Cuộc sống của bọn họ vẫn yên ả bình lặng như thế, tuy nhiên, khi cậu nhóc bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống tập thể, vẫn sẽ có những điều thay đồi.
Harry rất thân với hai người bạn tốt, trong trường học, người ta thường thấy ba người bọn chúng cùng nhau học tập, cũng nhau tán gẫu, cười đùa huyên náo. Dường như trọng tâm chú ý của nhóc chẳng phải sách vở, cũng không phải vị Giáo sư Độc Dược học kia.
Ấy thế nhưng cậu nhóc lại học được thói tranh chấp ——Snape không thể không thở dài cảm thán, một Gryffindor thực sự cần có một đối thủ một mất một còn là một Slytherin, ngược lại cũng vậy
Sau buổi học Độc Dược đầu tiên của hai nhà Gryffindor và Slytherin, chẳng hiểu Harry và Malfoy bốc thăm thế nào mà xúi đến độ thành cặp với nhau, hậu quả là cứ khi nào có tiết Độc Dược, là y như rằng hai đứa nó gườm nhau hằm hè, xỏ xiên khích bác nhau, chẳng đứa nào chịu nhường đứa nào.
Nghĩ tới đây, Snape không nhịn được, đưa tay vỗ vỗ trán, thân là Chủ nhiệm nhà Slytherin và người giám hộ của Harry, lập trường của hắn, không được tự nhiên cho lắm, đối với tình huống này, hắn đành phải ngoảnh mặt làm ngơ, tránh những điều tiếng này nọ, rằng hắn thiên vị Harry, hoặc là làm Harry dỗi hờn vì hắn thiên vị Malfoy.
Kể ra, để mặc cho đứa nhỏ của mình đối đầu với thằng bạn học đáng ghét của nó, cũng là một cách dung túng chăng?
Không không không, là nhóc trưởng thành, cần phải biết cách tự xử lý chuyện của mình.
Lắc đầu, hắn cầm sách giáo khoa đứng dậy, sải bước tiêu sái ra khỏi văn phòng, đi lên lớp Độc Dược, một tuần hai lần, mà buổi học nào cũng là một màn gà bay chó chạy tơi bời khói lửa.
“Lần này ta muốn các trò điều chế thuốc... Này.” Hắn viết tên một loại Độc Dược cực dài lên trên bảng, xoay người gõ bảng đen thì thầm, và hắn vô cùng hài lòng khi thấy cả lớp đang run bắn lên vì động tác đầy ác ý của hắn.
Lớp học im phăng phắc, các học sinh cẩn thận coi chừng vạc thuốc của mình đồng thời xử lý các loại dược liệu cần dùng lên trên bàn, tuy nhiên, không khí tại bàn nào đó trước bục giảng có vẻ đặc biệt căng thẳng.
Độc Dược học Giáo sư vờ như không thấy gì, đứng phía sau Longbottom đầy ý dọa nạt, nhìn thấy chú nhóc mặt tròn xoe kia lại run lập cập đến tận ngón chân, hắn bỗng thấy khoái trá cực kì. Thật đúng là một ham mê biến thái.
Buổi học vẫn diễn ra hết sức bình thường, chí ít cũng không xảy ra vụ bát nháo gì lớn cho lắm (Riêng việc Neville nấu chảy vạc hay làm vạc nổ tung thì lại bị tính là chuyện thường ngày).
Hắn nhe răng hung tợn, lượn tới lượn lui, nhìn bộ dạng thấp thỏm lo âu của đám học trò, thật sự khiến cho hắn sung sướng mãi không thôi.
Nhưng phải với điều kiện trước khi tan giờ không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Cuối giờ trước khi tan học, thường thường đám học trò sẽ phải thử nghiệm món Độc Dược do chính tay mình làm, mà ngày hôm nay chúng phải điều chế thuốc mọc tóc cực khì khó khăn phức tạp, vì vậy hắn chỉ bảo mỗi học sinh đều phải uống thử một ngụm rất nhỏ thứ Độc Dược mình bào chế thành.
Lũ học trò ai nấy đều nhìn nhau bật cười, tóc tai đứa nào cũng dài thêm vài tấc là ít, đặc biệt, tóc mái của Parvati thì dài tới tận cằm, trông chả khác gì nữ thần báo tử, còn đám học sinh nam lại có vẻ rất giống thành viên ban nhạc Quái Tỷ Muội, điều khác biệt duy nhất chính là áo chùng khoác trên người bọn chúng vẫn còn lành lặn.
Nhưng —— cậu nhỏ nhà Malfoy thường ngày xuất sắc là thế mà nay chẳng hiểu tại sao lại chế ra một thứ Độc Dược khiến toàn thân mình mọc đầy lông lá, hiện tại trông nó chả khác gì một con đười ươi, các học sinh bắt đầu trộm cười khúc khích chế nhạo, thì thầm với nhau mấy câu đùa bỡn.
Gương mặt nhợt nhạt của cậu nhóc tóc vàng kia lập tức đỏ bừng, Snape quát tháo vài tiếng, bảo lũ học trò yên lặng ngồi trong lợp, còn hắn thì đưa cậu học trò đang bị thương tổn lòng tự tôn kia tới bệnh thất.
Lúc rẽ qua hành lang, hắn quay đầu nhìn thoáng thấy vẻ mặt cậu nhóc tóc vàng ẩn dưới tầng lông dài, một nét hằn học được che giấu lộ ra trên gương mặt vặn vẹo.
Chỉ cần suy luận một chút, Giáo sư Độc Dược học đã hiểu được phần nào chuyện khỉ gió gì vừa xảy ra.
Sau khi giao Malfoy cho bà Pomfrey rồi, hắn sải bước quay về lớp học, đứng ngoài cửa hầm, nghe thấy tiếng châm chọc, mà đám nhà Slytherin lại không nói gì, bầu không khí căng thẳng đang bế tắc đến tột độ.
Snape mở tung cửa lớp, vừa vặn thấy được Harry đột nhiên im bặt, hắn biết ngay phỏng đoán của mình đại khái không xa sự thật là bao.
Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên.
“Harry, nhóc ở lại cho ta.” Hắn nói với cậu nhóc tóc đen, ngay lập tức nhận về hai ánh nhìn lo lắng từ hai người bạn tốt của chú nhóc. Để đáp trả, Giáo sư Độc Dược học chỉ nhe răng cười âm u, nhìn thấy nụ cười sáng chói lóa của hắn, bọn chúng lập tức co rụt lại một tẹo. Chúng tưởng hắn sẽ đối xử với cậu nhóc mình nuôi lớn tệ lắm chắc? Hắn hừ lạnh nhìn hai đứa nhóc đang chạy như chạy nạn ra khỏi phòng.
Harry đứng đó, rất tự nhiên lại thoải mái nhẹ nhàng, không né tránh ánh mắt của người lớn tuổi hơn, cũng không có ý định giải thích, chỉ đứng yên một chỗ.
Snape bỗng thấy hơi nhức đầu, trước giờ hắn vốn chẳng phải một tấm gương tốt cho lắm, vậy thì nên nói gì với một cậu nhóc mười một tuổi để nhóc hiểu rằng, tại sao hắn thấy làm vậy thật chẳng hay tí nào đây?
“Harry... Nhóc thả cái gì vào trong vạc thuốc của trò Malfoy vậy?” Hắn quyết định tạm thời gác lại vấn đề khó khăn nhất, nhìn cậu nhóc tóc đen hỏi. Mà hắn cũng muốn biết đó là thứ gì.
Cậu nhóc cười tủm tỉm, “Là món quà nho nhỏ mà cặp song sinh nhà Weasley tặng con ý mà.”
“Làm thế là không được.” Giáo sư Độc Dược học phê bình một câu, rất ít khi hắn dùng biện pháp quát tháo để giáo dục đứa bé này.
“Tại sao?” Hai mắt chớp chớp khiêu khích.
“Ừm...” Nhất thời hắn không biết nên lấy lí do nào cho hợp lý, “Bởi vì ta cho rằng làm thế không hay chút nào.”
” Nhưng hai anh song sinh nhà Weasley thường xuyên làm thế còn gì.” Cậu nhóc biện minh, “Vả lại, để có thể đạt được mục đích mình muốn, thì tại sao không thể dùng chút thủ đoạn nho nhỏ chứ?”
“Quan điểm của Slytherin. Tại sao nhóc lại có thể là một thằng nhóc Gryffindor được nhỉ?” Hắn cười giả lả.
“Chú thử hỏi Merlin xem, hoặc nón phân loại cũng được á.” Harry nhếch mép cười, đoạn nghiêm túc hỏi, “Tại sao lại không thể làm thế ạ?”
“Kể ra, ta cũng có thể bỏ qua coi như không thấy chuyện nhóc đã làm, thằng nhỏ kia có ra sao cũng không phải việc của ta.” Có thêm thời giờ giúp hắn nghĩ rõ ràng hơn, rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao hắn không thể nhẫn nhịn làm lơ chuyện vừa rồi, “Nhưng mà làm cho trò ấy xấu mặt trước bao nhiêu con mắt như thế, thì thật chẳng hay ho chút nào.”
“Nhưng mà con thích.” Cặp kia lục con ngươi khiêu chiến dường như chăm chú nhìn hắn, 『Chẳng phải Sev vẫn thường lấy việc châm chọc học trò làm vui hay sao chứ?』 kia giống mắt để lộ ra như vậy đích tin tức.
” Ngoại trừ việc tìm niềm vui, thì những lời nói ác độc cay nghiệt sẽ khiến đám học trò đần độn kia ngoan ngoãn chịu nghe lời.” Hắn cười giả lả, “Đối với lũ đần đó, quá trình điều chế Độc Dược không thú vị tẹo nào, ta đành phải răn đe chúng.”
“Hứ.” Rõ ràng là chẳng có sức thuyết phục chút nào cả.
“Ta không mong rằng trong lúc nhất thời nhóc hành động theo cảm tính đê hèn mà gây ra chuyện ngu xuẩn gì.” Hắn nhíu mày, một gương mặt tương tự hiện lên trong ký ức, một đoạn đoạn kí ức khiến người ta không muốn nhớ lại.”Mấy mánh khóe giỡn vặt, nhóc có thể dùng, nhưng đừng chìm đắm trong chúng đến độ không còn biết văn minh lịch sự là gì, ta không muốn thấy nhóc phải hối hận vì những gì đã làm.” Phải cố gắng lắm hắn mới có thể khiến cho tiếng nói của mình đầy bình tĩnh lại có lý trí, nhưng hắn phát giác trong tiếng nói lẫn không ít sự căm phẫn khi nhớ lại ngày trước.
“Con không hề có ý tự hạ thấp nhân cách của mình.” Đôi mắt xanh biếc bướng bỉnh kia nhắc nhở hắn, kẻ đó đã chết.
“Nhưng trước mặt bao nhiêu học sinh như thế, nhóc khiến cho thằng nhỏ kia thấy nhục nhã vô cùng, hơn nữa lại còn ra vẻ cực kì vênh váo.” Hắn hạ giọng êm ái nói, “Nhóc thử nghĩ xem, nếu đổi lại là nhóc rơi vào tình huống đó, nhóc sẽ cảm thấy như thế nào?”
Harry nghẹn họng, không biết nói gì.
“Ta hy vọng nhóc sẽ không lạm dụng những gì nhóc đã học được, ” Snape hít sâu một cái, đá bay những chuyện ngày trước ra khỏi đầu, “Thực sự, nhóc có khả năng làm những chuyện rất ghê gớm, nhưng trước khi làm gì đó, nhóc hãy tự hỏi lại mình xem, làm thế có đáng hay không, đừng để cảm xúc làm mờ mắt.”
“Con đã lớn rồi, đương nhiên phải biết mình đang làm những gì.” Harry lẩm bẩm, vẻ không mấy tuân phục cho lắm, tuy nhiên Snape biết rằng, cậu nhóc đã hiểu.
” Ừ, một thằng nhóc mười một tuổi đầu mà vẫn còn đòi bú mẹ.” Hắn chế nhạo, ” Vả lại, ai là người đến tuổi này rồi mà vẫn chưa dám ngủ một mình ấy nhỉ?”
“Nhưng hiện tại con đã biết chuyện này rồi nè.” Đôi mắt cậu nhóc sáng lên đầy tinh quái, trong lúc người lớn tuổi hơn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì ráo, thì cậu nhóc đã kéo đầu hắn xuống, hôn thật nhanh lên đôi môi mỏng.
“Nhóc có biết hành động đó mang ý nghĩa gì không?” Snape đứng thẳng lên, hắn mím môi, không sao kiểm soát được cảm giác nóng bừng đang trào dâng trong người.
“Anh Fred bảo con rằng, đó là điều người ta thường làm đối với người mình thích.” Cậu nhóc nói với vẻ thông thái.
“Nhóc không thể hôn một người đàn ông.” Hắn cố gắng giải thích.”Mà đó lại càng không phải là điều có thể làm bậy bạ với ai cũng được.”
“Nhưng anh Fred thường xuyên hôn anh George mà, bọn họ không chỉ cùng là nam mà còn là người nhà nữa kìa.” Cậu nhóc vô tư đáp lời.
Giáo sư Độc Dược học ngấm ngầm nguyền rủa cặp sinh đôi trời đánh thánh vật kia.
“Con thích Sev nhất!” Chú nhóc cười thành thật, Giáo sư Độc Dược học thử xua đi cảm giác đang rối bời trong lòng. Điều đó là không thể nào.”Vì thế con có thể... hôn môi chú chứ ạ?”
Lý trí chợt cứng đờ, Snape không biết nên đáp lại thế nào, chỉ biết đứng ngây ra đó, nhìn đứa nhỏ hắn nuôi dưỡng mười năm qua đang bám dính lấy mình như trước vẫn làm.
Phải, tuy rằng lúc này đây hắn vẫn tỏ vẻ bình thản, nhưng cảm giác trong lòng đã bắt đầu biến hóa từng chút, từng chút một, hơn nữa, còn vĩnh viễn không trở lại như trước được nữa rồi.