Liễu Nghi Sinh chưa đủ kinh nghiệm hành tẩu trên giang hồ, chuyện này thuận lợi như vậy đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của y. Y nào biết rằng trí nhớ của Lưu Tam cũng không hoàn toàn rõ ràng, nói bừa cho qua chuyện, dù có đánh đến 8 gậy Tây Môn gia cũng không có chút quan hệ nào với y, y chỉ nghĩ là chờ đến tối nay khi hai huynh đệ tới đây, muốn thương lượng kỹ càng với bọn họ một chút rồi mới tính tiếp.
Y không biết là, y chỉ vừa mới rời đi, đơn giản là Kỳ Lân thôn đã ầm ĩ đến ngất trời.
Đối tượng ầm ĩ ngất trời là công công của y, tộc trưởng Kỳ Thiên Hữu. Trực giác của Kỳ Thiên Hữu cảm thấy hai nhi tử không thích hợp, nói thân thể của Tiểu Liễu Nhi khó chịu, muốn ở trong nhà chăm sóc cho nó. Tu bổ kết giới đã tiến vào bình cảnh, hắn nghĩ nếu giữ hai đứa nó ở lại chưa chắc là sẽ có đột phá, liền để bọn chúng trở về chăm sóc vợ, Tiểu Liễu Nhi cũng là tâm can bảo bối của hắn, là phụ thân của hai cháu ngoan của hắn, sao có thể để cho nó đau đầu nhức óc, xảy ra chuyện không hay được?
Mà đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, trong nhà đã người đi lầu trống, mặt hai nhi tử bình tĩnh, mỗi đứa bế một hài tử, nói cho hắn biết Tiểu Liễu Nhi đã đi rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.
Đi? Đi đâu chứ? Không cần nhà sao? Cũng không cần hài tử luôn sao? Người đều đã đi rồi mà sao hai tiểu tử thúi này còn có thể bình tĩnh thong dong như vậy?
Sau khi nghe Kỳ Thạc kể ngọn nguồn mọi chuyện, không chỉ Kỳ Thiên Hữu không có bình tĩnh lại, trái lại hắn càng tức giận hơn, nhưng mà hiện tại đối tượng để hắn tức giận đã thay đổi, đổi thành cái người hắn yêu mến nhất, cũng là cái người lại thương tổn hắn thêm một lần nữa.
So với ai khác hắn đều có thể hiểu được suy nghĩ của Liễu Mộ Ngôn. Vì trong tộc, vì cái mà y gọi là trách nhiệm, vì làm cho Kỳ Lân tộc có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở, năm đó y không tiếc kê đơn với mình, rõ ràng hai người đã xảy ra loại chuyện đó, y đều có thể nói trở mặt liền trở mặt, để cho mình *** với đối tượng không có chút tình cảm nào, sinh ra Kỳ Thạc và Kỳ Canh.
Sau đó, để giữ Kỳ Canh lại, một lần nữa y lại dùng tới cái loại dược vật đáng sợ đó trong hôn lễ của Tiểu Liễu Nhi và Kỳ Thạc, khiến Tiểu Liễu Nhi phải tiếp thu chuyện kết hôn cùng với hai huynh đệ. Tuy rằng kết quả khiến hắn vui mừng ngoài ý muốn, hiện tại ba đứa nhỏ cũng ân ân ái ái, không có gì không tốt cả, suy cho cùng thì chuyện này cũng thập phần quá phận, nếu không phải hắn bảo Kỳ Thạc Kỳ Canh gánh tội thay y, cũng không biết Tiểu Liễu Nhi sẽ bị thương tâm thành cái dạng gì đâu, làm gì còn có thể an an tâm tâm sinh hai nhi tử ra được.
Mà bây giờ, tệ hại hơn là vì có thể khiến cho A Thổ biến thân, y còn muốn bắt Tiểu Liễu Nhi phải *** với A Thổ! Là con dâu của hắn, là phụ thân của cháu trai hắn, đây không thể nghi ngờ là đang chia rẽ ba đứa nhỏ, phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của bọn chúng, cho dù hắn biết mục đích của Liễu Mộ Ngôn chỉ là vì bảo vệ cho Kỳ Lân thôn, cái loại chuyện đại nghĩa hy sinh cả hạnh phúc của Tiểu Liễu Nhi và hai nhi tử này hắn hoàn toàn không có cách nào tiếp thu được!
Giận đùng đùng chạy đến tìm Liễu Mộ Ngôn, lúc này hắn không khóc, cũng không có nhát gan nữa, gặp được người, căn bản là hắn cũng không định câu thông với cái người không có chút biện pháp câu thông nào này, cái người đến cả chút tâm tư của người bình thường còn không có thì định câu thông bằng cái gì chứ, căn bản bọn họ cũng không phải là người của cùng một thế giới, sao hắn có thể ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần mình quấn quít lấy y hơn hai mươi năm cuối cùng cũng sẽ có cách hòa tan băng sơn, đá cứng cũng gật đầu.
Hắn nâng tay lên muốn đánh y, Liễu Mộ Ngôn lại dùng một cặp mắt trong trong sạch sạch nhìn lại hắn, lạnh tanh không mang theo chút tình cảm nào, y khẽ mở đôi môi hỏi: “Sao vậy, muốn đánh ta?”
Hắn run tay, đối với người mình đã yêu nhiều năm như vậy, thực sự là hắn không xuống tay được. Nhưng cảm giác căm giận ở trong lòng, không làm chút gì đó sẽ không có cách nào nuốt xuống cơn tức kia được.
“Có bản lĩnh ngươi liền đánh đi.”
Cuối cùng hắn lại buông tay xuống, làm thế nào cũng không ra tay được. Cơn giận chưa được phát tiết ra chuyển hóa thành ngôn ngữ bén nhọn: “Cứ coi như trước đây ta có mắt như mù, cuộc đời này của Kỳ Thiên Hữu ta sẽ không có bất kỳ suy nghĩ không an phận gì với Liễu Mộ Ngôn ngươi nữa, chúng ta cầu về cầu đường về đường, chỉ là tộc trưởng và tế tự, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
Cầu về cầu, đường về đường, chỉ là tộc trưởng và tế tự, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Lời nói thế này, 20 năm trước đây hắn đã từng được nghe qua, chính là lời mà Liễu Mộ Ngôn đã nói, giọng nói dứt khoát, không chút lưu tình nào.
Buồn cười là, sau 20 năm hắn lại đáp trả lại toàn bộ những lời này, gương mặt của người nọ trở nên trắng bệch, cắn môi đến độ sắp rách da, nhưng lãnh ý trong mắt lại không chút thuyên giảm.
“Đi thong thả, không tiễn.”
Khép chiếc quạt lại, hiểu rõ là một đoạn nghiệt duyên, từ nay về sau, không còn liên quan.
“Cái gì? Phụ thân cãi nhau với phụ thân của ta? Chuyện này sao có khả năng chứ?” Liễu Nghi Sinh nghe xong nhìn Kỳ Thạc Kỳ Canh đang báo cáo với y, không khỏi thổn thức. Ở trong mắt y, tình cảm của công công dành cho phụ thân, không khác gì Kỳ Thạc Kỳ Canh đối với y, y không có cách nào tưởng tượng ra được một ngày kia Kỳ Thạc Kỳ Canh sẽ cắt đứt với y, nếu chuyện đó xảy ra nhất định là y sẽ sống không bằng chết.
“Đúng là lần này tế tự đại nhân thực sự quá phận rồi.” Kỳ Thạc thở dài, hôn lên gò má của y nói, “Mấy năm nay phụ thân ngốc của chúng ta cũng không có được bao nhiêu ngày lành, buông tay cũng tốt, cả hai không còn lưu luyến, nói không chừng trong lòng không còn ai, còn có thể trải qua cuộc sống an nhàn tự tại hơn.”
“Vậy còn phụ thân của ta thì sao đây? Vẫn ổn chứ hả?” Trong lòng y vẫn nghĩ cho Liễu Mộ Ngôn, tuy rằng ghi hận cái cách người sắp đặt mình, nhưng cũng không muốn người sống không được yên ổn.
“Y thì có gì mà không ổn chứ? Nếu như toàn thế giới chỉ còn lại một mình y, y đều có thể tự sống rất tốt, căn bản thì y chỉ là một cái núi băng, làm gì hiểu được tình cảm giữa người với người.” Lời Kỳ Canh nói có chút không tốt, trong lòng Liễu Nghi Sinh khó chịu, đánh hắn vài cái: “Không được nói phụ thân ta như thế.”
Kỳ Canh được y đánh thoải mái, vội chụp lấy quả đấm của y lại, cười đến tiện hề hề: “Bảo bối đừng nói chuyện của bọn họ nữa, ngươi nói thử xem, chuyện tìm người thế nào rồi?”
Liễu Nghi Sinh bị dời đi lực chú ý, đảo ngược đậu trong ống trúc (tương tự như đồng hồ cát bị lật ngược), một năm một mười kể lại toàn bộ tin tức mình thăm dò được cho bọn họ nghe.
“Lão tiểu tử kia cũng dám coi ngươi là người đi bán thân sao? Ta phải đánh gã!” Kỳ Canh đứng dậy muốn đi tìm người, từ trên xuống dưới của tâm can bảo bối nhà mình nào có điểm gì với dạng người phong trần phải đi bán thân chứ?
“Đừng xúc động, bộ ngươi nghĩ ở đây cũng là Kỳ Lân thôn hay sao?” Kỳ Thạc ngăn cản hắn, lơ đễnh nói: “Hơn nữa không phải Tiểu Liễu Nhi đã tặng cho gã thứ gì đó rồi sao? Là dược gì vậy a tiểu bại hoại?”
Liễu Nghi Sinh cười tặc tặc, mắt phượng nheo lại, thập phần đáng yêu: “Không phải gã nhìn ta bằng ánh mắt *** tà sao, ta liền hạ cho gã chút dược khiến gã sau này vô pháp *** tà được.”
“Ngươi cũng quá xấu xa rồi, không thể làm chuyện đó? Cái đó có khác gì tịnh thân đâu?” Kỳ Thạc sủng ái nhéo nhéo mũi y, “Không thể hạ dược này quá nhiều được, không thôi sau này nếu ngươi đắc tội với người khác nhiều lần, người ta liền biết là do ngươi gây ra, không an toàn. Đã biết chưa hả?”
Kỳ Canh chỉ cảm thấy thân thể run lên, nhất thời cũng không nhớ rõ chuyện muốn đi đánh người nữa, trái lại phía sau lạnh sưu sưu: “Bảo bối, nếu như bọn ta làm sai việc gì đó, ngươi sẽ không hạ dược này trên người hai ta chứ hả?”
Liễu Nghi Sinh cười đến càng ngọt ngào hơn: “Các ngươi nghĩ xem làm sai chuyện gì sẽ khiến cho ta hạ loại dược này với hai ngươi? Hửm?”
“Đương nhiên không dám rồi, toàn thân cao thấp của bọn ta đều thuộc về ngươi, đặc biệt là huynh đệ của bọn ta, ngươi không tin cứ tự đến kiểm tra thử đi!”
Ba người cười rần lên, sau đó lại ầm ĩ thành một đoàn, thẳng đến khi Liễu Nghi Sinh thở hồng hộc giúp bọn “kiểm tra” đàng hoàng xong, đảm bảo huynh đệ của hai huynh đệ vẫn sinh long hoạt hổ, nhiệt tình với y như mọi khi, chính mình cũng đã mệt mỏi đến mức dựa vào trong lòng bọn họ không nhúc nhích được, sau đó mới bình ổn cảm xúc lại, hôn hôn lẫn nhau, bắt đầu tâm tình.
“Có chuyện này, Tiểu Liễu Nhi phải chú ý.” Kỳ Thạc vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng của y, nhẹ nhàng trêu chọc nói: “Là sơ sót của bọn ta, ở đây cũng không giống như Kỳ Lân thôn, sẽ có rất nhiều đăng đồ tử mơ ước mỹ mạo của ngươi, ngươi cũng không thể hạ dược với tất cả mấy tên đó được, không bằng về sau sau khi ra ngoài, ngươi hãy dịch dung đi, tránh được chuyện chọc phải phiền toái, bọn ta cũng có thể yên tâm hơn, dù sao thì lòng người khó lường, có vài người rất khó lòng phòng bị.”
Liễu Nghi Sinh cảm thấy đề nghị này không tồi, gật đầu, y chui vào trong lòng hai huynh đệ, thoải mái thiếp đi.