Mặc dù Đạo Môn chỉ có một người nhưng không ai dám xem thường, chỉ vì ông ấy.
Nam Lăng Nhân nói tiếp: “Đạo tiền bối không thể không nhìn ra được những mối quan hệ này, nhưng ông ta vẫn nhận Diệp huynh làm đệ tử, chỉ có hai khả năng, một là Đạo tiền bối giả vờ uống say”.
Người đàn ông lắc đầu: “Không thể có chuyện này”.
Nam Lăng Nhân cười nói: “Khả năng thứ hai là Diệp huynh này yêu nghiệt hơn chúng ta nghĩ, cường giả ở cấp bậc như Đạo tiền bối cũng đã động lòng, sau đó thu hắn về làm đệ tử… Nếu ta đoán không lầm thì chắc là Diệp huynh này muốn giành lấy số mệnh đại đạo cho Đạo Môn”.
Số mệnh đại đạo!
Người đàn ông trầm giọng nói: “Đại ca, số mệnh đại đạo này không dễ tranh”.
Nam Lăng Nhân gật đầu: “Trận đánh này có thể là trận khó nhất trong lịch sử”.
Người đàn ông nhìn Nam Lăng Nhân: “Đại ca, huynh muốn tham gia sao?”
Nam Lăng Nhân lắc đầu: “Ta không có khả năng này, gia tộc Nam Lăng cũng không có ai có năng lực này nên chúng ta chỉ có thể chuẩn bị chu đáo rồi mới hành động, quan hệ xã giao rộng, bớt làm chuyện xấu. Từ trước đến nay, hễ các gia tộc lớn bị tiêu diệt, tám chín mươi phần trăm đều do có người làm việc bất chính, gieo nhân nào gặp quả đó”.
Nói rồi hắn ta nhìn mấy người phía sau: “Mặc dù gia tộc họ Nam Lăng là một trong sáu gia tộc lớn nhưng trong vũ trụ mênh mông, thật ra cũng chẳng là gì nên chúng ta nhất định phải tự khắc chế hành vi, lời nói của mình, bớt làm chuyện xấu”.
Mấy người đó đều gật đầu.
Nam Lăng Nhân nhìn về phía đằng xa khẽ nói: “Mong họ có thể vượt qua được cửa ải này”.
…
Sau khi ra khỏi Ung Thành, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất ngự kiếm lên thẳng tầng mây.
Nam Lăng Nhất Nhất im lặng không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, không muốn về gia tộc thì đừng về”.
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Ta nghĩ Đạo Môn rất tốt”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó dừng lại, Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân: “Diệp sư đệ, sao dừng lại?”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó quay đầu lại nhìn: “Còn không chịu ra đây sao?”
Vừa dứt lời, tầng mây nơi đó bỗng tách ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất.
Người đến chính là Ngao Mông.
Nhìn thấy Ngao Mông, Nam Lăng Nhất Nhất biến sắc.
Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh như đã có dự đoán từ trước.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Ngao Mông nhíu mày cảm thấy bất an, ông ta vừa định nói gì thì đúng lúc này bên dưới bỗng xuất hiện một luồng khí tức đáng sợ, sau đó đao quang vài trăm trượng lao đến.
Sắc mặt Ngao Mông thay đổi tức giận nói: “Các ngươi bẫy ta”.
Nói rồi cảm nhận được khí tức đáng sợ của đao quang, ông ta không dám sơ suất bèn khôi phục chân thân.
Một con Chân Long dài mấy ngàn trượng xuất hiện trong tầng mây, uy lực của rồng cuồn cuộn nhưng chưa thể ngăn được đao quang đó.
Vèo!
Xoẹt!
Từng tiếng xé nát và tiếng gào thét vang lên, con Chân Long đó bị đao quang chém đứt, máu rồng chảy ròng ròng.
Diệp Quân xòe bàn tay ra thu lại chiếc nhẫn của Ngao Mông, sau đó lại lấy một chiếc nhẫn thu máu rồng và thi thể của Ngao Mông lại.
Nam Lăng Nhất Nhất há hốc miệng.
Động tác quá mức thành thạo.
Lúc này Đạo hòa thượng xuất hiện, trong tay ông ấy là một thanh đao sắt.
Hòa thượng mang đao!
Diệp Quân nói: “Sư phụ thần uy, sư phụ vô địch”.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Xác rồng mỗi người một nửa”.
Nói rồi ông ấy nhíu mày, không đúng rồng là do mình giết, tại sao phải chia nửa với tên khốn này?
Lúc này Diệp Quân nói: “Sư phụ, tộc Chân Long chắc chắn còn đến nữa, chúng ta rút trước đi”.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Lần trước không giết tên này là vì không muốn trở mặt hoàn toàn nhưng bây giờ chúng ta đã trở mặt với tộc Chân Long, ngươi biết có nghĩa là gì không?”
Diệp Quân im lặng một chốc rồi nói: “Họ sẽ báo thù càng điên cuồng hơn”.
Đạo hòa thượng sầm mặt: “…”
Nghe Diệp Quân và Đạo hòa thượng nói chuyện, Nam Lăng Nhất Nhất bên cạnh cũng hiểu ra.
Đây là một cái bẫy.
Cái bẫy do sư đệ và sư phụ mình bày ra để nhắm vào Ngao Mông.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Đạo hòa thượng, lắc đầu thầm nói: “Sư phụ đúng là thâm hiểm quá”.
Sau đó cô ấy nhìn Diệp Quân, thầm nói: “Sư đệ đúng là trí tuệ vô song”.