Một lát sau, Harry đeo kính mắt xuyên qua hết hành lang này tới hành lang khác, bước chân không chút ngập ngừng do dự, nó có một mô hình tòa lâu đài Hogwarts ở nhà và nó cũng vừa chơi đùa vừa nghiên cứu mô hình đó rất lâu, đó là một trong số những món quà sinh nhật Sev tặng cho nó, mục đích là giúp nó hiểu được cơ cấu vận hành của trường học pháp thuật là như thế nào.
Vì vậy, những gì nó học ngày trước bây giờ đem ra áp dụng, hiệu quả miễn chê.
Nó đang thẳng tiến đến hầm bằng tốc độ nhanh nhất của mình.
May mắn thay, không ai có thể nghĩ rằng, vừa mới khai giảng được vài tiếng thì đã có học sinh trốn ngủ bò ra khỏi giường, chính nhờ đó mà cậu bé mới không bị con vật cưng của thầy giám thị, hay là mấy con ma như Nam Tước Đẫm Máu tóm gọn.
Đứa nhỏ nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa văn phòng Giáo sư Độc Dược học, theo những gì nó biết thì người lớn tuổi hơn cũng không phải là sinh vật thích chui vô chăn ngủ sớm, mỗi ngày hắn chỉ ngủ năm tiếng mà thôi.
“Harry?” Snape vốn ra mở cửa với vẻ không được kiên nhẫn cho lắm, thế nhưng vừa thấy kẻ gõ cừa quấy rầy mình lại là cậu nhóc tóc đen mà lẽ ra giờ này nên say sưa chìm trong giấc mộng trên chiếc giường êm ái trong phòng thì lại biến thành kinh ngạc vô cùng, song khi trông thấy cậu nhóc cư nhiên kéo cả chăn đi tới thì trong lòng lập tức hiểu được tại sao.
Nếu là những người khác đến đây, thì chắc chắn chỉ có thể nhìn ra một bản mặt “mẹ kế” nghìn năm không suy chuyển, nhưng đứa nhỏ lại có thể thấu hết những cảm xúc biến đổi liên tiếp không ngừng trên mặt Giáo sư Độc Dược học.
“Gặp ác mộng sao?” Hắn hỏi, kèm theo tiếng thở dài thật khẽ.
“Dạ.” Khó khăn lắm mới có thể gật đầu đáp lời, chú bé nheo mắt ngăn dòng lệ sợ hãi lại tuôn rơi, cơn ác mộng này đã ám ảnh nó từ lâu lắm rồi, lúc nào cũng chực chờ nó không đề phòng là sẽ chồm lên nuốt chửng.
Không cần nói thêm gì nữa, người lớn tuổi hơn chỉ đơn giản hành động như ngày xưa hắn vẫn thường làm, cúi người bế Harry ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, mặc cho nước mắt thấm ướt vạt áo hắn.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Chú nhóc cảm thấy những lời an ủi quen thuộc vang lên bên tai, làn da cảm nhận được sự ấm áp khiến người khác hoài niệm, dược hương tràn ngập chóp mũi, nó cảm giác được thần kinh vốn đang căng thẳng dần dần có thể thả lỏng, vả sự mỏi mệt sau khi khóc dần dần nặng trĩu trên hàng mi...
Giáo sư Độc Dược học cẩn trọng ôm cậu bé, xuyên qua cánh cửa sau văn phòng, trở về phòng ngủ.
Bế cậu nhóc đang ngủ say đặt lên trên chiếc giường đơn giản đến mức tẻ nhạt, Snape nghiêng người nằm xuống cạnh nó, giống như ngày xưa vậy, mang hết bài tập của học sinh về phòng ngủ để chấm bài.
Thoáng nhìn gương mặt ngủ say của chú nhóc còn vương dòng lệ, bất giác hắn bần thần hồi tưởng lại mười năm về trước, ngày mà hắn tỏ vẻ cam chịu đầy miễn cưỡng tiếp nhận đứa bé mồ côi này từ tay ông hiệu trưởng, ngày ấy, bản thân hắn vẫn còn là một kẻ ghét cay ghét đắng lũ con nít to mồm, chỉ muốn tránh xa tai họa này càng xa càng tốt.
Ấy thế nhưng, hễ Harry bẻ bỏng không nhìn thấy người đâu là sẽ lập tức gào khóc thê lương. Điều này ép buộc hắn nhất định phải kè kè cạnh bên nó, chăm chú nhìn cho tới khi nụ cười vô tư lự lại hiện lên lần nữa trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Vậy nhưng, dù sao hắn vẫn không thể quên được gương mặt méo xệch vương đẫm lệ, rột cuộc là cơn ác mộng nào có thể khiến bản năng của một đứa nhỏ vô lo vô nghĩ, không hiểu sự đời thấy kinh hoàng đến vậy?
Phải nhiều năm sau đó, khi mà hắn đã thấy thích thằng nhóc này rồi, hắn mới bắt đầu khai thác được một chút nội dung cơn ác mộng từ khuôn miệng nhỏ nhắn kia.
Lời nguyền Giết chóc lóe lên ánh sáng xanh biếc, thân mình ấm áp của mẹ yêu bỗng chốc trở nên lạnh ngắt, tất cả đều khắc sâu trong tiềm thức của Harry bé bỏng.
Thằng bé thích quấn lấy người ta, đại khái là vì thế chăng.
Song... Thằng bé không định sẽ quấn quít lấy mình mãi đấy chứ? Người lớn tuổi hơn than thầm, đây không phải là một thói quen tốt, giờ là lúc để nó học cách tự lập rồi.
Bàn tay nhẹ nhàng lướt theo từng đường nét trên khuôn mặt cậu bé, có lẽ là vì đã quen với sự hiện hữu của nó, Snape chợt phát hiện bản thân hắn cư nhiên không muốn thả đứa nhỏ được tự do bay đi...
Tiếng thở dài đầy ý vị sâu xa nhẹ nhàng vang vọng trong đêm yên tĩnh...
* * *
“Harry, cậu dậy sớm thật đấy nha.” Ron nhìn cậu bạn tóc đen ăn gần xong bữa sáng mà rằng, đoạn ngồi xuống bên cạnh nó.
“Sớm sao.” Harry nói, cúi đầu lấy thêm một miếng sandwich nữa, “Là vì ở nhà quen dậy sớm rồi ấy mà.”
“Thế thường cậu dậy lúc mấy giờ?” Ron vừa ngáp một cái vừa hỏi, thuận tay với lấy một lát bánh mì nhét vào trong miệng.
“Tầm khoảng sáu giờ gì đó.” Nó ngẫm nghĩ một lát, khẽ đáp lại.
Ron lộ ngay vẻ mặt kinh hãi, cậu nhóc khẽ cười khanh khách.
“Là vì quen rồi, không thể sửa được thôi mà.” Nó ngỏ lời, thật tự nhiên nhớ lại cảm giác hạnh phúc khi tỉnh dậy trong lòng Giáo sư Độc Dược học hồi sáng ngày, giá mà được cho phép, nó thật chẳng muốn quay về chiếc giường êm ái nhưng lại lạnh ngắt kia chút nào.
“Sao mặt cậu đỏ thế? Hay là bị sốt rồi?” Harry sực tỉnh, nhìn sang thấy vẻ lo lắng rõ rệt trên mặt bạn.
Nó tự nhủ mình cần phải bình tĩnh hơn chút nữa, nhưng lại không hiểu tại sao mặt mình lại đỏ, chẳng phải mỗi lần ngủ dậy mình đều nhìn thấy thế cả hay sao?
“Tớ khỏe mà.” Cậu bé không hề hay biết rằng, mỗi khi nhìn Giáo sư Độc Dược học, mặt cậu sẽ đỏ hơn.
Thoạt nhìn thì Sev có vẻ... cực kì khó tính, khác hẳn với lúc ở nhà, đây là điệu bộ chú ấy vẫn dùng để ức hiếp học sinh đây sao? Nó nghĩ thầm, đoạn cẩn thận nhấc ly café sữa lên nhấp từng ngụm nhỏ.
Vị Giáo sư khoác áo chùng đen đang nhăn mày cau có với món bánh ngọt nóng sốt trên bàn, đối với hắn, món đó không phải quá ngọt, mà là ngọt khé cổ.
“Sao lại là tiết Độc Dược học chứ.” Ron nói, liếc lên chỗ bàn giáo sư một cái, “Nghe đâu ổng... Ý da.” Bỗng nhiên chú nhóc như nhớ ra điều gì đó, lập tức nín bặt.
“Không sao đâu, ” Harry hướng ánh nhìn về phía cậu bạn, nhếch miệng cười, ” Ổng đích thực là một kẻ đáng ghét, đây là điều không phải nghi ngờ...” Trong giờ học thôi. Nó thầm bổ sung thêm một câu nữa, trong lòng.
Có lẽ giờ phút này đây nó không hề phát hiện, nhưng nhiều năm sau, mỗi lần hồi tưởng lại, nó mới nhận ra rằng lúc mới bắt đầu, tình cảm đã nảy nở thật nhẹ nhàng đến vậy...
* * *
Ngoại trừ ngày đầu tiên gặp ác mộng ra, thì cuộc sống trường học của Harry có thể tóm gọn lại trong một câu: nó thực sự rất hài lòng.
Nó thấy rằng tất cả các môn học đều rất dễ dàng, mà đây đều nhờ công của hoạt động học tập hồi vẫn còn ở nhà lúc thơ bé.
Mới đầu, ai ai cũng chắc mẩm rằng ông thầy Độc Dược học chỉ biết quát tháo và lôi chuyện cấm túc ra để tra tấn học sinh này không phải là một vị “bảo phụ” xứng đáng với chức danh đó, thế nhưng, sự thật lại chứng minh điều ngược lại, mọi người đều nhầm to cả rồi.
Hành xử của đứa cậu bé xuất sắc đến không ngờ, hơn nữa, sự yêu mến dành cho người giám hộ của nhóc chỉ có tăng lên mà không hề suy giảm.
Chẳng ai bảo ai, tất cả đều không hẹn mà cùng trố mắt nhìn.
Hiển nhiên Snape suy nghĩ thấu đáo, luôn chú ý tạo hứng thú học tập cho cậu nhóc từ nhỏ tới lớn. Nếu mà hắn chịu cố gắng thử áp dụng phương pháp này đối với các học trò của mình, có lẽ bọn chúng đã không kinh sợ hắn đến vậy.
Về sau bọn họ lại thay đổi ý kiến, cho rằng ông thầy Độc Dược học sẽ thiên vị chú nhóc được ổng nuôi dưỡng mười năm lắm lắm, giống như thái độ của ổng đối với học sinh Nhà ổng chủ nhiệm vậy, tuy nhiên, bọ họ lại nhầm tiếp tập hai.
Hắn cũng không vì người đó là đứa nhỏ do chính tay hắn nuôi dưỡng mà tỏ vẻ độ lượng với biểu hiện của cậu nhóc hơn là bao, song, kỳ quái nhất là, hắn có vẻ thiên vị thằng nhóc tóc vàng nào đó của nhà Slytherin hơn hẳn, khiến cho cậu nhóc mỗi lần đến tiết Độc Dược là chẳng khác nào thêm một lần đặt mình vào địa ngục. ( kỳ thật, chẳng qua chỉ là đối xử với nhóc giống hệt như những học sinh của các nhà khác thôi ấy mà ~~:))
“Sev, chú đúng là lão quỷ bất công nha.” Nam hài khẽ cười khanh khách, bò lên lưng giáo sư Độc Dược học, cọ cọ đầu thích thú nhìn bài tập của thằng bạn tóc vàng hoe nào đó lại có thêm một điểm “E”.
Hắn đưa tay xếp tấm giấy da xuống dưới, đoạn cười khẩy, “Ai nói không phải nào.”. Song chắc phải xin lỗi ai kia nữa rồi...
Harry chưa bao giờ coi nụ cười lạnh lùng đó là thật, nó thích thú dào dạt nhìn bài tập của chính nó nằm dưới bàn tay đang chấm bài của Giáo sư Độc Dược học.
“Chú không thể đối xử công bằng với học sinh hơn được sao?” Nó nghĩ tới Neville đáng thương, bài tập mới nhất của cậu bé mặt tròn xoe này lại bị một điểm “D” kèm theo lời phê “cần phải học tập chăm chỉ hơn nữa”, kể ra thì, theo nó, bài làm đó cũng coi như tạm chấp nhận được —— có lẽ xét trên chuẩn mực môn Độc Dược thì đánh giá như thế có vẻ hơi cao quá, nhưng cũng không cần thiết phải chịu thái độ nghiêm khắc quá mức như kia.
“Không được, đây là ham mê xấu xa của ta.” Hắn cười tà, vẻ hoạt kê.
“Thật là...” Cậu nhóc lẩm bẩm, nụ cười chúm chím hiện lên trên khóe môi.
Harry thích quấn quít cạnh Snape mỗi buổi tối. Ngày nào cũng vậy, nó luôn chợp mắt trên giường một lát, chờ khi đêm khuya buông xuống, sẽ khoác áo tàng hình rón rén chui vô phòng của người lớn tuổi hơn, quấn lấy hắn tận khi tắt đèn đi ngủ mới thôi.
Nó biết, tất cả những việc nó làm đều là vi phạm nội quy trường học, nhưng thế thì đã sao? Nó không cho rằng nội quy trường học là tất cả, hay nói cách khác, theo quan niệm của nó, “quy định” được đặt ra là để “lách” và “phá”. (Sha: nhưng như thế không có nghĩa là ai ai cũng học theo bé cưng Harry đấy nhớ. Cấm các bé ngoan bắt chước bé Harry. Các bé hư cũng bị cấm luôn!!! Là một công dân gương mẫu thì phải biết tuân thủ Pháp luật!)
Mà huống chi, Sev cũng không cản nó không được làm vậy.
“Đến giờ nhóc đi ngủ rồi.” Người lớn tuổi hơn bảo, xoay người ôm cậu nhóc ẩm đầu gối.”Ngủ ít như vậy, ngày mai đi học nhóc cẩn thận một chút cho ta.” Hắn cảnh cáo.
Snape thừa hiểu, hắn dung túng Harry qua đêm trong phòng hắn là vi phạm nguyên tắc nhà giáo, nhưng mỗi lần thấy đôi mắt màu ngọc lục bảo chuyên tâm nhìn hắn, lời cự tuyệt lại chẳng thể thốt lên lời.
Vả lại, sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn luôn âm thầm chào đón sự xuất hiện của đứa nhỏ, chỉ có vậy hắn mới biết rằng mình vẫn còn được nó cần, thằng bé sẽ không rời bỏ mình ra đi, chí ít là cho tới lúc này đây
… Giống như những ý nghĩ ích kỷ của cha mẹ lắm chăng, nhưng ai nói hắn không ích kỷ nào?
Khóe môi khẽ khàng cong lên thành một nụ cười tự giễu, hắn nhẹ nhàng tặng đứa nhỏ nụ hôn chúc ngủ ngon, bảo chú nhóc lên giường nằm trước, hắn phê bài tập xong sẽ vào sau.
Harry mơ màng như đang bay bổng sang phòng ngủ ngay kế bên, đó là lần đầu tiên Snape chủ động tỏ vẻ vô cùng thân mật với nó như vậy, đây là thật mà không phải là mơ sao, trước kia, chú ấy chưa từng làm thế với mình bao giờ.
Nó bỗng thấy thật sung sướng, sung sướng vô cùng, nó vùi đầu vào sâu trong gối, cười trộm. Chỉ chốc lát sau, nệm giường cạnh bên hơi lún xuống, cậu nhóc bỗng thấy thân mình được lật trở lại, nhẹ nhàng.
Giáo sư Độc Dược học đang nhìn nó từ trên cao xuống.”Nhóc muốn mình ngỏm vì ngộp thở đấy à?” Tiếng nói êm ái như tơ lụa vang lên, Harry chu mỏ quay lại nhìn.
“Đâu có đâu chứ!” Nó chỉnh lại vị trí của mình một chút, gối đầu lên gối cho thoải mái, “Chỉ là con đang nghĩ xem...”
“Lại nghĩ vẩn vơ gì vậy?” Snape vừa vỗ nhẹ lên lưng đứa nhỏ vừa hỏi.
Còn chưa kịp trả lời câu hỏi của vị pháp sư lớn tuổi hơn, thì Harry đã vùi đầu ngủ say sưa...