Hồ Uẩn Dung khom người vái một cái thậtsâu, khuôn mặt nhỏ nhắn xưa nay vẫn luôn ngợp nét mừng vui chiếu ra những tialạnh lùng khó tả. Trinh Quý tần là người đã có con cái, lúc này nghe nói hai mẹcon bọn họ sắp phải chia ly, bất giác có chút không đành lòng. Thời gian vừa quanàng ta vẫn luôn đau bệnh, dù chưa khỏi hẳn nhưng vẫn gắng gượng tới đây, lúcnày liền nhìn Huyền Lăng từ xa, rụt rè cất tiếng: “Xin Hoàng thượng bớt giận,thần thiếp có điều này chưa hiểu, muốn được hỏi... Lương đệ một chút.”
Huyền Lăng ôn tồn nói: “Nàng nói đi.”
Trinh Quý tần được y cho phép, thế là mớichậm rãi nói: “Thần thiếp cho rằng hình thêu trên chiếc áo này quả đúng làgiống phượng hoàng, nhưng cũng chỉ là giống mà thôi. Phượng hoàng có đầu gà,hàm én, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, trên mình mang đủ năm màu, cao chừng sáuthước. Nhưng hình thêu kia riêng chiều cao đã chẳng đủ sáu thước rồi, chỉ chừngbốn, năm thước mà thôi, bên trên màu sắc tuy có rất nhiều nhưng đều không phảilà màu thuần chính tông, lông vũ cũng chủ yếu có màu xanh chứ chẳng phải màuvàng, hình như không giống với phượng hoàng cho lắm.”
Trinh Quý tần tâm tư tinh tế, nhất nhất chỉra những điểm khác biệt, Huyền Lăng nghe xong đôi hàng lông mày vốn đang nhíuchặt liền dãn ra rất nhiều, mà lời của nàng ta vừa dứt, chợt có giọng nói caovút của một nữ tử từ ngoài cửa điện cất lên: “Đúng thế, hình thêu này khôngphải phượng hoàng, mà là thần điểu Phát Minh!”
Tú Hạ bất giác cau mày, thấp giọng quát:“Nơi này là chính điện của Hoàng hậu, kẻ nào mà lại dám huyên náo ở đây nhưthế?”
Người vừa tới hoàn toàn không để ý tới sựtrách mắng của Tú Hạ, chỉ quay về phía Huyền Lăng và Hoàng hậu, khom người khấubái: “Nô tỳ Quỳnh Chi bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.”
Quỳnh Chi là thị tỳ tùy giá của Hồ UẩnDung, trước đây còn từng hầu hạ Vũ Dương Đại trưởng công chúa, ngay tới Hoànghậu cũng phải nể mặt thị mấy phần, thế là bèn quát Tú Hạ: “Quỳnh Chi nóng lònghộ chủ còn có thể tha thứ được, cớ sao ngươi cũng chẳng hiểu quy củ gì nhưthế?”
Quỳnh Chi mỉm cười, nói: “Từ lâu đã nghenói Trinh Quý tần kiến thức bất phàm, xem ra quả không sai, lão nô xin thaytiểu thư có lời cảm tạ.” Thị tự xưng là “lão nô”, hiển nhiên có ý tự thị thânphận, nói xong liền chậm rãi mở bức họa trong tay ra, bên trên bức họa có hìnhnăm con chim, con nào con nấy đều màu sắc sặc sỡ, cực kỳ uy nghiêm. Quỳnh Chikhẽ vén búi tóc, chậm rãi nói: “Trong cổ tịch có năm loại thần điểu, phươngđông là Phát Minh, phương tây là Túc Sương, phương nam là Tiêu Minh, phương bắclà U Xương, ở trung tâm là Phượng Hoàng. Phát Minh thoạt nhìn thì giống phượng,có mỏ dài, cánh rộng, đuôi tròn, không phải nơi trang nhã thì không đậu, khôngphải đồ quý báu thì không ăn, cũng khó trách các vị nương nương lại không biết,bởi trong số các loại thần điểu này chỉ có hình của phượng hoàng là lưu truyềnrộng rãi, còn đa phần đều gần như đã thất truyền, nếu không phải tiểu thư nhànô tỳ có hứng thú với cổ vật thì cũng khó mà tìm được.” Dứt lời liền đặt bứchọa đó bên cạnh chiếc áo kia để so sánh, quả nhiên có thể thấy rõ hình thêutrên đó là thần điểu Phát Minh chứ chẳng phải phượng hoàng, chỉ là hai giốngchim này rất giống nhau, nếu không tinh ý thì khó mà phân biệt được.
“Hoàng hậu là chủ nhân của trung cung, hoàntoàn xứng đáng là phượng hoàng trong giới nữ. Dưới Hoàng hậu thì có Tứ phi Quý,Thục, Hiền, Đức ở bốn cung đông, tây, nam, bắc, cũng giống như bốn con thầnđiểu ở bốn hướng đó vậy, ví dụ như Thục phi nương nương làm chủ tây cung, ứngvới thần điểu Túc Sương. Tiểu thư nhà nô tỳ không hề dùng hoa văn hình phượnghoàng trên áo, thực sự không thể tính là tiếm việt được!” Quỳnh Chi nói xongliền đi tới đỡ Hồ Uẩn Dung dậy, nói: “Tiểu thư đã phải chịu ấm ức rồi.”
Huyền Lăng sau một hồi so sánh bất giác cóchút áy náy, liền nắm lấy bàn tay Hồ Uẩn Dung. “Sao nàng không nói ra ngay từsớm? Làm bản thân tự dưng phải chịu nỗi ấm ức này!”
Hồ Uẩn Dung tỏ ra hết sức tủi thân, cònmang theo chút vẻ làm nũng của một thiếu nữ, hoàn toàn chẳng còn bộ dạng lạnhlùng, cao ngạo không nói một lời như vừa rồi. Nàng ta đẩy tay Huyền Lăng ra,giậm chân, nói: “Vừa rồi biểu ca nổi giận như vậy, muội còn dám biện bạch haysao? Biểu ca cũng biết tính Dung Nhi rồi đấy, một khi nôn nóng ắt sẽ nói năngchẳng lựa lời chọc giận biểu ca, đến khi đó chỉ sợ huynh sẽ lại càng chẳng thèmđể ý tới người ta nữa!”
An Lăng Dung đứng kế bên nghe thấy hai chữ“Dung Nhi” đó thì bất giác ngẩn ra, ngoảnh đầu nhìn sang theo bản năng, nhưngrồi lập tức tỉnh ngộ, nhếch khóe môi nở nụ cười hờ hững. Đây là lần đầu tiêntôi nghe thấy Hồ Uẩn Dung tự xưng mình như thế trước mặt Huyền Lăng, trong lòngbất giác thầm suy nghĩ, “Dung Nhi” này chẳng phải “Dung Nhi” kia, Hồ Uẩn Dungxưa nay vốn tâm cao khí ngạo, nhất định đã khó chịu vì việc này từ lâu rồi, lúctrước bày ra thủ đoạn hại An Lăng Dung mất giọng ắt cũng có một phần nguyênnhân là vì thế.
Huyền Lăng vừa tức giận vừa tức cười. “Nàngtrở nên nhát gan như thế từ bao giờ vậy? Không dám cự nự trước mặt trẫm thìthôi cũng đành, nhưng vừa rồi ở trong điện với Hoàng hậu sao không chịu nóinăng đàng hoàng làm Hoàng hậu tức giận đến thế? Cơn phong ba này kỳ thực cũngtừ đó mà ra đấy thôi.”
Triệu Tiệp dư hơi đảo mắt một chút, nở nụcười tươi, vội vàng tiếp lời: “Cũng đúng, ai mà không biết Hồ muội muội xưa nayluôn khéo ăn khéo nói, cứ nói việc này ra ngay từ sớm không phải là xong rồisao? Hoàng hậu vốn là người bụng dạ rộng rãi, thấy chỉ là hiểu lầm ắt sẽ mỉmcười cho qua, như thế các tỷ muội chúng ta cũng sẽ không cần phải kinh hoảngbôn ba một phen như thế này nữa.”
Hồ Uẩn Dung thoáng đưa mắt liếc qua nàngta, cất tiếng trong trẻo, giòn tan: “Thần thiếp có lý nào lại chẳng muốn giảithích rõ ràng với Hoàng hậu chứ, nhưng thần thiếp vừa tới Chiêu Dương điện thìHoàng hậu đã trừng mắt giận dữ đuổi tất cả mọi người ra ngoài, sau đó vừa mởmiệng đã nói ra ngay bốn chữ “đại nghĩa diệt thân”, thần thiếp trước đây mỗi lầngặp Hoàng hậu đều gọi một tiếng “biểu tỷ”, nào có ngờ lại gặp chuyện như hômnay, do đó chỉ còn biết thương tâm sợ hãi, chẳng dám biện bạch gì cho mình. Vềsau Thục phi vừa bước vào cũng bị Hoàng hậu trách mắng một trận, nói cái gì mànhu nhược, đớn hèn, làm Thục phi sợ đến nỗi không cả dám thở mạnh.” Nàng tanhìn lướt qua khuôn mặt Hoàng hậu, rồi lập tức cười, nói: “Biểu ca cũng chớ nêntức giận làm gì, biểu tỷ vừa khỏi ốm sau cơn bệnh lâu ngày, dễ nổi giận cũngkhông phải là điều gì khó hiểu!” Sau đó lại ghé tới bên tai Huyền Lăng, cấttiếng rủ rỉ: “Ngoài những thang thuốc mà thái y thường kê, biểu ca cũng nên kêuthái y điều chế cho Hoàng hậu mấy loại thuốc như Khôn Bảo hoàn, Bạch Phượnghoàn, Phục Xuân thang nữa mới được.”
Hồ Uẩn Dung nói tuy rất khẽ, thế nhưng mấyphi tần trẻ tuổi ở gần đều nghe thấy cả, không kìm được che miệng cười khúckhích. Huyền Lăng bật cười nhéo cổ tay nàng ta một cái, khẽ mắng: “Ăn nói linhtinh, Hoàng hậu đâu đã tới mức phải như vậy.” Ngoài miệng tuy cười, thế nhưngkhi ánh mắt y nhìn về phía Hoàng hậu, đôi hàng lông mày bất giác hơi máy động,dường như khá giận dữ, nhưng rốt cuộc vẫn kìm nén được, chỉ hờ hững nói: “Saunày ít tức giận thôi, như thế không tốt cho thân thể của nàng.”
Hoàng hậu gặp phen biến cố này vẫn không hềnôn nóng, cúi đầu, cất giọng ung dung: “Uẩn Dung xưa nay vẫn luôn được Hoàngthượng và Thái hậu yêu thương, lỡ như phạm lỗi, há chẳng khiến Hoàng thượng vàThái hậu phải đau lòng? Thần thiếp kỳ thực chỉ là quan tâm tắc loạn đó thôi.”
Hồ Uẩn Dung chỉ khẽ cười nhạt, rốt cuộc vẫnlà Quỳnh Chi cất tiếng: “Vậy xin đa tạ sự quan tâm của Hoàng hậu.”
Lữ Chiêu dung trù trừ một hồi lâu, dườngnhư có lời muốn nói, cuối cùng vẫn không kìm nén được: “Vừa rồi Quỳnh Chi cô cônói Hoàng hậu là phượng hoàng ở trung cung, Thục phi thì làm chủ tây cung, ứngvới thần điểu Túc Sương, vậy theo như lời cô cô nói, Hồ...” Nàng ta thoáng dodự một chút, không biết nên xưng hô thế nào mới phải: “Trên áo nàng ta thêuhình thần điểu Phát Minh, há chẳng phải tương ứng với ngôi Quý phi của đôngcung hay sao?” Nghĩ tới tin đồn Hồ Uẩn Dung đã được phong làm Xương Phi, sắpngồi lên ngôi Quý phi, nàng ta không kìm được ngấm ngầm chặc lưỡi.
Lời đồn chẳng qua chỉ là lời đồn, nếu thậtsự có tâm tư như thế há có thể để lộ ra cho mọi người hay biết. Dư Dung Nươngtử đang đắc sủng mấy tháng qua không kìm được cất tiếng cười lạnh. “Lương đệphúc phận lớn quá! Chí khí lớn quá!”
Hồ Uẩn Dung coi như không nghe thấy, cẩnthận tháo khối ngọc bích đeo trên chiếc vòng trên cổ xuống, chỉnh lại xiêm ycẩn thận, trịnh trọng quỳ xuống. “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp dám tự coimình là thần điểu Phát Minh ư? Hoàng thượng còn nhớ không, thần thiếp khi vừasinh ra đã cầm trong tay khối ngọc này.” Nàng ta kính cẩn dâng khối ngọc bíchtrong tay lên. “Mời Hoàng thượng xem kĩ bức hình được điêu khắc bên trên đó.”
Tôi đứng bên cạnh Huyền Lăng tỉ mỉ nhìn kĩ,thấy đó là một khối ngọc bích màu đỏ hiếm có, chẳng qua chỉ to bằng một nửa bàntay trẻ con, đỏ như mào gà, mặt trước có khắc bốn chữ “vạn thế vĩnh xương” theolối cổ, xung quanh là dày đặc những đường hoa văn cực kỳ tinh tế, mặt sau thìcó hình một cặp thần điểu, thoạt nhìn rất giống với phượng hoàng, phải nhìn kĩmới có thể nhận ra cả hai đều là thần điểu Phát Minh ở phương đông.
“Thần thiếp sau khi sinh không thể xòe bàntay ra được, mãi tới hôm gặp Hoàng thượng người mới đích thân cạy tay thầnthiếp lấy ra khối ngọc bích này, bên trên khắc bốn chữ “vạn thế vĩnh xương”, ýrằng quốc vận Đại Chu ta muôn đời hưng thịnh, thiên hạ yên bình. Thần thiếp mayđược trời cao hậu ái, mang theo khối ngọc bích này mà sinh ra, về sau lại đượchầu hạ thiên tử, tất nhiên phải dốc hết sức mình, không dám sơ suất chút nào.Không thể sinh hoàng tử nối dài dòng giống hoàng tộc, thần thiếp ngày đêm bấtan, chỉ có thể thường xuyên cầu xin thần linh ban phúc, phù hộ cho Đại Chu. Lạithấy bức hình được điêu khắc trên khối ngọc này rất giống với phượng hoàng,thần thiếp thực là vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, thầm nghĩ hai vị biểu tỷ đều làHoàng hậu, hơn nữa Nghi Tu biểu tỷ còn đang chưởng quản hậu cung, trên khốingọc của thần thiếp ắt không phải là hình phượng hoàng thật sự. Sau khi mở xemvô số cổ tịch, thần thiếp mới hay đó là thần điểu Phát Minh, thời cổ từng nắmđiềm lành một phương, báo việc mưa thuận gió hòa. Thần thiếp vô cùng mừng rỡ,thế là bèn tự tay thêu bức hình này lên chiếc áo mà mình yêu thích nhất, hyvọng nó có thể phù hộ cho Đại Chu, hoàn toàn không có ý nhòm ngó bảo tọa Quýphi đâu.” Nàng ta tỏ ra hết sức trang trọng, nói năng điềm đạm đâu ra đó, phongthái chẳng thua kém gì một vị Quý phi.
Huyền Lăng đích thân đỡ nàng ta dậy, xúcđộng nói: “Thực đã vất vả cho nàng rồi.”
Hồ Uẩn Dung thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, ngaysau đó liền ngạo nghễ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua phía An Lăng Dung. “May mà cóChiêu viện tâm tư tinh tế, lúc nào cũng để ý tới Yến Hy điện, ngay cả lúc thămbệnh cũng không bỏ sót, nhờ thế một phen khổ tâm của thần thiếp mới tới đượctai Hoàng thượng, đồng thời còn được mọi người hay biết.” Nàng ta khẽ cười tủmtỉm. “Chuyện lần này còn phải cảm tạ Chiêu viện rất nhiều.”
Kính Phi cười, nói: “Chiêu viện muội muộicũng đúng thực là, thường ngày dụng tâm trên người Hoàng thượng thì không sai,nhưng không ngờ lại yêu người yêu cả đường đi thành ra dụng tâm quá mức nhưthế, chẳng trách Hoàng thượng lúc nào cũng sủng ái Chiêu viện.”
Kỳ Tần đưa mắt nhìn qua phía Tường Tần,cười nói: “Phải rồi, lúc nào mà chẳng có người thích làm mưa làm gió như thế.Vốn lúc này các tỷ muội chúng ta người đánh cờ thì đánh cờ, người chơi chim thìchơi chim, ai cũng có niềm vui riêng cả, đâu cần tới đây thế này.”
An Lăng Dung thoáng lộ vẻ lúng túng, rấtnhanh sau đó đã cười, nói: “Cũng tại thần thiếp nhát gan quá, trong bụng có gìđều không giấu được, vốn nghĩ Hoàng hậu nương nương và Hồ muội muội là biểu tỷbiểu muội với nhau, nhất định sẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ, chẳng ngờ cuối cùng lạigây ra một phen phong ba thế này, tất cả đều là lỗi của thần thiếp.” Nói xongliền rơm rớm nước mắt quỳ xuống.
Huyền Lăng chăm chú nhìn nàng ta một lát.“Chỉ bởi nàng thường ngày quá cẩn thận đó thôi, sau này nhớ chú ý một chút làđược.” Rồi y quay sang mỉm cười với Hồ Uẩn Dung, buột miệng nói: “Nàng có tấmlòng như thế, sao lại chẳng làm được Quý phi?”
Một tia vui mừng lóe lên nơi đáy mắt Hồ UẩnDung, rất nhanh sau đó đã bị giấu kín hoàn toàn. “Hoàng thượng quá khen rồi!”
Không có những nỗi oan ức trước đó cùng sựxoay chuyển đột ngột về sau, cộng thêm những lời làm nũng, lời hứa “Quý phi”kia nàng ta đâu có dễ gì nhận được. Cuộc đời vốn chính là như thế, trước tiêncần phải trả giá thì về sau mới có thể có thu hoạch.
Dục vọng của con người vốn giống như vựcsâu chẳng thể lấp đầy, đợi khi trở thành Quý phi rồi, liệu nàng ta còn muốn gìnữa đây? Tôi chăm chú nhìn vào thân hình nhỏ nhắn của nàng ta, lại nhìn quaphía Hoàng hậu, bất giác cười thầm, có tiền lệ từ việc Chu Nghi Tu trước tiênlàm Quý phi rồi sau trở thành Hoàng hậu, dã tâm của Hồ Uẩn Dung chỉ e không nhỏchút nào! Có một người biểu muội như thế, Hoàng hậu hẳn sẽ đau đầu lắm!
Có điều cẩn thận để ý từng hành vi, cử chỉcủa nàng ta thường ngày, nếu nàng ta thật sự thay thế Chu Nghi Tu trở thànhHoàng hậu, ắt cũng chẳng dễ ứng phó chút nào. Huống hồ bây giờ vị trí của ChuNghi Tu hãy còn vô cùng vững chắc, Huyền Lăng lại không thể không chú ý đến cảmxúc của tôi và Đoan Phi, nên nàng ta kỳ thực hãy còn cách cái ngôi Quý phi kiamười vạn tám ngàn dặm.
Tôi cụp mắt xuống, đưa tay áo lên che miệngkhẽ ho một tiếng, ánh mắt thoáng liếc qua phía Đoan Phi lúc này đang ngồinghiêm túc, đoan trang. Huyền Lăng lập tức hiểu ý, biết là mình đã lỡ lời,không khỏi có chút ngượng ngùng.
Tôi cười, nói: “Năm xưa Hoàng hậu cũng từQuý phi mà trở thành Hoàng hậu, nếu thật sự như lời Hoàng thượng nói, sau nàyHồ muội muội cũng được phong làm Quý phi, hai tỷ muội con cô con cậu đều là Quýphi của Đại Chu ta, há lại chẳng trở thành một giai thoại?” Tôi đưa mắt liếcqua phía Dư Dung Nương tử, cười tủm tỉm, nói: “Vừa rồi Nương tử còn gọi Hồ muộimuội là Lương đệ, thực là đáng đánh!”
Hoàng hậu hơi trầm ngâm một chút, nở nụcười tươi. “Vô cớ khiến Uẩn Dung phải chịu nỗi ấm ức vì bị giáng làm Lương đệ,lễ phong Phi lần này bản cung và Thục phi sẽ cùng tổ chức cho thật long trọng,coi như là để bù đắp, không biết Hoàng thượng thấy thế nào?”
Huyền Lăng lập tức đồng ý ngay: “Trước tiêncứ cử hành lễ sắc phong đã rồi tính tiếp. Hoàng hậu thông thuộc nghi lễ, lầnnày hãy dùng nhiều tâm tư vào người Uẩn Dung một chút.”
Hoàng hậu nắm lấy bàn tay rôi, chậm rãicười, nói: “Hôm nay Thục phi cũng đã phải chịu một phen ấm ức rồi. Nói đến việcxiêm y tiếm việt, Thục phi hẳn là người rõ ràng nhất, năm xưa Thục phi mắc tộiphải xuất cung xét cho cùng cũng là vì một chiếc áo của tỷ tỷ. Hoàng thượng làngười trọng tình trọng nghĩa, nhưng đồng thời cũng rất xem trọng quy củ trongcung. Hôm nay Thục phi vốn tới để khuyên giải bản cung, nào ngờ vừa nhìn thấynàng ta bản cung liền nhớ tới chuyện cũ, do đó lại càng khó chịu hơn.” Rồi nàngta chỉ tôi mà nói tiếp với mọi người: “Thục phi là một người thông minh đến cỡnào, vậy mà chỉ vô ý làm sai quy củ xúc phạm tới Thuần Nguyên Hoàng hậu, thế làbản cung và Hoàng thượng liền không thể không nghiêm khắc trừng phạt. Trongviệc của Uẩn Dung hôm nay bản cung cứ ngỡ là muội ấy đã quên vết xe đổ khitrước mà xúc phạm bản cung, lại sợ sẽ một lần nữa xảy ra chuyện ngày đó, chonên lại càng đau xót, tính khí không khỏi có hơi nóng nảy.” Sau đó lại ân cầndặn dò: “May mà đây chỉ là hiểu lầm, nhưng quy củ trong cung nghiêm khắc, ai aicũng như nhau, các vị muội muội nhất định phải chú ý tới từng hành vi cử chỉcủa mình, bằng không bản cung dù có xót thương cũng không dám làm trái với quycủ bao đời nay của tổ tông.”
Mọi người đều nhất tề vâng dạ. Tôi ngheHoàng hậu nhắc lại chuyện năm xưa thì căm hận vô cùng, thế nhưng đang ở trướcmặt Huyền Lăng nên không tiện tỏ vẻ gì, chỉ đành hùa theo đám đông.
“Hoàng hậu nói vậy là sai rồi!” Đang lúcmọi người cúi đầu im lặng, Hồ Uẩn Dung đột nhiên nói ra một câu khiến bất cứ aicũng phải ngạc nhiên, bên khóe miệng thấp thoáng một nét cười khẩy. “Tiếm việtphạm thượng thì đương nhiên phải trừng phạt nghiêm khắc, có điều... vừa rồiHoàng thượng cho rằng thần thiếp cố ý thêu hình phượng hoàng lên áo, còn Thụcphi năm xưa lại chỉ vô tình mặc nhầm áo cũ của Thuần Nguyên Hoàng hậu. Thầnthiếp cố ý thì bị giáng xuống làm Lương đệ tòng ngũ phẩm, trong khi đó Thục phivô tình lại bị biếm làm Quý nhân chính lục phẩm, mà nghe nói năm xưa khi Thụcphi bị cấm túc trong Đường Lê cung, từng phải chịu không ít nỗi khổ, thức ăn màphủ Nội vụ đưa tới toàn là đồ thiu mốc, giữa trời đông giá rét đến than để sưởicũng không có, bị lạnh đến nỗi nứt nẻ đầy người, để mời được thái y đã phải trảgiá bằng tính mạng của một thị tỳ hầu cận. Nếu thần thiếp thật sự bị Hoàngthượng trừng phạt, một tháng ít ra còn có thể gặp Hòa Mục một lần, trong khi đóThục phi lại bị đuổi tới chùa Cam Lộ, nếu không vì phúc trạch sâu dày, chỉ e đếntận cuối đời cũng chẳng thể gặp lại Lung Nguyệt!”
“Đám nô tài dám ức hiếp nàng ở phủ Nội vụđều đã bị trẫm trừng phạt đích đáng rồi.” Trong lòng tôi bất giác trào lên muônvàn cảm xúc đan xen, chẳng trách sau khi về cung, Hoán Bích từng lén đi tìmkiếm những tên thái giám năm xưa đã ức hiếp chúng tôi, vậy mà chẳng có chútmanh mối nào, hóa ra còn có duyên cớ này ở bên trong nữa. Huyền Lăng hơi runrẩy một chút, nơi đáy mắt để lộ một tia áy náy. “Trẫm vẫn luôn ngỡ rằng cáichết của Lưu Chu chỉ là ngoài ý muốn.”
“Đa tạ Hoàng thượng. Có điều, đó đều làviệc đã qua rồi.” Tôi cố gắng che giấu tâm trạng mất bình tĩnh nơi đáy lòng,giọng nói vang lên nghe vô cùng cảm động. Hơi dừng một chút, tôi mỉm cười nhìnHồ Uẩn Dung, nói: “Hoàng thượng cực kỳ thương yêu muội muội, cho nên mới khôngđành lòng phạt nặng đấy thôi. Xét về tình cảm thân sơ với Hoàng thượng, bảncung đâu thể nào so sánh với muội muội được.”
Nàng ta cố tình nhắc lại những chuyện ngàyxưa, giọng nói cũng có vẻ khá tự đắc, nhưng ý tứ kỳ thực không phải ở tronglời, một phen công phu miệng lưỡi rõ ràng không chỉ để khoe khoang: “Thục phitự hạ thấp bản thân quá rồi, không phải biểu ca cố tình thiên vị ta đâu, mà làThuần Nguyên Hoàng hậu và Hoàng hậu biểu tỷ không hoàn toàn giống nhau. Theo tađược biết Thuần Nguyên Hoàng hậu do chính thất Đào phu nhân sinh ra, còn Hoànghậu biểu tỷ thì là con gái của tam di nương.” Bên khóe miệng nàng ta thoánghiện một nụ cười đầy ý vị. “Thuần Nguyên Hoàng hậu là nguyên phối của Hoàngthượng, cũng là tỷ tỷ ruột dòng đích của Hoàng hậu biểu tỷ. Ngày đó nhà họ Chuxuất hiện một hậu một phi đã là giai thoại trong thành, chỉ là khi Thuần NguyênHoàng hậu còn tại thế, Hoàng hậu biểu tỷ vẫn là Quý phi, phong hậu cũng là tụchuyền. Trong dân gian việc cưới vợ còn chia ra vợ kết tóc và vợ kế, dòng đíchdòng thứ cũng có sự khác biệt rõ ràng, Hoàng hậu tất nhiên là không thể so vớiThuần Nguyên Hoàng hậu được.”
Lời này của nàng ta quả đúng là cực kỳ caynghiệt! Mọi người trong cung đều biết Hoàng hậu xuất thân là con dòng thứ, tuysau khi Thuần Nguyên Hoàng hậu qua đời cũng được lập làm Hoàng hậu, nhưng bấtkể là ai cũng đều rõ cả, địa vị của hai vị Hoàng hậu này trong lòng Huyền Lăngthực là một trời một vực, sau này nếu y qua đời, trong lăng tẩm cũng sẽ chỉ chophép Hoàng hậu nguyên phối được chôn cùng, còn Chu Nghi Tu thì phải nằm trongchiếc quan tài cách đó một trượng về phía bên trái. Những điều vi diệu bêntrong đó ai mà chẳng hay, thế nhưng Hồ Uẩn Dung chính là người đầu tiên dám nóithẳng ra mà không kiêng dè như thế.
Hoàng hậu xưa nay vẫn luôn điềm tĩnh, ungdung, thế nhưng khi nghe thấy hai chữ “đích, thứ” kia, cơ thịt trên mặt khôngkìm được hơi co giật, lại nghe thấy mấy chữ “vợ kết tóc” và “vợ lẽ”, tuy ngoàimặt chưa tỏ vẻ gì nhưng hai tay đã run bần bật, hiển nhiên là vô cùng tức giận.Từ khi vào cung tới giờ, tôi chưa từng nhìn thấy thần sắc như vậy ở nàng ta,xem ra ai ai cũng có điểm yếu, và Hoàng hậu không phải là ngoại lệ.
Thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc, nàng ta đãgiấu hai bàn tay đang run rẩy vào trong tay áo rộng, bình thản nói: “Bản cungchỉ có một người tỷ tỷ ấy thôi, từ nhỏ đã được tỷ tỷ thương yêu rất mực rồi.Hai tỷ muội bọn ta tình cảm sâu đậm, bản cung tất nhiên lúc nào cũng đặt tỷ tỷlên trên, hoàn toàn không dám so sánh.”
Bên khóe môi Hồ Uẩn Dung thoáng qua một nụcười giễu cợt, thế nhưng thần sắc thì thành khẩn vô cùng: “Phải rồi, muội cũngnghĩ như vậy, biểu ca thử nói xem có đúng thế không nào?”
Ánh mắt Huyền Lăng không dừng lại ở bất cứngười nào, mà nhìn thẳng về phía chân trời xa xa. Lúc này dường như y đã nhìnthấy dung nhan tuyệt thế của Thuần Nguyên Hoàng hậu, ánh mắt lộ vẻ mê say, từtrong miệng bật ra những lời lẩm bẩm vô cùng quyến luyến: “Tất nhiên là khônggiống nhau rồi.”