Y biết đến Tây Môn gia mới có thể tìm được manh mối ra đời của mình, Liễu Nghi Sinh cũng không có ôm hi vọng quá lớn, đây là lần đầu tiên y đi tìm người nhà, không cần tốn quá nhiều sức liền để cho y tìm trúng, vận khí có hơi quá tốt một chút rồi đó. Tuy rằng như vậy, y vẫn muốn tìm một cơ hội đến chỗ của Tây Môn gia nhìn thử xem, nói không chừng sẽ thật sự là mèo mù gặp chuột chết, bị y tìm đúng rồi sao?
Tây Môn gia là danh môn vọng tộc, dĩ nhiên không phải nơi y muốn vào liền vào được, đảo quanh trước cửa Tây Môn gia vài ngày, ngoại trừ thấy quản gia và vài nha hoàn tiểu tư ra ngoài mua đồ, nhưng còn chưa được gặp mặt qua bất kỳ vị chủ nhân nào cả.
Dù sao vẫn mang theo một tia hy vọng, Liễu Nghi Sinh khó tránh khỏi cảm giác nản lòng.
Vào lúc y đang suy nghĩ xem có nên hạ chút dược gì đó vào trong giếng của Tây Môn gia, như vậy mình có thể thừa cơ khám bệnh để trà trộn vào nhà bọn họ hay không, không nghĩ tới cơ hội lại bất ngờ xuất hiện mà không cần phí chút công sức nào.
Thì ra Tây Môn gia có ý định mời một sư phụ dạy võ công ngoài giang hồ về, dạy một hài tử chi thứ trong nhà bọn họ chút thuật phòng thân.
Nhắc tới cũng lạ, bản thân Tây Môn gia chính là một gia tộc nổi danh trong chốn giang hồ, kiếm pháp gia truyền của họ danh chấn thiên hạ, có hài tử muốn học võ công, người nào cũng có thể đứng ra dạy được, cần gì cần phải mời một sư phụ dạy võ bình thường ở bên ngoài về làm chi?
Đây là chuyện nhà người ta, Liễu Nghi Sinh nghĩ không ra, cũng lười suy nghĩ.
Sau khi Liễu Nghi Sinh dịch dung, nhìn qua cứ như một người đã qua ba mươi đang bước vào độ tuổi ổn trọng, vóc người y cao gầy, dáng người cân xứng, nhưng cũng không nhu nhược, rất có phong thái của thiếu hiệp trên giang hồ, hơn nữa y còn cố ý biến đổi dung mạo của mình thành thông thường nhưng lại không mất vẻ dương cương, là một vẻ ngoài không chút nào đặc biệt, nhưng lại rất chất phát, võ công quyền cước không tính là khoa chân múa tay, nhưng cũng không có chỗ nào tốt hơn mấy vị sư phụ khác, không ngờ đó lại chính là điều Tây Môn gia mong muốn, quản gia nhìn y đánh một bộ quyền xong, sau khi hỏi rõ trong nhà y có còn người thân nào khác không, quê quán ở nơi nào và vài vấn đề khác, liền gật đầu nói chọn y, bảo y chuẩn bị một chút, sau đó sẽ dẫn y đến gặp hài tử nhà bọn họ.
Thực đúng là đạt thành nguyện vọng mà không cần tốn công sức.
Tây Môn gia rất lớn, Liễu Nghi Sinh biết không thể bày ra bộ dáng chưa trải sự đời hết nhìn đông rồi nhìn tây được, suốt đoạn đường đi y vẫn luôn cúi đầu theo sau quản gia, trải qua bảy cong tám quẹo thì tới một biệt viện hẻo lánh, nhỏ hẹp, hoàn cảnh cũng không quá tốt, chợt nghe quản gia kêu lên: “Tình Nhi, không phải lão gia đã dặn dò là ngươi muốn tìm một sư phụ dạy võ công hay sao? Hiện tại đã tìm được rồi, ngươi còn không ra đây gặp mặt.”
Một thiếu niên 13 – 14 tuổi rụt rè thò đầu ra khỏi cửa, chớp chớp cặp mắt đen láy thuần khiết như nai con, cái tay đang vịn vào thành cửa có vẻ thập phần khẩn trương.
Liễu Nghi Sinh giật mình, cảm thấy khi nhìn vào ánh mắt nhút nhát của hài tử kia, không khỏi đã gõ một cái vào tim y, tuy rằng chỉ vừa mới gặp mặt, liền có chút đồng tình với hài tử nọ.
“Liễu sư phụ, đây chính là hài tử mà ta nói, tên là Tây Môn Tình, sau này liền nhờ ngươi trông chừng hắn.” Sau khi quản gia phân phó xong liền đi ra ngoài.
“Xin chào, ta là Liễu Nghi Sinh, kể từ bây giờ sẽ trở thành sư phụ của con. Con có muốn cũng tự giới thiệu bản thân một chút không?” Liễu Nghi Sinh nỗ lực nở nụ cười thân thiết nhất từ trước tới nay để nói chuyện với Tây Môn Tình, nhưng y quên mất chuyện mình đã dịch dung, bề ngoài chính là một hán tử thô lỗ, cho dù có cười như mộc xuân phong, thì cũng chỉ là một hán tử thô lỗ cười như mộc xuân phong mà thôi, không cách nào để cho Tây Môn Tình có bản năng sợ người lạ thả lỏng cảnh giác được.
“Nếu không muốn tự giới thiệu, ít nhất cũng phải kêu một tiếng sư phụ chứ hả? Đến đây, để sư phụ nhìn con xem.” Người này nói chuyện với mình, không có hô đến quát đi, thanh âm lại còn rất êm tai nữa, cho tới bây giờ Tây Môn Tình vẫn luôn là một hài tử người khác nói cái gì y liền nghe cái đó, bảo làm cái gì liền làm cái đó, không có chủ kiến của riêng mình, cho nên liền cúi đầu chần chừ bước tới.
Liễu Nghi Sinh nhìn thiếu niên không dám gần người này, nhìn gần mới phát hiện, vóc người của y thập phần nhỏ gầy, đến cả gương mặt cũng chỉ lớn bằng một bàn tay, sắc mặt không tốt, không khác gì không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng trường kỳ, cứ như là cho đến lúc phát triển thân thể cũng chưa từng được ăn no vậy. Không những vậy, lại được điểm tô thêm một đôi mắt vừa lớn vừa động lòng người.
“Con tên là Tây Môn Tình, vậy sau này sư phụ sẽ gọi con là Tình Nhi được chứ? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?” Liễu Nghi Sinh sờ sờ đầu y.
Tây Môn Tình sửng sốt, cảm nhận độ ấm truyền xuống từ đỉnh đầu, đây là cách tiếp xúc rất xa lạ giữa y với người khác. Dừng một chút, y mở miệng đáp bằng một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Năm nay 15.”
15? Liễu Nghi Sinh nhíu mày. Nhìn qua Tây Môn Tình cùng lắm thì chỉ mới 12 – 13 tuổi thôi, không ngờ đã 15 rồi, nói vậy sang năm đã đến tuổi trưởng thành rồi. Người của Tây Môn gia làm gì vậy chứ, 15 tuổi sớm đã vượt qua thời kì tốt nhất để luyện võ, thân thể đã trở nên cứng cáp, gân cốt không thể trọng tố lại nữa. Tây Môn gia cũng là thế gia võ học, lẽ nào đến cả chút đạo lý này cũng không hiểu được? Hơn nữa để cho hài tử ở một nơi hoang vắng như thế, cho dù có là hài tử bà con xa, cũng không nên đối đãi như vậy.
Nếu so sánh với thiếu niên mắt to thu hút trước mặt, y đã có một tuổi thơ hạnh phúc hơn nhiều lắm, không phải những ngày ấy đều có người chơi cùng mình những trò ấu trĩ hay sao? Cho dù vậy vẫn phải luyện võ công đều đều, đối với việc luyện công và học vấn của y, phụ thân vẫn luôn vô cùng nghiêm khắc.
“Tình Nhi muốn học loại võ công nào?”
Ánh mắt của thiếu niên sáng lên một cái, nhưng sau đó lại ảm đạm xuống, lắc đầu không dám nói lời nào.
“Đừng sợ, con muốn học cái gì, chỉ cần sư phụ biết, đều sẽ dạy cho con. Không tin chúng ta ngoéo tay đi.”
“Ngoéo tay là cái gì?” Tây Môn Tình chớp cặp mắt to, đôi mắt đẹp đảo quanh, có thể nhìn ra được sau này sẽ trở thành một mỹ nhân bại hoại, chỉ là hiện tại quá gầy, sắc mặt quá kém, y phục cũng quá cũ nát.
Có thể nói thật sự là giữa người với người có duyên phận với nhau, cũng không biết tại sao Liễu Nghi Sinh lại cảm thấy rất hợp ý với hài tử này, trong lòng rất muốn đối xử với y thật tốt, vừa kéo lấy ngón út của y móc qua ngón út của mình vừa cười nói: “Ngoéo tay là một loại hứa hẹn, nếu người nói không thực hiện được, vậy sẽ biến thành tiểu cẩu. Hiện tại sư phụ đã ngoéo tay với con rồi, con phải nói cho sư phụ biết, con muốn học cái gì?”
“Thực sự có thể nói sao?” Tây Môn Tình nâng cặp mắt xinh đẹp lên, do dự nửa ngày rồi mới nói: “Con muốn học loại võ công có thể bay qua bay lại mà mấy muội muội trong nhà đang học. Các nàng cứ hay bay qua bay lại đạp lên vai của con, đạp lên đầu của con, mỗi lần như vậy con đều cảm thấy rất đau. Nếu như con học được võ công biết bay, liền có thể né khỏi mấy nàng ấy.”
Liễu Nghi Sinh híp mắt lại, đây là cái gia đình gì vậy, đang êm đẹp lại khi dễ một nam hài tử thành như vậy, đến cả khinh công cũng không chịu dạy cho y còn để y bị nữ quyến khi dễ? Không sao cả, không phải thứ mình am hiểu nhất chính là khinh công hay sao, y sờ sờ đầu Tây Môn Tình nói: “Sư phụ sẽ dạy khinh công cho con, dạy con có thể bay còn cao hơn cả các nàng ta, đạp đến trên vai của các nàng có được không?”
Tây Môn Tình lại lắc đầu cứ như trống bỏi: “Không thể, nếu như làm cho các nàng ấy mất hứng, đi tìm đại nương của bọn họ cáo trạng, con sẽ bị đánh chết.”
__________________________________
Note: Tây Môn Tình là nhân vật trong truyện <<Ái nhĩ tựu ngoạn phôi nhĩ>> cùng tác giả với bộ này. Lúc đầu ta cũng định edit cơ mà thấy bé Tình bị ngược khiếp quá nên thôi :v