Harry thoải mái vung tay biến ra một cái sô pha đơn màu đỏ, sau đó biến cho mình một cái màu xám bạc, lại thêm một cái bàn trà đặt giữa hai người. Búng tay, mấy khối điểm tâm và hai ly hồng trà xuất hiện trên bàn.
“Giáo sư Lupin, mời ngồi.” Harry ngồi xuống sô pha màu xám bạc, ý mời đối phương.
Lupin nghe lời, ông xuyên qua làn khói hồng trà bốc lên nhìn về phía thanh niên anh tuấn trước mắt, trong lúc nhất thời rất nhiều lời muốn hỏi, lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Con nghe Draco kể, tiết của thầy không sai, là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám có tài nhất từ khi cậu ấy vào Hogwarts.” Harry trước đánh phá cục diện bế tắc, “A, thầy hẳn biết, giáo sư năm thứ nhất của chúng con có chút cà lăm, cùng với vấn đề tâm lý nghiêm trọng, luôn làm cả phòng đầy mùi tỏi. Năm thứ hai càng miễn bàn, Lockhart sao… Ách, hiện tại thường trú ở St. Mungo. Con lấy làm tiếc, năm nay không nghe được tiết hay như vậy.”
“Ách, trên thực tế… Mấy năm nay con sống thế nào? Ách, thầy nghe nói con ở nhà dì…” Ngón tay Lupin siết chặt, đặt trên đùi, khớp xương có vẻ tái nhợt, “Vì thế thầy thấy rất xin lỗi… Làm bạn tốt khi còn sống của cha con, thầy cho rằng Dumbledore sẽ an bài tất cả… Thầy hẳn nên đi xem tình huống của con, xin lỗi, thật sự…”
Harry bình tĩnh nhìn vị giáo sư trước mắt, y biết, Lupin là người sói, ở Thế Giới Phù Thủy sống rất nghèo túng, sao có thể trông cậy vào ông? Nhìn nếp nhăn và mái tóc hoa râm quá sớm hiển lộ của Lupin, y không khỏi nhớ tới con đỡ đầu trong quá khứ của mình. Trong lòng yên lặng nói với Ted: ta lại được gặp cha con.
Y bưng tách trà nóng, mùi thơm lượn lờ làm nhòe hai mắt, trầm mặc một lần nữa phủ xuống. Hồi lâu, có lẽ chỉ một hồi, y nhấp một ngụm trà nóng nhỏ, nước trà của Rowena rất thuần hậu, trà này hơi đắng khi vào miệng rồi chậm rãi ngọt dần.
“Đều đã qua, con hiện tại rất tốt.” Harry bình tĩnh nói ra những lời này.
Lupin nâng mắt đánh giá Harry, biểu tình hời hợt, tuyệt không giống một thiếu niên 13 tuổi, trái lại càng giống cụ già dãi gió dầm mưa đạm mạc và thanh lãnh nhắc về quá khứ. Lupin vì phản ứng của y đau lòng, rốt cuộc cần trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể khiến y bình tĩnh đồng thời chín chắn như vậy? Cuộc sống và ghập ghềnh cũng từng dạy Lupin trầm tĩnh, nhưng con trai bạn tốt trước mắt rốt cuộc đã trải qua gì, mới có thể… thê lương đến thế?
“A, nếm thử hồng trà mẹ Nana pha đi, còn có điểm tâm mẹ Hel làm.” Harry bắt chuyện.
Remus nghe lời, mùi vị rất tốt, chí ít ông chưa từng ăn qua điểm tâm mỹ vị và hồng trà hương thuần như vậy. Harry cười thích ý uống một ngụm, sau đó như cảm thán nói: “Sev thích nó, bất quá khẩu vị của anh đậm hơn. Nhất là khi tuần đêm… Con cấm anh ấy uống cafe đen, anh ấy đã đổi sang cái này. A, nước trà vào miệng tuy đắng, nhưng một hồi dư vị lại ngọt. Con thường nói với Sev, quá trình này tựa như đời người vậy.”
“Con rất rõ khẩu vị của cậu ta,” Remus nhấp một ngụm hồng trà chậm rãi nói, “Bất quá thầy khá ngoài ý muốn, con dĩ nhiên có thể khiến cậu ta bỏ thói quen.”Harry cười cười, tựa hồ cũng thấy đắc ý, xoay người nhìn thoáng bạn lữ trên giường, tia sáng trong mắt khiến người không thể bỏ qua.
Nhìn thanh niên trước mặt, Remus cũng lộ ra nụ cười: “Làm một người bạn của cha mẹ con, thấy con ưu tú như vậy, thầy rất vui mừng.”
“A, giáo sư Lupin, nói thật, thầy không thấy con và cha mẹ không giống tí nào sao?” Harry lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Đương nhiên không. Harry, a, thầy có thể gọi con như vậy chứ.” Remus hỏi.
“Vâng, đương nhiên, Remus.” Harry cũng chủ động gọi tên Lupin, thanh tuyến ôn nhu khiến người ấm áp.
Nụ cười xinh đẹp này khiến Remus thất thần vài giây. James chưa từng nói cười như thế, James đều là tùy ý, nụ cười của ông tràn đầy đắc ý. Nụ cười của Lily lại là ánh dương ngày hè, xán lạn mà rực rỡ. Harry tuyệt không giống đôi bạn của ông.
“A, sao vậy? Remus?” Harry ưu nhã nhón một khối điểm tâm bỏ vào miệng, nâng mắt lại phát hiện Lupin nhìn mình ngẩn ra.
“Không có gì. Chỉ là nhớ tới James và Lily, con nói rất đúng, chúng ta không nên xem con là bất kỳ ai trong bọn họ, con là Harry, chỉ là Harry… Giống cũng tốt, không giống cũng tốt, con thủy chung là kéo dài của bọn họ. Thầy tin tưởng Lily thấy con bây giờ, chỉ biết kiêu ngạo. Về phần James, phỏng chừng sẽ uể oải một thời gian… Ha hả, cậu ấy và Severus từ ngày đầu tiên đã bất hòa.” Lupin cười cười.
“Con nghe nói, khi Sev nhắc tới cha con luôn hận không thể nghiền nát ông ấy trong kẽ răng.” Harry bất đắc dĩ nhún vai.
“A, vậy cậu ta còn nguyện ý yêu con?” Remus hiếu kỳ hỏi.
“Chúng con có rất nhiều điểm giống nhau, cùng là thơ ấu bất hạnh, cùng là nghiên cứu độc dược, cùng là thích pháp thuật. Sev là một kẻ khát yêu, con cũng thế. Có lẽ giữa nhiều điểm giống nhau ấy, chúng con càng chạy càng gần, cuối cùng cứ vậy. Con dám nói, nếu không phải vì thật sự không bỏ được con, anh ấy tuyệt đối không để một Potter lắc lư trước mặt mình.” Harry mang theo vài phần nghịch ngợm.
“Vậy cha mẹ nuôi của con nói thế nào? A, Harry, con chọn cậu ta, không ai phản đối chứ?” Remus lo lắng.
“Bọn họ nói đây là lựa chọn của con, không hẳn là tốt nhất, nhưng đích xác thích hợp nhất.” Harry cười, hơi có ngượng ngùng, “Con biết, tính Sev không tốt, có lẽ sống với nhau sẽ rất trắc trở, nhưng chúng con đều không bỏ được nhau. Thế nên, anh ấy nguyện ý nhận một Potter, mà con nguyện ý nhận cá tính của anh ấy. Thầy biết đấy, ai cũng cho con là Cứu Thế Chủ, cho con là gia chủ nhà Potter, cho con là tiểu chủ nhân của Hogwarts, không sai, con đích thật là vậy, nhưng Sev, anh ấy cùng cha mẹ nuôi và các bạn của con chỉ thấy bản thân con —— Harry, cho dù lột đi thân phận này, anh ấy cũng không bỏ được, đây là nguyên nhân con chọn anh ấy. Mà cha mẹ nuôi của con, bọn họ rất yêu con, không muốn làm khó con giữa bọn họ và Sev, do đó, bọn họ vì con ngăn cản tất cả trở ngại.”
“Ừ, ban ngày Sirius không phải cố ý… Ách, thầy rất xin lỗi, Harry, nhưng Sirius…” Remus có chút không biết làm sao, buổi chiều khi cất bước Sirius, ông nhìn ra được, Sirius không hài lòng với lời đề nghị công tác của Dumbledore, tuy rằng đã nhận phong thư đề cử.”Đương nhiên, ông Black từ ý nghĩa nào đó mà nói là bệnh nhân của con, tình huống ông ấy con có thể hiểu, biết cảm xúc ông ấy không ổn định. Nhưng mà, dù là thế, cũng không có nghĩa ông ấy có thể muốn làm gì thì làm với chồng con.” Harry thu hồi nụ cười, “Con đã sớm nói với St. Mungo, cho dù ông Black xuất viện cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian. Đừng làm việc quá sớm, bằng không sẽ bất lợi với việc khống chế cảm xúc. Con không biết giai đoạn nào xảy ra vấn đề, khiến ông Black tới Hogwarts, trong đó có lẽ có nguyên nhân của con, thế nên hôm nay con không ra tay đả thương người, nhưng nếu có lần sau, ông ấy sẽ phải trả giá.”
Remus ngẩn người, đây là chuyện lúc trước ông không biết.
Sau đó, Harry như nghĩ tới gì, lấy ra đũa phép Sirius đánh rơi trong áo choàng, nhẹ nhàng mà vỗ: “Thân là cây phong, lõi là thần kinh sói, 12 tấc Anh, quả thật là dã tính không sửa, bất quá thành thục và thu hoạch ở trước mắt… Remus, phiền thầy giao cho ông Black.”
“Con có nghiên cứu nó à?” Remus sợ hãi than nhìn thiếu niên, nhận cây đũa phép y đưa.
“Đúng vậy.” Harry gật đầu, “Ách, có lẽ con không nên lắm miệng, thế nhưng, Regulus là bạn của Sev, lại là con cứu về, con không muốn thấy anh ấy gặp chuyện. Tình trạng gần đây của nhà Black có lẽ không được tốt lắm.” Giọng Harry lộ ra sự lo lắng.
“Sao vậy?” Trái tim Remus không khỏi treo cao.
“Chuyện này, liên quan tới Trường Sinh Linh Giá của Voldemort…” Harry giản lược kể về những gì Regulus đã làm, chỉ là ẩn giấu một vài tình tiết, “Regulus quả thật dũng cảm hơn cả Gryffindor, đúng không ạ?”
Remus bị bí ẩn Harry kể chấn động, ông trước giờ cho rằng Tử Thần Thực Tử đều là… Nhưng thật không ngờ trong đó cũng có kẻ phản kháng người kia. Ông có chút trầm mặc, nhớ tới buổi sáng khi Sirius rời khỏi trạm xá chạy tới tháp thiên văn khóc, nhớ tới Sirius kể lể em trai hận mình, sau khi Harry ăn thêm một khối điểm tâm, mới hỏi: “Vậy, Sirius có thể làm gì cho nhà Black?”
“Con nghe nói, Dumbledore muốn Sirius tới cục Auror làm trợ thủ cục trường…” Lời nói lãnh tĩnh của Harry khiến Remus ngẩn ra.
Việc này cả ông cũng vừa biết không lâu, sao Harry sẽ biết? Ông nghi hoặc nhìn y.
Harry mỉm cười, nhàn nhạt uống một ngụm trà, tự tin nói: “Chỉ cần ở Hogwarts, luôn có vài thứ khẩn cấp phục vụ cho tiểu chủ nhân của nó.”
Remus hoàn toàn thần phục sự tự tin của Harry, trong đôi mắt chúc bảo thạch ấy có ánh sáng kinh người, phảng phất đủ để rọi sáng bất kỳ bóng tối nào, đôi mắt của y như có cả vũ trụ. Đây là con trai của bạn ông? Không quá nóng cháy, lấy ôn độ của mình chậm rãi khiến người phát hiện sự tồn tại, nhưng khi ý thức được y, y đã khiến linh hồn bạn thần phục.
Đúng vậy, thiếu niên này khác với bất kỳ người nào ông từng gặp.
Ông sớm nên nghĩ tới, y là năm vị phù thủy vĩ đại tự tay nuôi dạy, dũng khí, trí tuệ, quyết đoán, chân thành, khôn khéo y không khuyết thiếu. Mà chúng đã định trước y vĩnh viễn đi xa hơn người khác, y là một đứa trẻ đã đứng trên đôi vai của người khổng lồ.”Harry, chú là một người sói…” Lupin vô lực nói.
“Con biết, chú Mộng-Mơ ạ, thế nhưng đó chỉ là vấn đề lông xù nhỏ. Không phải sao?” Harry lộ ra nụ cười hiểu rõ mà nghịch ngợm, “Cha Gody nói, chú là một Gryffindor chân chính phù hợp với dự đoán của cha.”
…
Người đi trà lạnh, sau khi Harry tiễn Lupin đi, về bên giường Severus, lau rửa cho người yêu. Phu nhân Pomfrey đã sớm an nghỉ, cả trạm xá im ắng. Y biến ra một cái giá đơn, cẩn thận đặt Severus lên đó, sau đó gọi hai gia tinh tới, để chúng nâng về hầm.
“Cậu quả nhiên đã về.” Ở cửa hầm, Harry thấy người bạn bạch kim đang dựa trên cửa phòng làm việc.
“Sev sẽ không hy vọng ở trạm xá sống qua mấy ngày này.” Harry nói.
Dùng tiếng răn nhờ xà nữ mở phòng làm việc ở hầm, đặt Severus lên cái giường thư thích, sau đó xoay người nhìn về phía Draco theo vào.
“Dạ du… Tôi nên trừ mấy điểm?” Harry mỉm cười, dùng ánh mắt không hảo ý quan sát bạn mình.
“Dẹp đi…” Draco liếc trắng.
“Vừa nãy cậu tới trạm xá à?” Harry nhớ tới gì.
“Đánh cờ với Dumbledore đã bắt đầu?” Draco híp đôi ngươi màu xám lam.
“Cậu thấy thế nào?” Harry nhìn thoáng Draco.
“Lupin bị cậu xúi giục?” Draco đứng bên cạnh nhìn Harry lấy ra hộp thuốc, hỏi.
“Không tính, có lẽ nói, thái độ Lupin đối với Dumbledore lãnh tĩnh hơn một số hội viên của Hội Phượng Hoàng.” Harry rất nhanh uống một liều ổn định linh hồn, “Ông ấy là một người sói, dù là Dumbledore cũng không ngoại lệ…”
“Thế nên?”
“Thế nên, ông ấy nhìn vấn đề lãnh tĩnh hơn. Có lẽ, chúng ta nên tiếp tục nghiên cứu thuốc lang độc.” Y nhìn Draco, “Cậu đừng nói với tôi, cậu không có quà tặng cho Sev.”
Draco bĩu môi, nhưng vẫn tiếp: “Tôi đã biết. Được rồi, Harry, trên thực tế, tôi vẫn chưa nói cho cha đỡ đầu, khi đó cậu phổ biến kế hoạch lượng hóa độc dược.”
“Vì sao?”
“Cậu vì nó, hầu như bị tất cả bậc thầy độc dược Âu Châu công kích, tôi sợ cha đỡ đầu nghe xong sẽ tức giận, vì thế…” Draco nhớ tới khi ấy bọn đồ cổ của hiệp hội độc dược công kích Harry đã đau lòng, “Tuy rằng, sau chứng minh cậu là đúng. Thậm chí, bọn họ y theo ý nguyện của cậu định đơn vị lượng hóa là ‘Snape’.”
“Tôi đã biết.” Harry nhàn nhạt nói.
“Vậy, muộn rồi, tôi về ngủ đây.” Draco biết Harry lại nhớ tới những ngày kia, cho dù là cậu cũng không thể không nói, việc Harry làm hầu như đủ để Thế Giới Phù Thủy công kích y, thế nhưng, khi y chết mọi người lại phát điên tôn kính y…
Có lẽ, người là thế đấy.