Trong Đường Lê cung lúc này đèn đuốc sángtrưng, vậy nhưng vẫn không thể xua tan được nỗi giá lạnh nơi đáy lòng tôi. VệLâm đã vâng chỉ đến chăm sóc cho My Trang, đồng thời để tiện cho việc chữa trị,Ôn Thực Sơ cũng được tạm thời đưa vào nghỉ ở chái điện. Lúc này các thái y, bàđỡ trong cung cơ hồ đều tập trung tại Đường Lê cung tất thảy.
Hoàng hậu không được phép tới đây, phải ởlại Chiêu Dương điện để cùng Đoan Phi thu dọn tàn cuộc. Kính Phi và Hồ Uẩn Dungthì sắp xếp cho các phi tần về cung nghỉ ngơi, nhân tiện bầu bạn với Trinh Quýtần vì mỏi mệt quá độ mà thân thể không thoải mái. Cận Tịch và Hoán Bích tạmthời đưa hai vị Hoàng tử tới Nhu Nghi điện để chăm sóc, đồng thời làm nốt nhữngviệc còn dang dở.
My Trang được đưa vào nội điện đã hơn mộtcanh giờ, ngoài mấy tiếng rên rỉ đau đớn thỉnh thoảng vang lên thì không cònđộng tĩnh nào khác nữa. Bà đỡ liên tục bưng những chậu nước trong vào, khi bưngra thì tất cả đều biến thành màu đỏ tươi rùng rợn. Tôi nhìn mà tim đập chânrun, có mấy lần đã muốn xông vào, nhưng đều bị Lý Trường kéo lại khuyên nhủ:“Nương nương không thể vào được, Vệ thái y đang đỡ đẻ cho Thục viện nương nươngrồi, đợi lát nữa mọi việc sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi!” Sau đó lại thấp giọng nói:“Nương nương hãy tự mình soi gương thử xem!” Tới lúc ấy tôi mới phát hiện dướicằm mình có hai dấu ngón tay tím thẫm, nếu My Trang nhìn thấy chỉ e sẽ giậtmình kinh sợ. Thế là tôi đành cố nén lòng mình, ngồi im một chỗ mà chờ đợi.
Thái Nguyệt đứng kế bên tôi, nghẹn ngàokhóc lóc, nói: “Cung của Hoàng hậu đuổi Nhiễm Đông ra ngoài, hình như là BảoThước bên cạnh An Chiêu viện đi theo muốn đưa tiễn, nhưng thị vệ lại không chophép, thế là hai bên liền nảy sinh tranh cãi ngay trước cửa Đường Lê cung, làmkinh động tới tiểu thư. Tiểu thư vốn đang ngủ, khi thức giấc nghe nói mọi ngườiđều đang ở trong cung của Hoàng hậu, liền cảm thấy bất an, lại nghe được tiếngbọn họ tranh cãi với nhau bên ngoài nữa, không kìm được đi tới gặng hỏi cho rõràng, kết quả là Bảo Thước lỡ miệng nói rằng Chiêu viện nương nương và Thục phitỷ muội tình sâu, hôm nay Thục phi nương nương phải chịu mối oan ức rất lớn,được Chiêu viện giúp đỡ hết lòng, còn thị với Nhiễm Đông thì là đồng hương,thấy Nhiễm Đông bị đuổi khỏi cung nên muốn đi đưa tiễn. Cơn phong ba hôm nayquả là rất lớn, khi Hoán Bích cô nương tới đây đã giấu tiểu thư rồi, ấy là vìsợ tiểu thư bị động thai, ai ngờ cuối cùng tiểu thư lại tự mình nghe được, bènnôn nóng đi tới cung của Hoàng hậu, kết quả là vừa tới cửa điện liền nhìn thấyÔn thái y... Ôn thái y...” Thái Nguyệt không dám nhắc lại tình cảnh đó, đưa taylên ôm mặt, khóc nức nở, nói: “Khi đó tiểu thư sợ đến ngây ra, nô tỳ cũng ngâyngốc suốt một hồi lâu rồi mới tỉnh táo trở lại, khi phát hiện ra là có vấn đềthì tiểu thư đã bắt đầu chảy máu rồi. Nếu sớm biết thế này, nô tỳ nhất định sẽ rasức ngăn cản, quyết không để cho tiểu thư tới đó...”
Tôi bất giác rùng mình một cái, ngẩng đầunhìn chằm chằm vào An Lăng Dung đang giàn giụa nước mắt đứng phía xa, ánh mắtdữ dằn như muốn ăn thịt người.
“Thật là trùng hợp quá!” Tôi đi đến trướcmặt nàng ta, nhìn nàng ta chăm chú. “Ngươi biết rõ là My Trang tỷ tỷ đang cóthai không thể chịu được nỗi kinh sợ nào, thế mà a hoàn của ngươi lại chạy đếntrước cửa Đường Lê cung làm ầm ĩ lên như thế. An Lăng Dung, ngươi nói xem việcnày có phải là trùng hợp quá rồi không?”
An Lăng Dung lắc đầu nguầy nguậy, nắm chặtlấy cánh tay tôi mà cất giọng thê lương: “Muội không biết! Muội không biết gìhết! Tỷ tỷ đừng trách muội, muội thật sự không biết là chuyện sẽ như vậy đâu.”
Tôi đẩy bàn tay nàng ta ra vẻ ghê tởm, nàngta lại đưa mắt nhìn qua phía Huyền Lăng, đau đớn nói: “Hoàng thượng!”
Lúc này toàn bộ tâm tư Huyền Lăng đều đặtvào nội điện, chỉ buồn bực lắc đầu một cái với nàng ta, không để ý tới nàng tathêm nữa.
Nàng ta thấy Huyền Lăng không để ý tớimình, lập tức tỏ vẻ thê lương và tuyệt vọng, khóc nức nở, nói: “Tỷ tỷ xin hãytin muội, Bảo Thước cũng chỉ vô tình thôi. Nếu muội biết việc sẽ thành ra nhưvậy, muội nguyện lòng chịu khổ thay cho My Trang tỷ tỷ!” Nàng ta nhìn tôi, đaukhổ nói: “Tỷ tỷ, chúng ta quen biết nhau đã bao năm nay, lại cùng vào cung hầuhạ Hoàng thượng...”
Tôi không nén được nỗi đớn đau và nôn nóngnơi đáy lòng, vung tay tát cho nàng ta một cái thật mạnh. Khi lòng bàn tay tiếpxúc với làn da mềm mịn của nàng ta, tự đáy lòng tôi bỗng trào lên cảm giác ghêtởm theo bản năng. Cái tát rất vang ấy đã khiến tất cả những người đang có mặtđồng loạt ngoảnh đầu nhìn qua, Huyền Lăng hơi cau mày lại. “Hoàn Hoàn...”
Tôi đã dùng hết sức lực toàn thân vào cáitát ấy khiến cho cổ tay tê rần, lòng bàn tay còn rấm rứt đau. An Lăng Dung tóctai rối bời, một nửa mái tóc rũ xuống bên mặt, trên làn da trắng nõn hiện rõnăm dấu ngón tay, bên khóe miệng, một dòng máu chậm rãi rỉ ra. Lồng ngực phậpphồng không ngớt, tôi chỉ tay vào nàng ta, nói: “Là a hoàn vô tình cũng được,là ngươi cố ý cũng thế, bản thân ngươi hẳn tự biết rõ ràng. Nếu mẹ con My Trangtỷ tỷ đều bình an thì thôi không nói, nhưng lỡ như có chuyện gì bất trắc xảyra, ta quyết không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Nỗi căm hận trong mắt An Lăng Dung tựa nhưmột ngôi sao băng lao vút qua giữa trời, nàng ta liếc nhìn Huyền Lăng, tự tátlên mặt mình một cái thật mạnh, làm bên má còn lại lập tức đỏ lựng cả lên. Nàngta khóc thút thít, nói: “Tỷ tỷ đánh đúng lắm! Là Lăng Dung không biết dạy dỗngười dưới, do đó mới gây ra mối họa tày đình này!” Nàng ta gọi Bảo Thước lại.Bảo Thước rụt rè tiến tới, hoang mang quỳ xuống thỉnh an.
An Lăng Dung chỉ tay vào thị mà gằn giọngnói: “Ngươi còn dám thỉnh an bản cung nữa ư? Ngươi quấy nhiễu sự bình an củaThục viện nương nương, rõ ràng là muốn làm bản cung bất an!” Lời còn chưa dứt,mặt Bảo Thước đã bị tát bôm bốp mấy cái liền. Trên tay An Lăng Dung vốn có đeomột bộ hộ giáp làm bằng san hô, ra tay lại không nể nang chút nào, mới thoángđó hai bên má Bảo Thước đã sưng tấy, còn có mười mấy vết thương đầm đìa máutươi lưu lại. Bảo Thước sớm đã sợ đến ngây ra, không dám đưa tay lên che mặt,lại càng không dám cầu xin tiếng nào. Bảo Quyên bước tới khuyên nhủ: “Nươngnương hãy chú ý giữ gìn thân thể.”
An Lăng Dung làm bộ giận dữ tột cùng, rơmrớm nước mắt, nói: “Bản cung và My Trang tỷ tỷ vào cung cùng nhau, tình cảm sâuđậm đến cỡ nào, thế mà ngươi lại không hiểu chuyện làm kinh động thai khí củatỷ tỷ! Lỡ như tỷ tỷ có điều sơ sảy gì, bản cung sẽ đi cùng với tỷ tỷ luôn, còncần tấm thân này làm gì nữa!” Nói rồi lại tát thêm một cái nữa thật mạnh, làmBảo Thước đau đớn ngất lịm đi.
Tôi cắn môi đứng một bên không nói năng gì,rốt cuộc vẫn là Huyền Lăng đi tới kéo nàng ta lại, thở dài than: “Dù người dướikhông hiểu chuyện thì nàng cũng nên chú ý giữ gìn thân thể một chút, vừa rồiThục phi vì giận quá nên mới nói nặng mấy câu với nàng thế thôi.” Ánh mắt y sắclẹm như dao lướt qua người Bảo Thước. “Con nô tỳ này không hiểu chuyện, lôi rangoài đánh chết cho trẫm.”
An Lăng Dung muốn nói gì đó mà lại thôi,cuối cùng khẽ mím môi, nói: “Hoàng thượng nói rất phải.” Nàng ta đưa mắt liếcnhìn Bảo Thước vẻ xót thương, rồi không để ý tới thị thêm nữa.
Một lát sau, phó Viện phán của Thái y việnlà Cát Tễ đi vào bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Ôn thái y đã được cầm máu ổn thỏa,tính mạng không còn gì đáng ngại. Nhưng... nhưng...” Y lộ vẻ trù trừ do dự,ngẩng lên nhìn tôi và An Lăng Dung một chút, rồi lại cúi đầu xuống.
Tôi bất chấp mối hiềm nghi, nói: “Cát đạinhân có gì cứ nói đi.”
Cát Tễ “dạ” một tiếng, thở dài than: “Chỉlà Ôn đại nhân giờ đã giống như thái giám trong cung, không còn hy vọng gì vềđường con cái nữa rồi.”
Tôi lòng thầm giá lạnh, cố kìm nén không đểnước mắt tuôn rơi, xua tay nói: “Ta biết rồi, đại nhân lui đi.”
Bạch Chỉ bưng canh sâm tới, Huyền Lăng đónlấy uống một hơi cạn sạch, buồn bực hỏi: “Sao vẫn chưa có động tĩnh gì thế?” AnLăng Dung cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho y, ân cần nói: “Hoàng thượngđừng nôn nóng.”
Tôi bưng bát canh sâm lên làm bộ khẽ nhấpmấy ngụm, lấy đó che giấu những giọt nước mắt nhỏ xuống bát canh, trong lòngthầm hối hận, Thực Sơ, Thực Sơ, rốt cuộc là muội đã hại huynh.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Vệ Lâm đầmđìa mồ hôi rảo bước ra ngoài, hít sâu một hơi, nói: “Thục viện nương nương vìgiật mình kinh sợ nên sinh sớm, lúc này đã rất không ổn rồi. Vi thần y thuậtnông cạn, hơn nữa cái thai của nương nương xưa nay vẫn do Ôn thái y chăm sóc,thường ngày tình hình thế nào vi thần không mấy rõ ràng, thực sự là không cócách nào cả.”
Huyền Lăng nắm chặt chiếc tay vịn điêu khắchình rồng ngậm hạt châu bên cạnh, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh, hồi lâu saumới lẩm bẩm hỏi: “Đứa bé thì sao? Đứa bé thế nào rồi?”
“Nương nương chảy máu không ngừng, đã cótriệu chứng băng huyết, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Mà vì mất máu quá nhiều nênnương nương cũng không còn sức để rặn, thành ra đầu đứa bé vẫn chưa ra ngoàiđược. Vi thần đã cho nương nương uống Cố Xung thang mà vẫn chưa thấy có hiệuquả gì. Vi thần không rõ thể chất nương nương thế nào, không dám tùy tiện dùngthuốc cầm máu, nếu có Ôn thái y ở đây...”
Huyền Lăng thoáng lộ vẻ hối hận, xoay ngườilặng im. Cát Tễ vội vàng khom người, nói: “Ôn thái y đã tỉnh rồi, chỉ là vớitình hình thân thể của ông ấy bây giờ thì sợ là không thể đỡ đẻ cho nương nươngđược.”
Vệ Lâm nói: “Không cần Ôn thái y phải trựctiếp đỡ đẻ, cứ dùng cáng khiêng ông ấy tới đây là được rồi. Ôn thái y vốn hiểurõ thể chất của nương nương, dù không thể trợ giúp trực tiếp thì cũng có thểđưa ra ý kiến về việc nên dùng loại thuốc nào.”
Huyền Lăng thoáng lộ vẻ trầm ngâm, tôi rơmrớm nước mắt, nói: “Thần thiếp vô tội, Ôn đại nhân cũng vô tội. Ôn đại nhânthành ra như thế đã là đáng thương lắm rồi, nếu tỷ tỷ và Hoàng tử có xảy rađiều gì bất trắc, mong Hoàng thượng chớ nên trách phạt y thêm.”
Huyền Lăng gật đầu, nói: “Được rồi, cứkhiêng Ôn Thực Sơ tới đây đi.”
Hơi thở của Ôn Thực Sơ mỏng manh như mộtsợi tơ, dường như chỉ cần một cơn gió thổi tới thôi cũng có thể làm nó đứt lìa.Vệ Lâm sắt lát sâm đưa vào dưới lưỡi Ôn Thực Sơ, lại khẽ thì thầm bên tai hắnmấy câu gì đó, khuôn mặt vốn trắng bệch như tờ giấy kia lập tức khôi phục đượcmấy nét hồng hào. Ôn Thực Sơ gượng ngồi dậy, thều thào nói: “Thục viện vì tâmkhí nghịch chuyển nên mới gây ra khó đẻ. Cô ấy vốn có thể chất ôn hòa, trướctiên hãy dùng nhân sâm để giữ vững tinh thần, sau đó thì cho uống Thăng Cử ĐạiBổ thang.” Hắn lúc này đang yếu ớt vô cùng, cứ nói được hai, ba từ lại phảidừng một chút, thành ra hết sức nôn nóng, vội vàng thúc giục: “Nhanh, nhanhlên!”
Vệ Lâm y lời đi chuẩn bị thuốc, lại saingười khiêng Ôn Thực Sơ vào trong. Chừng một tuần hương sau, bà đỡ khi rangoài, đôi hàng lông mày đã dãn ra nhiều, khom người nói: “Sau khi uống thuốctheo lời Ôn đại nhân, nương nương đã ít chảy máu hơn nhiều rồi. Ôn đại nhân nóilà còn phải đem bảy quả mơ muối ra đốt thành tro, lại dùng thêm một lạng hoatrần hòe, nửa cân bách thảo sương, đem hòa vào với thứ rượu đã được nhúng quaquả cân đốt đỏ hồng rồi cho nương nương uống.”
Nãy giờ tôi vẫn luôn quấn chặt chiếc khănlụa đang cầm vào đầu ngón tay, chẳng có chút cảm giác nào, lúc này nghe bà đỡnói tình hình của My Trang đã tốt hơn thì lòng thầm buông lỏng, lập tức cảmthấy đau đớn, đồng thời vội vàng nói: “Vậy thì đi nhanh lên! Đi nhanh lên!”
An Lăng Dung niệm một câu Phật hiệu, mừngrỡ nói: “Hoàng thượng có thể yên tâm được rồi, My Trang tỷ tỷ là người tốt,nhất định sẽ được trời giúp.”
Chốc lát sau, một bà đỡ khác bước ra, nói:“Nương nương đã tỉnh lại rồi, thấy Ôn thái y ở bên thì yên tâm hơn không ít,bây giờ đã bắt đầu cố rặn rồi.”
Sắc mặt bất giác hòa hoãn hơn phần nào,Huyền Lăng mừng rỡ, nói: “Ngươi vào trong nói với My Nhi, trẫm sẽ lập tứctruyền chỉ tấn phong nàng ấy làm Huệ Phi để nàng ấy yên tâm sinh nở.”
Bà đỡ đó mừng rỡ vâng lời, vội vàng quaytrở vào trong phục mệnh. Huyền Lăng nắm lấy bàn tay tôi, khẽ nói: “Trẫm đã cólỗi với My Nhi quá nhiều, đợi sau khi nàng ấy bình an sinh được hoàng tử, trẫmsẽ phong nàng ấy làm Đức phi, để nàng ấy ngang hàng với nàng. Sau này, thờigian của chúng ta còn nhiều, trẫm sẽ cố gắng bù đắp cho các nàng.”
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi có cảmgiác mình lúc này cứng đờ như thể đã hóa thành một khối đá. Chợt từ trong điệnvang ra tiếng trẻ con khóc yếu ớt, cứ như là vầng mặt trời ló rạng giữa buổimông lung, sau nháy mắt đã chiếu rọi vạn vật, xua đi tất thảy mọi sự tuyệt vọng,buồn đau.
Bạch Chỉ bế đứa bé chạy ra đầu tiên, haihàng nước mắt tuôn rơi lã chã vì quá vui mừng. “Chúc mừng Hoàng thượng, chúcmừng Thục phi nương nương, Huệ Phi nương nương đã sinh được hoàng tử.”
Tôi lòng thầm buông lỏng, sức lực toàn thândường như đều đã dùng hết, ngồi bẹp xuống ghế, miệng lẩm bẩm nói: “Tốt! Tốt!Tốt lắm!” Rồi lại hỏi: “Tỷ tỷ vẫn ổn chứ?”
Bạch Chỉ gượng cười, đáp: “Nương nương bâygiờ đang mệt quá, ngay đến sức để nói chuyện cũng không có.”
Huyền Lăng tỏ ra mừng rỡ vô cùng, vội đónlấy đứa bé ngắm nghía thật kĩ. “Tốt lắm, vậy là trẫm đã có bốn đứa con trairồi. Trẫm đi thăm Huệ Phi một chút.”
Bạch Chỉ vội nói: “Nương nương vừa sinh nởxong, còn đang mệt lắm. Chi bằng hãy để nương nương nghỉ ngơi một lát đã.”
Tôi để ý thấy hai mắt Huyền Lăng đã thâmquầng, liền nói: “Bận rộn suốt cả một ngày, chắc Hoàng thượng cũng mệt rồi, nênvề nghỉ ngơi đi thôi. Đợi khi tinh thần tỷ tỷ tốt hơn một chút rồi người tớithăm cũng không muộn.” Vừa nói tôi vừa hơi khom người. “Hoàng thượng đi nghỉngơi trước đi, thần thiếp muốn ở lại đây với tỷ tỷ.”
Huyền Lăng ngáp dài một cái, quả thực là đãquá mệt, đành nói: “Như vậy cũng tốt, có điều nàng cũng nên nghỉ ngơi cho sớm,nhớ đừng để bản thân mệt quá!”
An Lăng Dung theo Huyền Lăng rời đi, tôi bếđứa bé lại ngắm nghía thật kĩ. Có lẽ vì khó sinh, trên người đứa bé có mấy chỗhơi bầm tím, trọng lượng cũng kém hơn những đứa bé khác một chút, bế trong lòngcó cảm giác hơi nhẹ, tiếng khóc nghe cũng không được vang. Tôi thầm nghi hoặc,bèn nhìn Bạch Chỉ, hỏi: “Sao lại như vậy?”
Bạch Chỉ lúng túng không nói được gì, vừakhéo lúc này Vệ Lâm đi ra, tôi bèn gọi y lại hỏi. Vệ Lâm thoáng lộ vẻ khó xử,rồi ghé đến bên tai tôi, nói khẽ: “Tứ điện hạ có thể nói là vì khó sinh nên mớinhư vậy, nhưng... theo vi thần quan sát, còn có vẻ như là chưa đủ tháng, cầnđược nhũ mẫu chăm sóc thật cẩn thận, bằng không...”
Tôi thầm kinh hãi, thấp giọng nói: “Chớ nênnói bừa! Tỷ tỷ sinh cách ngày lâm bồn chỉ có mấy ngày, đứa bé sao có thể khôngđủ tháng được? Rõ ràng là vì khó sinh cho nên mới yếu ớt như thế!”
Vệ Lâm khom người, nói: “Dạ, tứ điện hạ quảđúng là vì khó sinh cho nên mới yếu ớt như thế.”
Tôi giao đứa bé cho Bạch Chỉ, vừa mới địnhđi vào thăm My Trang thì chợt thấy Thái Nguyệt chạy ra ngoài như người mất hồn,hai tay dính đầy máu tươi, đầu ngón tay vẫn còn đang nhỏ máu tí tách, hoangmang nói: “Vệ thái y, Huệ Phi nương nương ra máu nhiều quá!”
Oánh Tâm điện vẫn giống hệt như xưa, duy cóđiều khác biệt là bây giờ trong phòng nồng nặc mùi máu tanh. Bên trong chiếcmàn sa mỏng, My Trang giống như một con cá đã lên bờ quá lâu, nằm bẹp trongchiếc chăn gấm vẻ yếu ớt vô cùng. Sắc mặt My Trang lúc này trắng bệch như tờgiấy, nhìn rất yếu ớt, đó là một vẻ yếu ớt mà tôi chưa từng nhìn thấy ở MyTrang kể từ khi quen biết tỷ ấy tới nay, giống như một bông hoa cúc đã bị nướcmưa xối vào đến nỗi bầm dập tím tái, chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất giữa đấttrời.
Tôi khẽ vén chiếc chăn gấm lên, thấy lớpđệm màu trắng phía dưới đã bị máu tươi thấm đẫm. Bỗng có cơn gió lạnh thổi vàoqua khe cửa sổ, giống hệt như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim tôi, nhưngtôi còn chưa kịp cảm thấy đau thì trái tim đã đông cứng lại rồi. Tôi không kìmđược rùng mình một cái, cảm giác giá lạnh nhanh chóng lan tỏa ra khắp toànthân.
Ôn Thực Sơ bò dậy từ trên cáng, cố gắng lếttới bên cạnh giường, đầu ngón tay đặt trên cổ tay My Trang không ngừng run lẩybẩy, giống như một chiếc lá vàng sắp rụng giữa mùa thu. Vệ Lâm vội vàng hô lớn:“Mang Mẫu Lệ tán tới đây!”
Một lát sau, bàn tay đang đặt trên cổ tayMy Trang của Ôn Thực Sơ yếu ớt rũ xuống, miệng khẽ lẩm bẩm: “Không cần nữađâu...”
Toàn bộ gian điện lập tức tĩnh lặng như tờ,mọi thứ xung quanh giống như đã đóng băng, ngay đến trái tim mỗi người cũng đềunhư vậy. Lòng tôi bỗng nhói đau, không kìm được bật khóc thành tiếng: “Ai nóilà không cần nữa, là ai nói thế? Đi lấy những thứ thuốc tốt nhất tới đây, nếukhông chữa được cho tỷ tỷ, ta sẽ giết sạch các ngươi để bồi táng...”
Tiếng khóc tuyệt vọng của Thái Nguyệt vàBạch Chỉ như đan lại thành một sợi dây thừng thắt vào cổ tôi, khiến tôi nghẹtthở. My Trang lúc này tóc tai rối bời, bên trên cài một cặp thoa vàng đính minhchâu được Hoàng thượng ngự ban, cặp mắt mở ra rất to nhưng đã mất đi những tiathần thái ngày nào, chỉ còn lại một vẻ nhợt nhạt và u buồn tột độ. Tỷ ấy đưamắt nhìn tôi chăm chú, khẽ cất tiếng gọi: “Hoàn Nhi...”
Tôi khuỵu chân xuống, gục mặt vào bên gốicủa tỷ ấy, rơm rớm nước mắt, nói: “Tỷ tỷ.”
Tỷ ấy đưa tay tới một cách khó khăn, khẽvuốt ve mái tóc tôi, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, ta muốn nói chuyện với muội mộtlát, muội kêu họ ra ngoài cả đi.” Tôi đang định ra lệnh, tỷ ấy đã lại nói tiếp,giọng nói nghe nhỏ như tiếng thì thầm lẩm bẩm: “Nhớ giữ Thực Sơ ở lại.”
Tôi làm theo lời tỷ ấy, trong phòng lúc nàyngoài tỷ ấy ra chỉ còn lại Thái Nguyệt, Ôn Thực Sơ và tôi. Tỷ ấy gắng sức đưatay ra, nói: “Nào, để ta bế đứa bé một lát nào.”
Tôi sợ tỷ ấy mệt, liền an ủi: “Tỷ bây giờđang yếu, đợi lát nữa rồi hãy bế, thời gian vẫn còn dài mà.”
My Trang khẽ lắc đầu, gượng cười, nói: “Tựta biết chứ, ta không còn sống được bao lâu nữa rồi.”
Tôi khóc nức nở, nói: “Tỷ tỷ đừng nói nhưvậy, tỷ tỷ rồi sẽ khỏe lại thôi mà.”
Thái Nguyệt cố nén nỗi đau đưa đứa bé choMy Trang. My Trang bế đứa bé mà tay hơi run rẩy, tôi liền khẽ đỡ một chút, haichúng tôi nhìn nhau, mỉm cười. My Trang khẽ hôn một cái lên trán đứa bé, trongsự cưng nựng còn mang theo một tia quyến luyến: “Muội nhìn này, nó còn nhỏ quá,lại mềm nhũn nữa.”
Tôi lặng lẽ lau đi mấy giọt lệ bên khóemắt, cười nói: “Đúng thế, có điều nó sẽ lớn lên rất nhanh thôi, tỷ cứ nhìn Hàm Nhivới Linh Tê thì biết.” Tôi nắm lấy bàn tay tỷ ấy, cất giọng ôn tồn: “Tỷ tỷ, tỷgiờ đã là Huệ Phi rồi, Hoàng thượng nói chỉ cần mẹ con tỷ bình an thì sẽ phongcho tỷ làm Đức phi.”
My Trang làm như không nghe thấy, ánh mắtnhìn đứa bé ngợp đầy vẻ thương yêu, cứ như là có nhìn bao lâu cũng không đủ.Một hồi lâu sau, tỷ ấy nhìn tôi, nói: “Muội làm Thục phi thế này có thấy vuikhông?”
Tôi ngây người, rồi liền khẽ lắc đầu. Tỷ ấyhờ hững nói: “Vậy là rõ rồi, muội là Thục phi được sủng ái rất mực mà còn chẳngthấy vui vẻ gì như thế, ta há lại thèm coi trọng cái ngôi Đức phi gì đó kia.”
Tôi vốn biết bụng dạ tỷ ấy, liền khuyênnhủ: “Tỷ tỷ tất nhiên chẳng cần để ý tới ngôi vị Đức phi này, nhưng nó sẽ rấthữu dụng đối với tương lai của đứa bé đấy.”
“Con của ta sẽ không để ý tới mấy thứ đóđâu.” Tỷ ấy hờ hững đáp, đoạn ngoảnh đầu nhìn Ôn Thực Sơ, khẽ nói: “Thực Sơ,huynh bế con chưa vậy?” My Trang để lộ ra một nét ngọt ngào và dịu dàng hiếmkhi xuất hiện, cất giọng khẩn khoản: “Huynh bế một lát đi, bế một lát đi mà.”
Ôn Thực Sơ nhìn đứa bé bằng ánh mắt quyếnluyến, hai tay run lên lẩy bẩy, ngay sau đó liền ngoảnh mặt đi không chịu nhìnthêm, miệng thì nói: “Vi thần không dám.”
Tôi đầy bụng hồ nghi, đang định nói gì thìMy Trang đã đỏ hoe hai mắt, ánh lệ long lanh, nhưng nước mắt rốt cuộc vẫn khôngrơi xuống, chỉ để lộ một vẻ hờ hững như thể đã nhìn thấu sinh tử, dịu dàng nói:“Huynh vẫn còn trách muội, đúng không?”
Ôn Thực Sơ cúi đầu, nói: “Chuyện đêm đó tacũng có lỗi, muội không cần tự trách mình.”
“Vậy sao?” My Trang buồn bã ngoảnh đầu quamột bên. “Hôm nay huynh vung đao tự tàn hại mình, lẽ nào không phải là vì đầylòng tự trách hay sao?” Bởi vì mất máu, sắc mặt tỷ ấy lúc này nhợt nhạt vôcùng, đôi mắt vì thế lại càng thêm long lanh đen láy, nhìn chằm chằm vào y. “Muộibiết, huynh rốt cuộc vẫn hận muội, hận muội ngày đó cho huynh uống chén rượu đãbị bỏ thuốc mà Thái hậu ban cho muội và Hoàng thượng, khiến huynh phải hối hậncả đời.” Tỷ ấy đưa tay gỡ cặp thoa vàng trên đầu xuống một cách khó khăn, đoạnvứt luôn xuống đất, cặp thoa đó vốn là do Huyền Lăng đặc biệt thưởng cho tỷ ấysau khi biết tỷ ấy mang thai. “Thái hậu vì muốn ta hầu hạ Hoàng thượng lần nữa,không để An thị và Diệp thị chuyên sủng, thế là không tiếc sai Tôn cô cô bỏxuân dược vào rượu đưa tới cho Hoàng thượng, còn kêu ta phải chiều chuộng y chotốt. Ta nhất thời căm phẫn, liền chuốc say Hoàng thượng, sau đó lừa Thực Sơuống chén rượu đã bị bỏ xuân dược vào.”
“Tỷ tỷ...” Tôi bất giác cả kinh. “Tỷ thựchồ đồ quá!”
“Ta đã là người sắp chết rồi, còn có gì phảisợ nữa? Nhờ có một lần hồ đồ ấy, bây giờ ta rất vui, cả đời này không còn điềugì hối hận.” Tỷ ấy nhìn lướt qua tôi, khẽ nói. “Chỉ là trong lòng Thực Sơ vẫnluôn có muội, cho nên y mới đau khổ.”
Ôn Thực Sơ trầm ngâm một lát, rồi chăm chúnhìn vào mắt My Trang. “Muội là phi tử của Hoàng thượng.”
My Trang bình tĩnh nói: “Từ mười năm trước,sau khi y ruồng rẫy muội, muội đã không còn coi mình là phi tử của y nữa rồi.Xin lỗi, muội biết rõ huynh thích Hoàn Nhi mà còn làm như vậy.”
Thái Nguyệt buồn bã rơi lệ. “Tiểu thư, kỳthực những năm nay người luôn rất đau khổ. Chỉ có Ôn thái y là thật lòng quantâm tới tiểu thư, đối tốt với tiểu thư thôi.”
“Đồ ngốc...” My Trang đưa tay lên muốn launước mắt cho Thái Nguyệt. “Muội với ta đều biết rõ cả, y đối tốt với ta là vìHoàn Nhi đó thôi, từ mười năm trước đã là vậy rồi.” Máu vẫn chậm rãi chảy ra từtrong cơ thể tỷ ấy, khiến nhiệt độ cơ thể tỷ ấy giảm dần từng chút. Tỷ ấy dù cốhết sức gắng gượng nhưng ánh mắt vẫn cứ ảm đạm dần đi, tựa như một ngọn đuốcđang từ từ tàn lụi. “Thực Sơ, muội chỉ hỏi huynh một câu này thôi, huynh rốtcuộc có chút tình cảm nào với muội không?” My Trang thở dốc liên hồi, hai bêntóc mai bị mồ hôi tuôn ra làm cho ướt nhẹp, dính sát vào má. “Có không vậy? Chỉcần là một chút thôi, một chút xíu thôi cũng không sao cả...”
Khuôn mặt vốn luôn hiền hòa của Ôn Thực Sơlúc này trắng bệch đến dọa người, trong mắt vằn lên đầy tia máu, vô cùng tiềutụy. Hắn chỉ lặng im không nói, tiếng thở dài của My Trang vang lên tựa như mộtlàn gió yếu ớt bên ngoài cửa sổ. “Kỳ thực huynh không nói cũng không sao, nhưthế còn tốt hơn là huynh thấy muội sắp chết mà thương hại muội, lừa gạt muội.”
“Lượng thuốc ngày đó vốn chưa đủ để khiếnta không thể tự khống chế mình, cho nên, muội không cần phải áy náy.” Ôn ThựcSơ rốt cuộc đã mở miệng. “Ta quan tâm đến muội, cũng không hoàn toàn chỉ là vìHoàn Nhi.”
“Vậy sao?” My Trang hơi nhếch khóe môi đểlộ một nụ cười mỉm, tựa như mặt hồ nước mùa xuân vừa mới tan băng. Cặp mắt vốndần ảm đạm của tỷ ấy lại một lần nữa ánh lên những tia sáng rực. “Chuyện đó tuykhiến cho huynh tự trách, nhưng có thể gặp được huynh, Thực Sơ, muội vĩnh viễnkhông hối hận.” Tỷ ấy lại đưa tay ra lần nữa. “Con của muội, chỉ để tâm tớiviệc cha nó có thương nó hay không thôi. Thực Sơ, huynh có muốn bế nó một chútkhông?”
Ôn Thực Sơ không sao kìm nén tình cảm củamình được nữa, cẩn thận đón lấy đứa bé, ôm nó vào lòng như ôm một món đồ quýbáu nhất trên đời, khẽ hôn lên bờ má nó, rốt cuộc đã vui mừng đến rơi lệ. Hắnđưa tay ôm lấy My Trang vào lòng, tư thế này tuy khiến hắn khá vất vả nhưngthần sắc vẫn lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn khẽ nói: “Ta tự trách chỉ là vì sợ làm liênlụy tới muội, lại làm liên lụy tới cả Thục phi nữa.”
Lối xưng hô của hắn lúc này đã tỏ rõ sựthân sơ, lòng tôi thầm buông lỏng, rơm rớm nước mắt, khẽ mỉm cười. Nụ cười củaMy Trang lúc này giống như bông cúc đầu tiên nở dịp đầu thu, vừa thẹn thùng lạivừa diễm lệ. Cách biệt mười năm, không, cho dù là mười năm trước đây, tỷ ấycũng chưa từng nở một nụ cười vui vẻ đến thế này.
Một lát sau, tỷ ấy hỏi tôi: “Đứa bé cònchưa được đặt tên đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu. “Hoàng thượng hôm nay đãmệt quá rồi.”
“Nhuận. Gọi nó là Nhuận được không?”
“Hay lắm. Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận nhưngọc[4]. Tỷ tỷ, đó chính là ước nguyện chung của chúng ta năm xưa.”
[4] Ngườiquân tử khiêm tốn chí thành, ôn hòa và mềm mại như ngọc - ND.
Tỷ ấy dường như đã rất mệt, trong mắt cóthêm một nét trầm lắng và mừng vui, gật đầu nhè nhẹ. Tỷ ấy hơi nghiêng đầu quamột bên vẻ rất mỏi mệt, đôi hàng lông mi dày khẽ chớp, một giọt lệ long lanhchậm rãi chảy ra, nhỏ xuống làn da của Ôn Thực Sơ. Ôn Thực Sơ dịu dàng đưa taylên giúp tỷ ấy lau nước mắt. “Muội đừng khóc vì ta nữa. Khi nghe thấy những lờichỉ trích mà cuối cùng Quản thị và An thị nói với ta, rất kỳ lạ, ta không hềnghĩ tới Thục phi, chỉ lo rằng có một ngày nào đó mình sẽ làm liên lụy tớimuội. Tuy nay ta đã trở thành người tàn tật rồi, nhưng sau này có thể mãi mãi ởbên cạnh muội, sẽ không ai có thể gièm pha muội và ta giống như gièm pha Thụcphi hôm nay.”
My Trang khẽ gật đầu. “Huynh nhớ phải trôngnom cho thằng bé trưởng thành, nhất định đừng bao giờ để nó bị người ta ứchiếp.” Tỷ ấy dịu dàng tựa người vào lồng ngực Ôn Thực Sơ. “Tốt quá, trước đâyhuynh chưa từng ôm muội thế này.” Giọng nói của tỷ ấy chứa chan sự thỏa mãn, dầndần nhỏ đi: “Ta mệt rồi, Hoàn Nhi, muội phải giúp Thực Sơ chăm sóc con ta chotốt đấy. Còn nữa, Hoàng hậu và An Lăng Dung, còn có Hồ Uẩn Dung nữa, muội đềuphải cẩn thận...” Tỷ ấy không nói gì thêm, lặng lẽ hưởng thụ chút niềm hạnhphúc cuối cùng...
Dường như vẫn là mười mấy năm trước, trongmột buổi chiều mùa hè, lá chuối trong vườn như vừa được rửa sạch, xanh biếc đếnnỗi chừng như có thể chảy ra nước. My Trang lúc này nằm ngủ trên chiếc sạp kêbên cửa sổ, vì trời nóng, tỷ ấy xắn tay áo lên để lộ một phần cánh tay trắngnõn như ngó sen, trên tay có đeo một chiếc vòng ngũ sắc được bện thành từ nhữngsợi chỉ màu. Chiếc vòng ấy chính là do tôi tự tay bện và tặng cho tỷ ấy trongdịp Tết Đoan Ngọ để tránh tà, đeo trên tay lại càng làm tôn làn da nõn nà như ngọccủa tỷ ấy. Chiếc chăn mỏng màu hồng phớt được tỷ ấy kéo lên ngang ngực, ngay cảtrong khi ngủ, tỷ ấy cũng lộ rõ vẻ đoan trang, mái tóc không hề rối loạn. Ánhdương vàng ươm chiếu xuống lông mi tỷ ấy, thoạt nhìn cứ như có một cánh bướmđang đậu trên mắt tỷ ấy vậy, khung cảnh toát ra một vẻ bình yên đến khó mà miêutả bằng lời.
Lúc này bên khóe miệng My Trang và Ôn ThựcSơ đều có một nụ cười mỉm điềm đạm, tôi nắm lấy bàn tay tỷ ấy, trong đôi mắtđượm nét cười của tỷ ấy lại một lần nữa nhìn thấy những tháng ngày xưa cũ, từtuổi thơ hồn nhiên tới tuổi thiếu nữ lòng đầy nỗi mong chờ, rồi sau đó là cuộcsống phải nương tựa vào nhau trong cung. Sau hơn hai mươi năm đằng đẵng, rốtcuộc tỷ ấy đã tìm được bến đậu của đời mình. Lúc này đây, bất kể là sự vinhquang của gia tộc, sự sủng ái của kẻ đế vương hay là sự vinh hoa phú quý tộtcùng của chính bản thân, đều không thể nào so sánh được với một khoảnh khắcchân tình ngắn ngủi.
Tôi lùi về phía sau hai bước, khẽ cất tiếnglẩm bẩm: “Tỷ tỷ, muội không có phúc như tỷ.”
Tỷ ấy không trả lời tôi, tỷ ấy cũng sẽkhông bao giờ đáp lại bất cứ lời nào của tôi nữa.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi Đường Lê cung,giữa màn đêm mờ mịt, sự giá lạnh trước buổi bình minh bất ngờ ập đến thân thểtôi, khiến tôi chẳng kịp đề phòng. Tựa như vừa phải trải qua một cơn ác mộng,những nỗi sợ hãi tột cùng làm tôi gần như hư thoát, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.Bóng đêm vô biên vô tận từ trên đỉnh đầu tràn xuống, những hạt mưa lặng lẽ rơikhiến trái tim tôi lại càng thêm giá lạnh, bên trong chứa chan một nỗi đau đớnkhó mà miêu tả bằng lời.
My Trang đã đi rồi, My Trang tỷ tỷ bầu bạnvới tôi hơn hai mươi năm ròng đã đi rồi. Trên thế gian này sẽ không có ngườiđối tốt với tôi như tỷ ấy nữa, sẽ không có người nào khóc với tôi, cười vớitôi, cùng chung hoạn nạn với tôi như tỷ ấy nữa.
Tôi đờ đẫn bước đi, phía sau lưng văng vẳngvang lên tiếng gõ kẻng báo tang, kèm theo đó là những tiếng khóc than tột cùngđau đớn, rồi một giọng nói the thé như phá tan màn đêm trầm uất giữa chốn hậucung: “Huệ Phi nương nương đã qua đời.”
Mưa càng lúc càng lớn hơn, những hạt mưalạnh băng như muốn nhấn chìm tôi. Tôi buồn bã ngồi trên một tảng đá xanh lạnhbăng trong vĩnh hạng, thất thanh khóc lớn.