Hồ Uẩn Dung níu tay áo Huyền Lăng, cười,nói: “Tam tiểu thư thần dũng như vậy, Hoàng thượng nói xem phải ban thưởng nhưnào mới tốt đây?”
Huyền Lăng tỉnh táo trở lại, không kìm đượcvỗ tay khen: “Thực là cân quắc chẳng kém bậc tu my, so với Hoàn Hoàn hiền thục,đảm đang, tiểu di này của trẫm rõ ràng trội hơn ở sự oai hùng hào sảng.”
Ngọc Nhiêu trở lại ghế của mình, khẽ nhấpmột ngụm rượu hoa quế, hờ hững nói: “Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi.”
Tôi mỉm cười, khẽ lắc đầu tỏ ý với NgọcNhiêu, ý bảo chớ nên khoe tài thêm nữa.
Huyền Lăng nói vậy xong, ngay đến Diệp LanY cũng gật đầu tán thưởng: “Quả thực phải tốn mất mấy năm công phu mới được nhưthế.”
Đang lúc náo nhiệt, chợt Huyền Phần quaysang, ung dung nói với Ngọc Nhiêu: “Cây liễu chỉ là vật chết, muốn bắn trúngmột bông hồng cũng không tính là quá khó.” Y suy nghĩ một chút rồi mới tiếp: “Phầnmuốn so tài cao thấp với tam tiểu thư một chút, không biết tam tiểu thư có bằnglòng không?”
Ngọc Nhiêu dù sao cũng còn ít tuổi, hiếuthắng, không chút nghĩ ngợi đã đáp luôn: “Vương gia cứ việc nói đi, ta tất thảyđều xin nghe lệnh.”
Huyền Phần còn chưa nói gì thì dái tai đãđỏ bừng lên, đoạn y khẽ ho một tiếng, chỉ vào búi tóc gọn ghẽ trên đầu NgọcNhiêu. “Tiểu thư vừa rồi đã dùng một bông hồng làm bia ngắm, giờ bản vương muốnbắn rụng chiếc thoa phượng trên đầu tiểu thư để làm phần thưởng.”
Mấy lời này kỳ thực có chút ngả ngớn, HuyềnPhần vốn không phải loại người như vậy, hơn nữa dùng tên bắn thoa cũng là mộtviệc hết sức nguy hiểm, không biết cớ sao y lại đưa ra đề nghị này? Nhưng khitôi đang định cất lời ngăn cản thì Ngọc Nhiêu đã nói trước: “Được!”
Huyền Tuân nghe thế liền vỗ tay bôm bốp,vừa cười vừa ôm mỹ nữ bên cạnh vào lòng. “Tam tiểu thư nếu đứng một mình ở đóthì thực là dễ dàng quá!” Rồi y hưng phấn quay sang nới với Huyền Lăng: “Chibằng hãy cho toàn bộ cung nữ trong Minh uyển tới đứng chung một chỗ với tamtiểu thư, như thế còn có thể khảo nghiệm nhãn lực của lão cửu nữa.” Y không kìmđược cất tiếng cười vang. “Nếu lão cửu bắn trúng cây thoa phượng của tam tiểuthư thì tất nhiên phải thưởng lớn cho y một phen, còn như bắn trúng cái khăn tayhay cái trâm nào đó của cung nữ khác, vậy Hoàng thượng hãy thưởng luôn cung nữđó cho lão cửu là được rồi. Ai bảo y chẳng ra gì đi học theo lục đệ, suốt ngàycứ cô quạnh một mình, thần là người làm đại ca thực không thể nào vừa ý được.”
Huyền Lăng trầm ngâm lắc đầu, khẽ cười,nói: “Bắn trúng đồ của cung nữ thưởng cho y làm thị thiếp thì không sao, nhưngnếu bắn trúng cây thoa phượng của tam tiểu thư lẽ nào lại phải ban tam tiểu thưcho lão cửu hay sao?” Y đưa mắt liếc tôi một cái, dịu dàng nói: “Không ổn, khôngổn, khi quay về, Hoàn Hoàn nhất định sẽ giận trẫm cho mà xem.”
Y hiếm khi nói ra những lời thân mật nhưthế với tôi trước mặt mọi người, tôi cúi đầu, chợt thấy vẻ buồn bã trong mắtHuyền Thanh, lại càng cúi xuống thấp hơn, ngón tay quấn lấy dải tua trên cánchiếc quạt tròn. Dải tua quấn vào ngón tay hết vòng này đến vòng kia, khiếnngón tay tôi hơi đau, rồi tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Tam muội hôm naysao thế, đâu có nữ tử nào lại tranh cường háo thắng như vậy.”
Ngọc Nhiêu mím chặt môi, để lộ mấy tia kiêungạo. “Không sao hết. Đại tỷ tỷ, muội cũng rất muốn biết liệu y có bản lĩnh lấyđược chiếc thoa phượng của muội hay không.” Bỗng khuôn mặt muội ấy hơi ửng đỏ.“Huống chi muội vốn chẳng phải đồ vật, há có thể nói ban thưởng cho người kháclà ban thưởng được.”
Cây thoa phượng đó vốn được điêu khắc thànhtừ một khối ngọc bích hoàn chỉnh, màu sắc xanh biếc rất thuần, cài lên mái tócvô cùng thích hợp, chính vì vậy mà Ngọc Nhiêu thích nhất. Chu Bội thoáng lộ vẻtiếc nuối. “Thật đáng tiếc quá! Cho dù có bắn trúng rồi, nếu nó rơi xuống đấtmà vỡ mất một góc thì coi như không còn hoàn hảo nữa, xem như uổng mất mộtchiếc thoa phượng tuyệt hảo.”
Huyền Lăng thấy Ngọc Nhiêu như vậy thì cũnggật đầu, nói: “Được rồi, có điều đây dù gì cũng chỉ là một trò vui, nên đặt sựcẩn trọng lên trên hết.” Chỉ chừng một tuần trà sau, tất cả các cung nữ trongMinh uyển đều đã tụ tập hết dưới đài. Chắc hẳn chưa từng được thấy trò chơi nàomới lạ thế này, các cung nữ đều vừa tò mò vừa cảm thấy buồn cười, không kìmđược bàn luận xôn xao. Ngọc Nhiêu đi xuống dưới đài, đứng ngay vào chỗ chínhgiữa các cung nữ.
Vì đang là đầu hạ nên các cung nữ trongMinh uyển hiện giờ đều mặc cung trang mỏng màu xanh hoặc đậm hoặc nhạt, trênmái tóc cài một nhành hoa. Bọn họ vừa nói vừa cười, tiếng ồn ào vang lên khôngngớt, lại xen lẫn với tiếng đinh đang phát ra từ những món đồ trang sức trênđầu, nhìn từ xa thực chẳng khác gì vô số bông hoa đang nở rộ giữa mùa xuân,khiến người ta bất giác thầm mê đắm. Ngọc Nhiêu lúc này đứng giữa các cung nữ,thực giống như đã chìm nghỉm vào trong, duy có khuôn mặt phù dung xinh đẹp làcực kỳ nổi bật, ngay tới Huyền Tuân cũng không kìm được cất tiếng khen: “Quảkhông thẹn là một trang quốc sắc, vào giữa đám đông mà vẫn chẳng giảm nửa phầnnổi bật.”
Hồ Uẩn Dung đưa quạt lên che mặt, cười yêukiều, nói: “Cửu Vương gia nhớ nhìn cho kĩ đấy, cẩn thận kẻo hoa mắt bắn nhầmrồi phải rước một cô nàng dạ xoa về nhà.”
Huyền Phần đứng hiên ngang trước đài, khôngnói một lời mà chỉ lặng lẽ giương cung lắp tên, tay trái giữ chặt, tay phải kéodây, một mắt nhắm hờ, một mắt mở to, sau khi chăm chú nhìn một lát bèn cấttiếng quát khẽ: “Trúng!” Tức thì mũi tên rời dây bay đi vun vút, chỉ nghe cácnữ tử phía dưới kinh hãi kêu lên ầm ĩ, một số người nhát gan còn vội vã tránhđi. Sau nháy mắt, chiếc thoa phượng trên búi tóc của Ngọc Nhiêu đã bị bắntrúng. Hoán Bích không kìm được giậm chân, nói: “Hỏng rồi, hỏng thật rồi! Chiếcthoa phượng đó là vật mà Đức thái phi ban thưởng cho, dùng lực mạnh thế nàynhất định sẽ vỡ mất thôi!”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy chiếc thoa ngọcđó sau khi bị bắn trúng không hề rơi xuống, ngược lại còn bay lên trên. Tôichăm chú nhìn kĩ, tới lúc này mới phát hiện đuôi mũi tên có buộc một sợi dây tơgần như trong suốt, còn đầu mũi tên thì dính lấy cây thoa phượng. Sợi dây tơkia được giật mạnh về phía sau một cái, mũi tên lập tức quay ngược trở lại, câythoa dính bên trên nguyên vẹn lọt vào tay Huyền Phần.
Chu Bội bước lại gần nhìn, không kìm đượcgiơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Vương gia đúng là tâm tư tinh tế quá!”
Huyền Lăng thấy cây thoa phượng xanh biếckia được Huyền Phần cầm trong tay, thực là rất hợp với bộ đồ màu xanh trênngười y lúc này, bèn giơ chén rượu về phía y. “Chiếc thoa phượng đó coi nhưthuộc về đệ rồi, đúng là rất hợp với bộ đồ đệ đang mặc.”
Ngọc Nhiêu bị đoạt mất cây thoa phượng trênđầu, mái tóc hơi lỏng ra một chút nhưng lại không hề tức giận, ung dung bẻ lấymột cành Quảng ngọc lan dùng làm thoa bới lại tóc, bên khóe miệng thấp thoángmột nụ cười mỉm.
Hồ Uẩn Dung bật cười khúc khích, chỉ tayvào Ngọc Nhiêu đang bước trở lại, nói: “Bộ đồ này của tam tiểu thư rất đẹp,cũng hợp với chiếc thoa kia lắm đấy.”
Huyền Phần hơi khom người, mỉm cười, nói:“Đã nhường rồi!”
Ngọc Nhiêu đưa tay về phía y, nói: “Để taxem mũi tên đó nào.” Sau khi cầm vào tay rồi liền không kìm được bật cười khúckhích. “Hóa ra Vương gia bôi keo ong vào đầu mũi tên ư?”
Huyền Phần nở một nụ cười tinh nghịch.“Đúng thế. Phần thưởng của ta là chiếc thoa phượng kia, nếu để nó vỡ mất thìcòn gì là thú vị nữa.” Nói rồi liền quay qua phía Huyền Thanh, chớp mắt mộtcái. “Có lần ta tới chỗ lục ca, nghe Thái Lam nói lục ca bôi mật ong lên đầumũi tên để dính lông chim, khi đó ta còn cười là lục ca đầu óc có vấn đề, vừarồi tâm tư máy động bất chợt nhớ ra. Thoa ngọc có hơi nặng, dùng mật ong thìkhông dính nổi, ta liền đổi sang keo ong.” Nơi đáy mắt y ánh lên những tia sángvừa rực rỡ vừa thuần khiết. “Vừa rồi nàng đứng dưới đài không hề biết là ta đãtháo đầu mũi tên ra, sao lại không hề né tránh? Nàng không sợ ư?”
Ngọc Nhiêu hơi nhếch khóe môi, cũng nở mộtnụ cười tinh nghịch. “Vương gia lại dám bắn trúng ta ư? Đại tỷ tỷ sẽ là ngườiđầu tiên không tha cho Vương gia.” Sau đó lại hơi cúi đầu. “Ta biết là Vươnggia sẽ không bắn vào ta đâu.” Có lẽ vì bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, hai bờmá muội ấy lúc này dường như hơi ửng hồng. “Ngài bắn tên giỏi như thế cơ mà.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên: “Nếu lãocửu thật sự bắn trúng muội, trẫm cũng sẽ không tha cho y đâu, ai bảo y lỗ mãng,háo thắng chứ.” Mái tóc của Ngọc Nhiêu được cố định bằng một cành ngọc lanbuông ra sau đầu, một làn gió nhẹ ấm áp thổi tới, mấy sợi tóc rối lất phất tungbay, thực là chứa đầy ý vị.
Huyền Lăng cầm chiếc quạt xếp tơ tằm màutrắng để trên bàn lên, vung bút viết vào đó mấy câu: “Thướt tha áo mới bừng ánhngọc, trắng ngần tựa tuyết lãng đãng bay. Non Cô Xạ kia nàng tiên tử, khoác áonghê thường xiết đắm say. Trăng lạnh ngoài thềm hoa đổ bóng, bát ngát hươngthầm giữa gió may. Ngọc Hoàn Phi Yến bao người đẹp, mỹ miều đều ở cả thân này[9].”Viết xong liền tặng cho Ngọc Nhiêu. “Đây là bài thơ viết về hoa ngọc lan củaVăn Huy Minh, Nhiêu Nhi muội oai hùng, hào sảng, rất hợp với khí chất của Quảngngọc lan, những thứ hoa khác thì đều có phần hơi tục.” Đoạn y cười khẽ, chămchú nhìn Ngọc Nhiêu. “Chờ khi nào muội rảnh, vẽ mấy cành ngọc lan lên quạt thìsẽ càng đẹp hơn.”
[9]Vịnh ngọc lan, Văn Huy Minh. Nguyên văn Hán Việt: Xước ước tân trang ngọc hữuhuy, tố nga thiên đối tuyết thành vi. Ngã tri Cô Xạ chân tiên tử, thiên di nghêthường thí vũ y. Ảnh lạc không giai sơ nguyệt lãnh, hương sinh biệt viện vãnphong vi. Ngọc hoàn phi yến nguyên tương địch, tiếu tỷ giang mai bất hận phì -ND.
Ngọc Nhiêu cầm lấy, liếc qua một chút rồiđặt xuống bàn, khẽ nhấp một ngụm rượu, hờ hững nói: “Vừa rồi bắn tên, dân nữ cóhơi đau tay, chắc thời gian tới không thể vẽ tranh được rồi. Hơn nữa chiếc quạtnày đã được Hoàng thượng đề chữ, dân nữ đâu có xứng vẽ tranh lên trên. Đợi saukhi quay về, dân nữ sẽ nhờ đại tỷ cất thật cẩn thận, thứ đồ ngự tứ đâu có thểtùy tiện để bên ngoài được.”
Huyền Lăng cũng không giận dữ, chỉ cườiđiềm đạm. “Không vội, muội muốn vẽ khi nào thì vẽ, chờ vẽ xong đưa cho trẫm xemlà được rồi.”
Trò chuyện đến lúc này, bầu không khí đãbắt đầu có chút vi diệu, Huyền Thanh liếc nhìn tôi và Ngọc Nhiêu một chút, lậptức hiểu rõ nguồn cơn. Huyền Phần ngẩng đầu uống một ngụm rượu, đứng dậy đi tớitrước mặt Ngọc Nhiêu. “Cây thoa này của tam tiểu thư được điêu khắc thành từngọc nguyên khối ư?” Trong khi y cất tiếng, tôi đưa mắt nhìn qua một chút, bônghoa hồng mà Ngọc Nhiêu vứt lên bàn của y vừa rồi đã không thấy đâu nữa, bấtgiác thầm nghi hoặc vì thị nữ thu dọn hình như có hơi nhanh quá.
Ngọc Nhiêu bình thản đáp: “Đúng vậy.”
“Chiếc thoa này quá quý giá, vừa rồi Phầnđòi dùng nó làm phần thưởng quả là có phần khinh suất rồi.” Huyền Phần vừa nóivừa đưa chiếc thoa ngọc tới trước mặt Ngọc Nhiêu. “Một vật quý giá thế này Phầnlàm sao dám cầm về, xin trả lại cho tiểu thư thôi.”
Ngọc Nhiêu đột ngột ngẩng lên, cặp mắt longlanh hệt như hai viên bảo thạch, bên trong thấp thoáng lộ ra mấy tia buồn bã.Muội ấy lặng im trong chốc lát, sau đó bèn nghiêm túc nói: “Vương gia là namtử, Ngọc Nhiêu là nữ nhi, nam nữ thụ thụ bất thân. Thứ nam tử đã động vào taquyết không dám lấy lại, như vừa rồi đến chiếc quạt Hoàng thượng ban cho tacũng phải nhờ tỷ tỷ bảo quản đấy thôi. Chiếc thoa này giờ đã là vật của Vươnggia rồi, nếu Vương gia không thích thì cứ vứt đi hoặc thưởng cho ai đó là được,chỉ có điều đừng đưa lại cho ta.”
Những lời này của Ngọc Nhiêu kỳ thực đã cóchút vô lễ, tôi đang định mở lời thì thấy Huyền Thanh chậm rãi rót một chénrượu Lê Hoa Bạch rồi đưa tới trước mặt Ngọc Nhiêu, nở nụ cười điềm đạm. “Giónổi mưa vần, gặp nhau thường sai hẹn. Tựa bờ giậu ngọc ngắm trăng thâu, rủ rỉtrong hương phảng phất. Mành mỏng gió đà khẽ thổi, ôi người khắc khoải thiênnhai. Từ nay xuân về lòng xót, hoàng hôn ngồi dưới hoa lê[10].” Yđưa mắt nhìn mái tóc Ngọc Nhiêu, nói tiếp: “Tam tiểu thư lúc này đầu tóc bồngbềnh, mà nữ tử lại thường xem trọng dung nhan nhất, khi tóc rối tâm trạng tấtnhiên cũng không được tốt. Mời tam tiểu thư uống chén Lê Hoa Bạch này, khôngcòn hoa lê nữa, sau này khỏi phải thương tâm, cũng tiện đây chúc tam tiểu thưchọn được đấng phu quân tuấn kiệt, để rồi còn hưởng yên vui.”
[10]Thanh bình nhạc - Phong hoàn vũ tấn, Nạp Lan Tính Đức. Nguyên văn Hán Việt:Phong hoàn vũ tấn, thiên thị lai vô chuẩn. Quyện ỷ ngọc lan khán nguyệt vựng,dung dị ngữ đê hương cận. Nhuyễn phong xuy quá song sa, tâm kì tiện cách thiênnhai. Tòng thử thương xuân thương biệt, hoàng hôn chích đối lê hoa - ND.
Những lời này của y vừa hay giải vây choNgọc Nhiêu và Huyền Phần vốn đang lúng túng, Huyền Phần gượng nở một nụ cườithấp thoáng vẻ âu lo. Ngọc Nhiêu kìm nén cơn nóng nảy của mình, uống một hơicạn sạch chén rượu, Huyền Thanh hạ thấp giọng, khẽ nói: “Lê Hoa Bạch vốn lấyrượu Phần làm gốc, tam tiểu thư nếu thích, bản vương có thể sai người đưa mộtít đến cung của Thục phi nương nương để tiểu thư có thể uống thoải mái.” Trongmắt y tràn ngập nét cười, lại nhìn qua phía Huyền Phần, nói tiếp: “Cửu đệ chẳngdễ gì chịu nói chuyện với một nữ tử, do đó mồm mép mới vụng về, có chỗ nào đắctội mong tam tiểu thư lượng thứ cho. Vừa rồi ta nghe Hoán Bích cô nương nói câythoa ngọc kia là do Đức thái phi thưởng cho tam tiểu thư, cửu đệ giành được thếnày vừa hay có thể mang về đưa lại cho thái phi để tỏ chút lòng hiếu thảo.”
Có lẽ vì uống rượu vội quá, Ngọc Nhiêu mắthạnh long lanh, ngay đến dái tai cũng nhuốm màu hồng phớt, trông đáng yêu vôcùng. Vừa khéo lúc này có một viên quản sự của Minh uyển đi tới bẩm báo: “Hoàngthượng, Minh uyển vừa trồng được một chậu cúc xanh tên gọi “Noãn Ngọc SinhYên”, hoa nở ra rất lớn, nhìn từ xa hệt như một mảng mây mù, vô cùng đẹp mắt.”
Huyền Lăng ngạc nhiên hỏi: “Trẫm nhớ bâygiờ mới là tháng Năm thôi mà, sao đã có hoa cúc rồi?”
Gã quản sự đó cười, đáp: “Đều là nhờ phúctrạch của Hoàng thượng nên người của Hoa huệ cục mới trồng ra được một chậu cúcnhư thế trong phòng lạnh. Vốn bọn nô tài còn lo Hoàng thượng không đến sẽ bỏ lỡmất, ai ngờ hôm nay Hoàng thượng lại vừa khéo tới đây. Hoàng thượng có muốn digiá qua đó một chút chăng?”
Huyền Lăng tỏ ra khá hứng thú, vừa hay HồUẩn Dung cũng vui vẻ nói: “Chỉ xem cưỡi ngựa bắn cung thôi thì thực là nhạtnhẽo, bây giờ đi ngắm hoa cũng tốt.”
Tôi nghe thấy chữ “cúc” kia, nơi đáy lònglại bất giác nhói đau. My Trang, My Trang, người đã mất rồi, nhưng hoa cúc thìmỗi năm đều vẫn nở.
Huyền Lăng đã bị đánh động liền gật đầuđồng ý, lại quay qua nhìn tôi. “Hoàn Hoàn, cùng trẫm đi ngắm hoa nhé!”
Tôi khẽ lắc đầu, nở một nụ cười buồn bã,nói: “Hoàng thượng đi là được rồi, thần thiếp vừa nãy uống rượu hơi nhiều nêngiờ đang chóng mặt, ở lại đây nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi.”
Hồ Uẩn Dung nắm tay Huyền Lăng cùng bước,mọi người lần lượt theo sau. Huyền Thanh đi sau cùng, thấy tôi đứng lặng im ởđó thì dừng chân lại, hỏi: “Nương nương vẫn còn thương tâm vì chuyện của Đứcphi nương nương ư?”
Trong cơn ngơ ngẩn, tôi giật mình phát hiệnlà y đang hỏi mình, đành làm bộ hờ hững nói: “Làm phiền Vương gia quan tâmrồi.” Tôi hơi nghiêng đầu, cố không tiếp xúc với ánh mắt của y. “Tỷ tỷ vốn yêuhoa cúc nhất nên ta mới tức cảnh sinh tình, thực đã thất lễ rồi.”
Trong giọng nói điềm đạm của y thấp thoángmột tia ấm áp không dễ gì phát giác: “Thấy vật nhớ người vốn là lẽ thường tình,Đức phi tuy đã ra đi nhưng chỉ cần trong lòng Thục phi vẫn còn nhớ đến, như thếbất kể là sống hay chết, là xa hay gần, con người đó sẽ mãi mãi ở bên.”
Tôi cúi đầu nghiền ngẫm câu nói ấy của y,chỉ cần trong lòng vẫn còn nhớ đến, như thế bất kể là sống hay chết, là xa haygần, con người đó sẽ mãi mãi ở bên. Lòng tôi thầm chấn động, chỗ mềm yếu nhấtnơi đáy lòng bất giác nhói đau. Tôi cố hết sức kìm nén những gợn sóng khôngngớt rung rinh trong lòng mình, khẽ nói: “Đa tạ Vương gia đã khuyên giải.”
Y nhìn theo bóng lưng yêu kiều, tha thướtcủa Ngọc Nhiêu, khẽ cất tiếng thở dài. “Muội muội của nàng... dung mạo thìgiống Thuần Nguyên Hoàng hậu, tính tình lại giống Hoa Phi, nếu như khôngmuốn...” Y không nói tiếp nữa mà chỉ lắc đầu nhè nhẹ. “Nàng phải cẩn thận đấy!”
Nhanh, nhanh đến mức khiến tôi gần nhưkhông kịp nhìn rõ, khuôn mặt y đã trở lại vẻ quy củ như bình thường. Tia buồnthương đó giống như một ngôi sao băng vụt qua trước mắt tôi, rồi ngay lập tứccả thế giới đã trở lại vẻ phồn hoa, náo nhiệt như bình thường, nhưng lúc nàytrái tim tôi đã bị nó trói chặt, ngập chìm trong một cảm giác thổn thức khônnguôi.
Đợi đến khi đoàn người ngắm hoa trở về thìtrời đã sâm sẩm tối, Chu Bội hứng thú dạt dào, vẫn còn tán thán không ngớt:“Bông hoa đó đúng là đẹp thật, cứ như được điêu khắc ra từ một khối ngọc phỉthúy vậy. Ai cũng nói hoa cúc xanh khó trồng, thế mà bây giờ Minh uyển lạitrồng được vào mùa hè, đúng là hiếm có.”
Tiệc tối lần này cũng được bày tại Quan Võđài. Nhìn về phía xa, mặt trời còn chưa lặn hẳn, khung cảnh hết sức hữu tình.Thức ăn trong bữa tiệc dùng các loại thịt thú rừng như hươu, hoẵng làm chủ,ngay đến rau cũng đa phần là rau rừng, cảm giác quả thực khá mới mẻ.
Lúc này ráng chiều phủ ngợp khắp trời, trênbãi săn um tùm cỏ mọc, một con tuấn mã màu đen bỗng từ phía ngoài lao vun vúttới. Con ngựa đen đó được lắp yên ngựa mới tinh, rực rỡ ánh vàng, một bóngngười vận đồ màu đỏ tươi bò rạp trên lưng ngựa, giống như một ngọn lửa nóngbỏng lao thẳng tới trước Quan Võ đài. Trên bầu trời, mây màu giống như một tấmthảm gấm trải dài nối liền với mặt đất, nữ tử vừa giục ngựa chạy từ xa tới kiakhông ngờ lại giống như nhảy ra từ giữa làn mây màu, tôi nhất thời chẳng nhìnrõ được là ai, chỉ bất giác thầm khen ngợi: “Cưỡi ngựa giỏi quá! Tư thế cũngthực là phóng khoáng, tự nhiên!”
Hồ Uẩn Dung đặt mạnh đôi đũa ngà voi nạmbạc trong tay xuống bàn, trầm mặt hỏi: “Là kẻ nào thế? Ngay đến Minh uyển màcũng dám tùy tiện xông vào ư? Thực là to gan!”
Huyền Lăng đang vui bị quấy rầy thì cũngkhá tức giận, nhưng đồng thời còn không nén được lòng tò mò, bèn dặn Lý Trường:“Mau đi xem thử là ai!”
Ngọc Nhiêu vốn ngồi gần hàng lan can củaQuan Võ đài nhất, nghe thế liền đưa mắt nhìn đi, đoạn cười, nói: “Khỏi cần đixem nữa, là Dư Dung Nương tử đuổi theo Hoàng thượng tới đây đấy.”
Dư Dung Nương tử? Tôi và Hồ Uẩn Dung đưamắt nhìn nhau, đều không giấu được vẻ ngẩn ngơ trong mắt. Dư Dung Nương tử thânphận vốn không cao lại đang đà thất sủng, gần như đã bị Huyền Lăng ghẻ lạnhsuốt mấy tháng nay, thế mà bây giờ trước cặp mắt của bao nhiêu người lại dámxông vào Minh uyển, lá gan thực không nhỏ chút nào. Huyền Lăng nhìn kĩ một látrồi mới nhận ra, không kìm được giận dữ nói: “Sao Xích Thược lại dám xông vàođây như thế? Các vị thân vương đều đang có mặt, nàng ta nghĩ đây chỉ là tùy ýđi vào Thượng Lâm uyển ngắm hoa thôi sao? Thực chẳng hiểu quy củ gì cả!” Rồiquay sang dặn dò Lý Trường: “Không cần để nàng ta tới đây, ngươi cứ kêu ngườiđưa nàng ta về cung nghỉ ngơi là được rồi.”
Chu Bội cắn môi dưới khẽ cười khúc khích,lại bóc một quả sơn trà đưa tới bên miệng Huyền Lăng. “Hoàng thượng việc gìphải tức giận chứ, xét cho cùng cũng chỉ là người trước đây nuông chiều quámức, bằng không Xích Thược muội muội đã chẳng dám tùy tiện như vậy trước mặtcác vị thân vương rồi.”
Lý Trường đi xuống nói chuyện một hồi nhưngXích Thược hiển nhiên không phục, còn đẩy y ra mà chạy lên Quan Võ đài. Các thịvệ muốn kéo nàng ta đi, nàng ta liền thản nhiên xua tay một cái, nói: “Ta chỉnói chuyện với Hoàng thượng mấy câu thôi rồi sẽ về ngay.” Nàng ta ngẩng mặtlên, vì vừa cưỡi ngựa một hồi lâu nên khuôn mặt rỉ ra những giọt mồ hôi lấplánh, còn ánh lên màu đỏ tươi, nhìn hệt như một trái táo chín. Trên chiếc áogấm màu đỏ của nàng ta thêu toàn những bông thược dược sẫm màu đang nở rộ, tuyđơn giản nhưng khiến cho vẻ kiều diễm của nàng ta như tăng lên mấy phần. Nàngta nhìn Huyền Lăng chăm chú, chẳng rõ lấy sự bình tĩnh từ đâu ra, lớn tiếngnói: “Thần thiếp muốn được đua ngựa với Hoàng thượng. Nếu như bị thua, thầnthiếp sẽ lập tức về cung, không bao giờ tới trước mặt Hoàng thượng để ngườithêm ghét. Còn nếu như thần thiếp thắng, xin Hoàng thượng đừng giận thần thiếpnữa.” Hơi dừng lại một chút, cặp mắt nàng ta như bừng lên một ngọn lửa hừng hựccháy. “Thần thiếp chỉ muốn được đua ngựa với người thôi, một lần là được.”
Huyền Lăng thoáng ngây ra một chút, lẩm bẩmhỏi: “Nàng thật sự muốn đua ngựa với trẫm ư?”
“Dạ!” Nàng ta khẳng định lại một lần nữa.
Có lẽ đã bị sự thành khẩn và khát khao củanàng ta làm cho chấn động, Huyền Lăng không ngờ lại khẽ gật đầu. “Được rồi.”Khi đi ngang qua bên cạnh nàng ta, Huyền Lăng dừng chân, chăm chú nhìn nàng tamột lát. “Nàng ăn mặc thế này cũng rất đẹp.”
Xích Thược nở một nụ cười kiêu ngạo, đitheo sau lưng Huyền Lăng xuống dưới.
Huyền Tuân đưa mắt nhìn Xích Thược vẻ ngạcnhiên, đoạn ngáp dài một cái. “Nữ nhân bên cạnh Hoàng thượng đúng là ngày càngkỳ quái, trước đây đã có Hoa Phi thích đua ngựa với Hoàng thượng rồi, bây giờngay đến một nữ tử xuất thân cung nữ mà cũng dám chạy đến Minh uyển.” Y khẽ véomá nữ tử bên cạnh mình một cái, nhìn cô ta cúi đầu ngoan ngoãn nở nụ cười, nói:“Bản vương chỉ thích những nữ nhân nghe lời thôi.”
Quan Võ đài lúc này vô cùng tĩnh lặng, tấtcả cùng đổ dồn ánh mắt về phía hai người ở dưới đài. Xích Thược tung mình lênngựa, hít sâu một hơi, dường như vừa hạ quyết tâm rất lớn, ánh mắt hừng hực nhưlửa.
Theo tiếng trống vang lên, con Đại Uyển bảomã mà Huyền Lăng cưỡi lao vọt đi như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung. Sau mộtvòng, con ngựa đen của Xích Thược từ đầu chí cuối luôn ở sau nó ba bước chân.Hồ Uẩn Dung khẽ nở nụ cười, đưa đũa gắp một miếng thịt hươu khô ướp hoa hồnglên chậm rãi ăn, nói: “Đáng thương cho cô ta tâm cao hơn trời nhưng lại khôngbiết tự lượng sức, con ngựa của cô ta làm sao có thể so sánh với Đại Uyển bảomã của Hoàng thượng được.” Chắc hẳn mùi vị hỗn hợp của thịt hươu và rượu khiếnnàng ta cảm thấy vừa ý, thế là nụ cười lại càng thêm nồng đậm. “Nghe nói conĐại Uyển bảo mã này của Hoàng thượng thuộc giống Hãn Huyết trứ danh, thần tuấnvô cùng.”
Khi còn lại một vòng cuối cùng, con ngựađen mà Xích Thược cưỡi đã ở cách Đại Uyển bảo mã năm, sáu bước chân, chừng nhưsắp thua tới nơi. Huyền Tuân không nhìn tiếp nữa, chỉ uể oải nói: “Thắng bạisớm đã rõ ràng rồi, đâu còn gì đáng xem nữa, chúng ta uống rượu tiếp nào.”
Huyền Phần chợt bước lên trước mấy bước,nói: “Chưa chắc!” Chỉ thấy Xích Thược mau chóng rút từ trong ống tay áo ra mộtcon dao găm sắc bén, lưỡi dao ánh lên một tia sáng rực dưới ánh ráng chiềukhiến người ta lóa mắt. Nàng ta vung tay lên đâm mạnh một cái, con dao găm cứthế cắm thẳng vào mông con ngựa đen. Con ngựa đen bị đau liền hí dài một tiếng,đột ngột liều mạng lao đi điên cuồng, rốt cuộc đã tới đích trước Đại Uyển bảomã.
“Con ngựa vô dụng!” Sắc mặt Hồ Uẩn Dung saunháy mắt đã phủ đầy mây đen, không còn một tia vui vẻ nào. “Là ai dạy cô ta cáitrò bàng môn tà đạo này thế?”
Con ngựa bị thương tiếp tục lao đi điêncuồng, phải chạy thêm mấy vòng nữa mới hất được Xích Thược từ trên lưng xuống.Đám thái giám vội vàng chạy tới đỡ, nhưng Xích Thược lại đẩy bọn họ ra, giãygiụa tự mình đứng dậy, cố nhịn đau đi lên Quan Võ đài, tới bên cạnh Huyền Lăng.
“Thần thiếp thắng rồi.” Nàng ta lộ rõ vẻmừng rỡ, nói: “Hoàng thượng nói sao làm vậy, thần thiếp giờ đã thắng, có thểyên tâm về cung được rồi.” Sau đó liền khom người hành lễ, chậm rãi xoay ngườibước xuống dưới đài.
Bóng dáng màu đỏ của nàng ta chậm rãi lùivào trong ánh tà dương đỏ rực như máu, nhưng vẫn khá bắt mắt. Huyền Lăng nhìntheo bóng lưng nàng ta, thấy nàng ta đã bước xuống dưới bậc thềm mới hờ hữngnói: “Quay lại!” Xích Thược gần như ngỡ rằng mình đã nghe nhầm, dừng chân lộ vẻdo dự. Huyền Lăng lại gọi thêm lần nữa: “Mau tới chỗ trẫm nào.”
Nàng ta chậm rãi xoay người lại, trong mắtthấp thoáng những giọt lệ long lanh. Lý Trường vội trải một chiếc đệm mềm xuốngbên cạnh Huyền Lăng. Xích Thược ngoan ngoãn ngồi xuống. “Thần thiếp cứ ngỡ làHoàng thượng sẽ không để ý tới thần thiếp nữa.”
Hồ Uẩn Dung trề môi, nói bằng giọng khinhthường: “Chẳng qua là thắng bằng quỷ kế, có gì đáng kể đâu!”
Huyền Lăng làm như không nghe thấy, đưa taytới khẽ vuốt ve vầng trán bóng loáng, mịn màng của Xích Thược. “Trẫm không ngờnàng lại hiếu thắng như vậy đấy!” Y cất giọng khe khẽ nghe như tiếng thở dài.“Về muộn thế này Hoàng hậu ắt sẽ trách mắng nàng, chi bằng chờ ngày mai theotrẫm về cung luôn.” Nàng ta vui vẻ tựa đầu vào bờ vai Huyền Lăng, bên khóemiệng lộ ra một tia cười thắng lợi.