Sau khi vào trong thành, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đi dọc theo con phố, trên đường đi hai người mua khá nhiều đồ.
Dĩ nhiên đều là do Diệp Quân trả tiền.
Nam Lăng Nhất Nhất cũng nghèo mà.
Gặp phải một sư phụ như vậy thì ai cũng phải nghèo thôi.
Đi dạo một lúc, hai người đến Tiên Bảo Các, đồ có thể mua ở Tiên Bảo Các rất nhiều, nơi này cái gì cũng có.
Hai người đi một vòng, Diệp Quân đã tiêu tốn hết gần năm vạn kim tinh.
Phải nói hắn khá đau lòng.
Nhưng nên tiêu thì vẫn phải tiêu.
Mua xong đồ, hai người bèn rời đi, nhưng hai người vừa ra khỏi Tiên Bảo Các, một giọng nói bỗng vang lên: “Nam Lăng Nhất Nhất”.
Nghe thế Diệp Quân quay đầu lại nhìn, ở cách đó không xa có mấy người đang nhìn chằm chằm họ.
Ba nam một nữ.
Chàng trai mặc đồ trắng đi đầu thấy mình không nhận lầm người bèn đi đến cười nói: “Đúng là muội rồi”.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn đám người đó không nói gì.
Diệp Quân nhíu mày, lẽ nào đến gây chuyện?
Chàng trai mặc đồ trắng nói: “Nhất Nhất, không ngờ lại đúng là muội”.
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân hiểu, cô ấy không muốn dây dưa với đối phương bèn dẫn Nam Lăng Nhất Nhất đi.
Nhưng lúc này chàng trai mặc đồ trắng bỗng nói: “Diệp Quân huynh, xin dừng bước”.
Diệp Quân nhìn chàng trai mặc đồ trắng ngạc nhiên nói: “Ngươi biết ta sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Có thể Diệp Quân huynh không biết, tộc Chân Long đã phát lệnh truy nã huynh ở toàn Trung Thổ Thần Châu”.
Phát lệnh truy nã mình!
Diệp Quân nhíu mày nhưng cũng không nói gì nhiều, dù sao cũng nằm trong dự đoán.
Chàng trai mặc đồ trắng nói: “Diệp Quân huynh, ta muốn nói với muội muội ta vài câu”.
Muội muội!
Diệp Quân nhìn chàng trai mặc đồ trắng, cảm thấy hơi bất ngờ, người này thế mà lại là người của gia tộc Nam Lăng.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ta nhìn chàng trai mặc đồ trắng bình tĩnh nói: “Nam Lăng Nhân, huynh muốn nói gì?”
Nam Lăng Nhân trầm giọng nói: “Nhất Nhất, theo huynh về gia tộc đi”.
Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu.
Nam Lăng Nhân nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Nhất Nhất, theo ta biết tộc Chân Long có thể sẽ có động thái lớn, muội ở lại Đạo Môn sẽ rất nguy hiểm. Dù muội không muốn về gia tộc Nam Lăng cũng nên đi khỏi Đạo Môn”.
Nam Lăng Nhất Nhất vẫn lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn Nam Lăng Nhất Nhất đi.
Nam Lăng Nhân nói: “Nhất Nhất, khoan đã”.
Nói rồi hắn ta đi đến trước mặt Nam Lăng Nhất Nhất, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: “Nhất Nhất, Đạo Môn cũng không dễ dàng, muội cứ nhận lấy ba mươi vạn kim tinh, đừng từ chối”.
Nam Lăng Nhất Nhất im lặng một lúc lâu vẫn lắc đầu, sau đó kéo cánh tay Diệp Quân đi.
Thấy thế, Nam Lăng Nhân thở dài, sau đó lại nói: “Diệp Quân huynh, gần đây có thể tộc Chân Long sẽ có động thái lớn, phải cẩn thận”.
Diệp Quân ở đằng xa quay đầu lại nhìn Nam Lăng Nhân: “Cảm ơn nhiều”.
Nói rồi hắn và Nam Lăng Nhất Nhất nhanh chân đi về phía cuối con phố.
Nam Lăng Nhân đứng ở đó nhìn chiếc nhẫn trong tay, lắc đầu thở dài.
Lúc này một người đàn ông bên cạnh hắn ta nói: “Đại ca, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, không muốn về thì thôi vậy”.
Nam Lăng Nhân lắc đầu: “Không thể nói thế, mặc dù muội ấy không được cha nhận nhưng trên người muội ấy có dòng máu của gia tộc Nam Lăng, có quan hệ huyết thống với chúng ta”.
Hắn ta nhìn Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất ở đằng xa, khẽ nói: “Lỗi lầm người lớn phạm phải không nên để thế hệ sau gánh chịu đau khổ, cha cũng có lỗi trong chuyện này”.
Nghe thế mấy người đứng phía sau hắn ta đều không dám đáp lời.
Dám nói gia chủ gia tộc họ Nam Lăng như thế cũng chỉ có vị đại ca này thôi.
Vì vị đại ca này chính là tộc trưởng tương lai của gia tộc họ Nam Lăng mà tiên tổ của gia tộc – Nam Lăng Hàn chỉ định.
Vị trí thiếu tộc trưởng này là vững chắc nhất từ trước đến nay.
Nam Lăng Nhân nhìn bóng lưng Diệp Quân ở đằng xa nói: “Diệp huynh này đúng là khí chất siêu phàm, khí tức mạnh mẽ, là một nhân tài hiếm thấy, nếu ta là tộc trưởng của Thần tộc và gia tộc họ Lý thì sẽ thu nhận hắn”.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Đại ca, người mà hắn đắc tội là tộc Chân Long, hơn nữa còn giết người của nhà họ An, thu nhận hắn tức là muốn đối đầu với tộc Chân Long và nhà họ An. Mặc dù người này không tệ nhưng ta nghĩ không đáng để trở thành kẻ thù với hai gia tộc này”.
Nam Lăng Nhân lắc đầu: “Trước kia ta cũng nghĩ không đáng nhưng sau khi gặp người này, ta lại cảm thấy đáng”.
Người đàn ông nhíu mày khó hiểu: “Tại sao?”
Nam Lăng Nhân cười nói: “Tất cả chúng ta đều tập trung sự chú ý đến tộc Chân Long và nhà họ An nhưng lại quên mất một chuyện, đó là vị Diệp huynh này đã giết An Mục, hơn nữa còn giết cả Chân Long. An Mục là ai chứ? Người này là thiên tài tuyệt thế mà thư viện Quan Huyên ngầm xác định đi tranh giành số mệnh, thiên phú và thực lực của người này là đỉnh cấp nhất ở Trung Thổ Thần Châu này chứ đừng nói là thượng giới, huống gì trên người hắn còn có một con Chân Long, con rồng này là thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long, bản thân nó đã đủ yêu nghiệt rồi…”
Nói đến đây, hắn ta ngừng một chốc rồi trầm giọng nói: “Thế nhưng họ hợp sức lại vẫn bị vị Diệp huynh này giết chết, dĩ nhiên những điều này đều là thứ yếu. Quan trọng nhất là hắn được Đạo tiền bối nhận làm đệ tử, Đạo tiền bối là một trong mười hai nhân vật đỉnh cao ở Trung Thổ Thần Châu”.
Đạo hòa thượng!
Người đàn ông im lặng không nói, đây đúng là một người vô cùng lợi hại.