vạn năm truyền thừa, thật ra quan hệ huyết thống của nhà họ An chúng ta và hai vị tiên tổ kia đã nhạt đi rất nhiều rồi”.
An Vũ Quân không nói gì.
Thật ra đây là sự thật không thể bàn cãi, nhưng mấy năm nay tất cả người nhà họ An đều không để tâm đến điều này.
Có thể nói là cố ý phớt lờ.
An Đạo Vân đột nhiên nói: “Tộc thúc, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, một khi ông ta phán rằng nhà họ An sai thì từ nay về sau địa vị đặc biệt của nhà họ An sẽ không còn nữa. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để Diệp Quân đến Thanh Châu, chúng ta không thể đánh cược, cũng không đánh cược nổi”.
An Vũ Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
An Đạo Vân lại nói: “Ngoài ra, chúng ta nên chuẩn bị vài thứ”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân, An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Đằng sau Diệp Quân rõ ràng có người chống đỡ, để đề phòng điều bất trắc, chúng ta nên chuẩn bị trước”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân: “Ý con là?”
An Đạo Vân chậm rãi quỳ xuống: “Tộc thúc, con sẵn sàng rời khỏi nhà họ An để đến tổng viện thư viện Quan Huyên học hỏi”.
Nghe thế An Vũ Quân sửng sốt.
Một lúc sau, vẻ mặt ông ta bỗng trở nên phức tạp.
Loanh quanh một vòng lớn như vậy, điều mà cô bé này tính toán không phải vì nhà họ An mà là vì bản thân mình.
An Đạo Vân nói tiếp: “Nhà họ An ta phải chuẩn bị thật tốt, sau khi con rời khỏi nhà họ An, con sẽ chuyên tâm học tập tại tổng viện thư viện Quan Huyên. Trận chiến giữa nhà họ An và Diệp Quân, nếu thắng thì tất cả mọi người đều vui, nhưng nếu thua… nhà họ An cũng sẽ không còn đường nào để lui”.
Nói rồi cô bé nhìn An Vũ Quân: “Con sẵn lòng trở thành đường lui của nhà họ An, mong tộc thúc cho con được toại nguyện”.
Cô bé muốn phát triển, ở lại nhà họ An thì không được.
Nhà họ An có nhiều cường giả bị giết như thế, nguyên khí đã bị tổn thất nặng nề nên muốn có đường lui tốt hơn, chỉ có thể đến tổng viện thư viện Quan Huyên.
An Vũ Quân khẽ gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp để con đến tổng viện thư viện Quan Huyên”.
An Đạo Vân cúi đầu: “Cảm ơn tộc thúc”.
An Vũ Quân ngẩng đầu nhìn trời khẽ nói: “Con nghĩ Diệp Quân có thể đi đến Thanh Châu không?”
An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Thế sự khó đoán”.
An Vũ Quân cười nói: “Con nói đúng, nhưng ta cá là hắn không thể tới Thanh Châu, nếu lần này để hắn đến được Thanh Châu thì không phải là nhà họ An chúng ta An mất mặt, mà là thể diện của toàn bộ thư viện Quan Huyên”.
An Đạo Vân im lặng không nói.
Người trước đó nói chắc chắn như vậy là An Nhã - gia chủ nhà họ An, bây giờ bà ta trở thành thi thể đã nguội lạnh.
Từ trước đến nay lỗi lầm lớn nhất mà nhà họ An phạm phải là gì?
Là khinh thường cậu thanh niên đến từ Nam Châu đó.
Mà bây giờ vẫn là thái độ đó.
An Đạo Vân thầm thở dài.
Cô bé không thể nói.
Cô bé chỉ cần dám bảo nhà họ An đừng trả thù thì lập tức sẽ bị nhà họ An phỉ nhổ, đám người nhà họ An đó sẽ nhảy ra mắng cô bé là đồ phản bội.
Cô bé bỗng cảm thấy rất xót xa.
Cô bé biết rõ nhà họ An nên làm thế nào mới có lợi cho mình nhưng lại không thể nói.
Vinh dự của tiên tổ?
Mọi người đều chỉ nhớ đến sự vẻ vang nên đã xem nhẹ tiên tổ.
Đó là vinh quang của tiên tổ chứ không phải là vinh quang của nhà họ An hiện giờ.
Tiên tổ là Võ Thần, mà thế hệ sau của nhà họ An lại xem mình là Võ Thần.
Sự khác biệt này rất lớn.