Harry thấy Draco ra ngoài, kéo tay Snape, lộ ra nụ cười tự giễu: “Sev, anh sớm nghĩ tới là vậy phải không? Em từng hy vọng Sirius sẽ lý giải chúng ta… Quên đi, Sev, có anh, cũng đủ rồi.”
Harry để Draco đi xử lý một loạt vấn đề sau khi giám ngục tử vong, y không muốn làm, hôm nay y chỉ muốn ở bên Severus. May là Draco đã trở về, bằng không y lại phải phiền cha Pec.Qua chừng 20 phút, thủ hộ thần của y trở về, dẫn theo một ít tài liệu hi hữu trên người giám ngục, Harry xoa thủ hộ thần của mình như khen thưởng, sau đó để nó biến mất. Nhìn chỗ tài liệu này, y gọi gia tinh tòa thành trực tiếp đưa về hầm, xương và móng tay của giám ngục đều là tài liệu hi hữu phối chế một số độc dược hắc ám đặc thù, tin tưởng Sev sẽ thích nghiên cứu. Harry cứ thế lẳng lặng hộ lý chiếu cố Snape, rất nhanh y đọc xong sách, đại thể làm một quy hoạch hành trình Ireland cho mình và các học sinh.
Mãi đến khi ăn xong cơm trưa, Draco mới tới trạm xá.
“Thế nào? Lại gặp được nhiều cố nhân như vậy?” Harry quăng Silencing Charm, trêu chọc ông bạn già.
“Chỉ có thể nói, rất tốt đẹp.” Draco nói, “Bất quá tôi nghe nói, sáng nay biểu tình của Dumbledore ở sân Quidditch rất đặc sắc. Về phần Bộ Pháp thuật, tôi đã gợi ý bọn Crabbe đi xử lý. Harry, tôi hoài nghi Dumbledore sẽ gọi Sirius • Black tới thử, đồng thời, tôi thông qua quan hệ của Blaise tra được Dumbledore gần nhất nhiều lần thư từ qua lại với Kingsley.”
Harry cười cười, y có thể tưởng tượng được sau khi thủ hộ thần của mình giết chết giám ngục, biểu tình của Dumbledore phỏng chừng là kinh ngạc.
“Draco…” Harry trầm ngâm một hồi, “Tôi đáp ứng cha Gody, sẽ không để vinh quang ngân thanh của Slytherin phủ bụi. Thế nên, cậu biết tôi sẽ làm thế nào rồi đấy.”
Draco nhìn Harry, mím môi, đôi ngươi màu xám lam tràn ngập chờ mong.
“Merlin cũng là Slytherin…” Ngón tay Harry nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay Severus, “Draco, tôi đoán, trạm tiếp theo của Sirius sẽ là cục Auror.”
“Thế nào? Cậu chưa buông tha?” Draco liếc nhìn bạn tốt.
“Không, tôi chỉ là nghĩ buông tha rất đáng tiếc, mà tôi không muốn Sev vì tôi đi làm gián điệp của Hội Phượng Hoàng.” Harry híp mắt mang theo vài phần lười biếng.
“Tôi hiểu.” Draco cũng cười, “Vậy, Tử Thần Thực Tử, Malfoy sẽ…”
“Không, không, không. Ông bạn thân ái của tôi ơi, Malfoy không cần làm gián điệp, người nhà của Sev không cần làm chuyện này.” Harry cười nói, “Có lẽ nói, vinh quang của tôi vẫn sẽ thành lập trên phế tích của Tử Thần Thực Tử, Slytherin không thiếu dã tâm, Gryffindor càng không thiếu quyết đoán.”
“Cậu là tính đánh cờ với Dumbledore?” Draco nhìn ra ý đồ của bạn mình.
“Có lẽ.” Harry cười cười, “Phỏng chừng sang năm Sala sẽ nhắc tới với tôi.”
“Đã rõ.” Draco không hề nghi ngờ bạn mình có năng lực đánh cờ với Dumbledore, “Tôi đảm bảo, Malfoy sẽ đứng về phía cậu.”
“Đương nhiên, vì tất cả.”
…
Đức, tòa thành Nurmengard
Gellert vừa tiếp kiến các bộ hạ, ở nội bộ Thánh Đồ, cũng có phái cấp tiến và phái ôn hòa, các Thánh Đồ tuy rằng trung với Gellert • Grindelwald. Thế nhưng, giữa các phe phái luôn có mâu thuẫn, đây là vấn đề mỗi chính quyền không thể tránh khỏi. Thế nên, Gellert quyết định trước tạm thời sửa trị nội bộ.”Scha, gửi một ít quà cho Ariana, xem như tâm ý của ta.” Gellert dặn con trai, “Mặt khác, chế tạo một dấu hiệu đặc biệt cho Harry.”
“Vâng, thưa cha.” Schatz nói.
“Chờ thằng bé về Dumstrang, con tự tay giao cho, lấy này biểu hiện sự coi trọng.” Gellert trịnh trọng dặn dò.
“Đương nhiên, cha.” Schatz nói.
“Được rồi, ngày mai gọi Martin và Angel tới đây, cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm. Nói thật, vận khí của tiểu tử con thật tốt, đuổi được Martin, nếu con dám khi dễ người ta, xem ta thế nào thu thập con.” Gellert nhìn con mình, nó do ông nuôi lớn, tính tình ra sao ông không thể rõ hơn.
Schatz nhìn mái tóc vàng đã biến trắng của cha, thầm nổi lên chua xót. Anh nhớ kỹ, khi anh tuổi nhỏ cha từng vì một lần bạo động pháp thuật của anh canh chừng tròn ba ngày ba đêm, sau đó là biểu tình mừng rỡ như điên khi thấy anh tỉnh.
Cha từ nhỏ là anh hùng và tấm gương trong mắt anh.
Nhiều năm như vậy, cho dù cha ở ngoài uy phong bát diện cỡ nào, cho dù cha ở ngoài trừng phạt bộ hạ ra sao, đối với anh vẫn là một bộ từ phụ. Ông dạy anh pháp thuật, dạy anh quyền mưu, dạy anh chọn bạn, mỗi một chi tiết đều là ông cẩn thận tạo hình cho anh.
Còn nhớ rõ đêm đó, đêm trước ngày ông quyết tâm bại bởi người kia, ông vuốt mái tóc dài màu nâu đỏ của anh rất nhẹ rất khẽ nói: “Scha, đừng hận Al, là cha muốn nghỉ ngơi.”
Thế nên, khi nghe cha quyết đấu thua, anh không hề ngoài ý muốn.
Anh ở khi cha tự giam mình vào tháp cao, cực kỳ lãnh tĩnh an bài Thế Giới Phù Thủy Đức, dùng bộ hạ của anh đổi lấy một bộ phận bộ hạ cũ của cha. Nhưng nó không có nghĩa là anh có tình tự đặc thù gì với một huyết thống khác, trong mắt Schatz, Albus • Dumbledore là một tiền bối không tốt hơn người xa lạ bao nhiêu.
Đúng vậy, là cha dùng thất bại của mình dựng lên sân khấu vinh quang cho người kia.
Thậm chí đoạn thời gian ấy, anh luôn biến mái tóc dài màu nâu đỏ của mình thành màu vàng —— màu sắc của cha, mãi đến khi cha nghe xong gọi anh tới mắng một trận, mới không vậy nữa.
“Dạ, chỉ có Martin khi dễ con, con không khi dễ em ấy.” Schatz ở trước mặt cha hớn hở làm mặt quỷ, rồi vui vẻ chớp đôi mắt lam, “Cha rất bất công!”
“Được rồi, đừng nghịch nữa, ngày mai nhớ tới, ta bảo Mine làm mấy món các con thích.” Gellert nói.
“Cha, chỗ công vụ này giao cho con đi, cha nên nghỉ ngơi vài ngày, có đại sự gì con sẽ báo lại.” Schatz nói.
“Cũng được.” Gellert không cự tuyệt ý tốt của con.
…
Anh, Hogwarts, trạm xá
Khi tiệc tối chấm dứt, năm vị phù thủy vĩ đại tới, nói chuyện với con trai của mình, song song hỏi về sự việc giám ngục sáng nay.
“Tiểu quỷ đầu, hôm nay con làm rất tốt.” Salazar tán dương hành vi của y, “Bất quá, cậu Black đó có ý gì?”
“Cha Sala, chuyện này để con xử lý. Ông ấy không còn là cha đỡ đầu của con, nhưng vẫn là bạn của cha con, được chứ?” Harry nói.”Đương nhiên, nếu cậu Black đó không chịu thông suốt, con không cần để ý.” Godric nói, “Ta đảm bảo, cha đỡ đầu chúng ta an bài cho con, vừa thú vị lại biết thương người, Nana, phải không?”
Rowena đang cầm một quyển sách đào được từ chỗ Muggle, ngẩng đầu nhìn thoáng Godric, thế nhưng không mắng bạn tốt sư tử ngốc, chỉ là nói: “Đương nhiên, nếu thằng bé dám không thú vị, hoặc không thương con, ta sẽ thu thập thằng bé.”
“Không thể không có cha đỡ đầu sao? Các vị biết tình huống của con.” Harry hỏi.
“Đây là truyền thống, hơn nữa, có cha đỡ đầu tương đương nhiều một tầng bảo vệ và chỗ dựa vững chắc, Harry, chúng ta hy vọng cho con tốt nhất.” Peclers nói.
“Được rồi.” Harry cuối cùng đáp ứng, y biết các cha mẹ nuôi là giữ gìn y.
“Vậy, Harry, chuyện này cứ thế.” Salazar thấy con nuôi đáp ứng, lập tức đánh nhịp, rất sợ Harry đổi ý.
“Thuốc của Severus phỏng chừng hai ngày nữa sẽ xong, mặt khác, có chuyện cần nói cho con biết, từ khi con thức tỉnh, chúng ta phát hiện đũa phép của thằng bé hình như xảy ra vấn đề. Phỏng chừng con cần chuẩn bị chế tác đũa phép cho nó. Mấy ngày nay nếu con rảnh, có thể lo lắng xem.” Helga cười đưa ra chuyện này.
“Vâng.” Harry nói, “Lại nói tiếp, con không thấy đũa phép của các vị.”
“A, chúng sao? Chúng ta tạm thời không cần, vì thế chúng ngủ say ở các góc của Hogwarts.” Salazar giải thích.
“Sẽ có ngày con thấy chúng chứ?” Harry hỏi.
“Đương nhiên sẽ.” Godric đáp.
Harry kể về những ngày mình ở Dumstrang, kể về chức vị của mình ở đó. Điều này khiến các đầu sỏ hứng thú cực kỳ, bọn họ nghĩ sức chiến đấu của học sinh Dumstrang đứng đầu trong ba trường không phải không có lý do. Chí ít năm thứ bảy của Dumstrang hoàn toàn là từ dã ngoại chiến đấu mà tới.
“Là ý kiến không sai.” Salazar lập tức khen ngợi, “Tôi nghĩ Slytherin cũng có thể khôi phục chương trình giáo dục đặc thù.”
“Tôi tán thành.” Rowena nói.
“Chỗ tôi cũng vậy.” Helga thật cao hứng nói.
“Gody, cậu đâu?” Peclers hỏi Godric không nói một lời.
“Trước thêm tiết lễ nghi cho Gryffindor đi.” Godric thở dài.
“Gody đáng thương…” Rowena cảm thán.
Vì vậy Harry và các cha mẹ nuôi trêu ghẹo nhau, tiếng cười thường từ trạm xá truyền ra khiến phu nhân Pomfrey tự giác không đi quấy rầy một nhà ấm áp vui vẻ này. Làm một Slytherin, làm một người công tác y tế của trường, bà từ khi biết Harry đã hiểu thời thơ ấu của thiếu niên này thê thảm cỡ nào, miêu tả trên báo sợ rằng không đủ một phần mười y chân chính gặp phải, từ lần đầu tiên bà vì y chẩn đoán chỉ biết. Nhưng bà thật không ngờ một thiếu niên yếu ớt như vậy dĩ nhiên là nhân vật vĩ đại cấp bậc thầy, nếu nói trước đây bà có lẽ hoài nghi, vậy, hiện tại bà tuyệt không tin những luận văn kia không phải đến từ tay y. Vì bà quan sát hộ lý y dùng với Severus, thủ đoạn chuyên nghiệp, không phải ai cũng biết.”Pobby, sao bà lại ở đây?” Phu nhân Pomfrey nghe thấy giọng nói ôn hòa ở phía sau.
“Remus?” Pomfrey quay đầu, nhìn bóng người gầy gò.
“Harry, ở trong đó sao?” Remus ngại ngùng hỏi.
“Phải, thằng bé đang nói chuyện với năm vị các hạ, ra vẻ rất vui, sao anh lại tới đây?” Phu nhân Pomfrey hỏi.
“A? Năm vị các hạ cũng ở đây?” Điều này làm Remus ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, từ khi bữa tối chấm dứt, anh nghe, còn đang cười kìa.”
Lúc này, bên trong vừa vặn truyền ra tiếng cười, và Harry tán thán: “Ôi, cha Gody, cha thật đáng yêu… Ha ha, cha Sala, pháp thuật này rất thú vị, con cũng muốn chơi… Không được, ha ha… Mẹ Nana, có người đối với bộ hạ như ngài sao?…”
“A, xem ra, bọn họ rất tốt với Harry, tôi an tâm.” Remus nghe xong một hồi.
“Tôi không biết các vị thấy quan hệ của Harry và Severus thế nào, nhưng tôi không cảm thấy Severus sẽ dùng thuốc như các vị tưởng tượng. Về phần bề ngoài của Harry, tôi nghĩ thằng bé càng giống bà nội nó Dorea, cháu giống bà là chuyện rất bình thường. Hơn nữa huyết mạch thức tỉnh, tự nhiên có hiện tượng phản tổ, Sirius rất cố tình gây sự.” Pomfrey cũng nghe được chuyện buổi sáng.
“Đúng vậy, Pobby, tôi là tới xin lỗi.” Remus nói rõ ý đồ.
“Chờ chút đi.” Phu nhân Pomfrey thở dài một tiếng.
Quả nhiên, chốc lát sau, cửa trạm xá được mở.
“A, hôm nay chúng ta phải về xử lý tài liệu, nếu không sẽ ở với con lâu hơn. Nhớ nghỉ ngơi cho sớm, đừng để mình tiều tụy.” Salazar căn dặn.
“Dạ.” Harry tiễn các cha mẹ nuôi tới cửa.
“Tiểu quỷ đầu, nếu thấy ở đây khó chịu, buổi tối để gia tinh đưa Severus về hầm.” Peclers nói.
“Dạ.”
“A, Remus, con tới đây làm gì?” Godric thấy học sinh duy nhất tương đối hợp khẩu vị của học viện nhà mình.
“Các hạ, ách, con muốn tâm sự với Harry.” Remus kiên trì đối mặt tầm mắt của năm vị phù thủy.
“Nếu là vì Dumbledore, con có thể về.” Salazar rét lạnh nói.
“Không, con chỉ là thay Sirius tới xin lỗi.” Remus nói rõ ý đồ.
“Việc này để con xử lý.” Harry rốt cục lên tiếng.
“Cũng được, chúng ta đi đây.”
Năm vị phù thủy mỗi người cho Harry một cái ôm, sau đó đi.
“Vậy, giáo sư Lupin, mời vào.” Harry mỉm cười chào phu nhân Pomfrey, rất nhanh về bên giường Severus.
Remus đi theo.
Vì vậy, một buổi nói chuyện thay đổi tất cả cứ thế bắt đầu.