Khách sạn Á Châu, vẫn bận rộn như vậy! !
Tưởng Thiên Lỗi vẫn canh giữ chặt chẽ tại chỗ, nhìn đông đảo khách mời từ từ rời đi, bên cạnh rất nhiều nhân viên an ninh và đặc công nhao nhao nghiêm mật đứng một bên, hai tròng mắt nhanh nhẹn quan sát tình hình xung quanh, vô số nhân viên làm việc mặc trang phục ngụy trang, đeo găng tay bằng sắt, theo sự phân phó, cứ 15 phút liền bí mật rải bột lưu huỳnh, còn có ánh đèn laser, không ngừng quét qua giữa các bụi cỏ! !
Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh đứng một bên, hai tròng mắt mạnh mẽ lưu chuyển, nhìn đám người và tình hình xung quanh.
Lúc này, Như Mạt cũng đã chen chúc trong đám người, ôn nhu cất bước ra, cô tựa hồ cũng cảm giác được có chút khác thường, nhìn tứ phía xung quanh.
Hai mắt sắc bén của Uyển Thanh tức khắc nhìn về phía cô! !
Thẩm Quân Dụ cũng đứng một bên, nhàn nhạt nhìn Như Mạt.
Như Mạt lại dịu dàng mà có vài phần lo lắng dưới sự giúp đỡ của người hầu, đi ra khỏi nhà hát, chuẩn bị rời đi...
Uyển Thanh không nhịn được muốn tiến lên!
Lãnh Mặc Hàn nắm chặt cổ tay cô, nhìn về phía bóng lưng hoạt bát và dịu dàng của Như Mạt, sâu xa nói: “Lúc này, chính là lúc thử thách khả năng chịu đựng sự yên lặng và chờ đợi của chúng ta!”
Nét mặt Uyển Thanh sa sầm, chỉ nhìn người phụ nữ này, tò mò nghĩ, nếu như cô ấy thực sự là đối tượng bị tình nghi, rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu bản lĩnh đây?
Tưởng Thiên Lỗi hơi cúi đầu, vừa nhìn Đông Anh viết ra khách mời tối nay ngủ lại khách sạn Á Châu, để tránh những tình huống bất lợi xảy ra, đã sắp xếp bọn họ vào phòng VIP của câu lạc bộ, anh chậm rãi gật gật đầu.
Trang Hạo Nhiên theo đoàn người từ từ tản đi, anh mới giống như không có việc gì phát sinh, nở nụ cười cùng Thủ tướng đi ra khỏi nhà hát, các vị quan chức tán thành ông mới cất bước đi ra cửa chính nhà hát, năm chiếc trực thăng lập tức lượn vòng giữa không trung, xe cảnh sát xung quanh lập tức xoay tròn đèn cảnh báo xanh đỏ, viên cảnh sát trên xe, cũng đã nổ máy xe, đèn báo động sáng lên, cảnh sát giao thông ở phía trước mở đường, chuẩn bị hộ tống Thủ tướng rời đi.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên cùng đứng bên ghế ngồi của Thủ tướng, tôn kính khẽ gật đầu, cười nói: “Thủ tướng, cảm ơn ngài đã theo suốt hành trình từ thiện lần này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, cũng cảm ơn ngài đã ủng hộ khách sạn Á Châu.”
Thủ tướng dưới sự nâng đỡ của cháu gái, dừng bước lại, dừng trước mặt hai người, ý vị thâm trường cười nói: “Một người đứng ở vị trí càng cao, càng có cơ hội đối mặt với những mưa gió lớn hơn, thậm chí trời làm đệm, đất làm giường, cô đơn một mình. Chịu đựng được cô đơn, chịu đựng được thách thức, mới có thể thành công làm nên đại sự. Có vài người trời sinh ra sống, chính là vì giải quyết những chuyện như vậy. Bất kể như thế nào, chuyện tối nay, sau này sẽ còn những tình huống khác nữa, nhất định phải nắm giữ thật tốt, đừng để xuất hiện thương tổn cùng kinh động đến giới truyền thông.”
“Vâng! ! Ngài yên tâm!” Tưởng Thiên Lỗi tức khắc gật đầu đáp lại.
Thủ tướng nhìn anh một cái, rốt cuộc mới ngồi vào ghế xe.
Tô Thụy Kỳ cũng ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới cất bước lên xe.
Trang Hạo Nhiên lúc này, mới ngẩng đầu, liếc nhìn anh một cái, tự nhiên hiểu ý.
Đèn cảnh báo nhanh chóng xoay trò dựng lên, tiếng cảnh báo ô ô ô truyền đến, vô số những chiếc xe hơi, cùng xe cảnh sát, còn có xe chính phủ của Thủ tướng, chạy thẳng về phía trước, máy bay trực thăng kia giữa không trung cũng không ngừng lượn vòng.
Bên trong buồng xe!
Thủ tướng mải mê suy nghĩ vài giây, mới đột nhiên quay đầu, nhìn cháu nội yếu ớt hỏi: “Gần đây sao lại không thấy Tiểu Vi và Tiểu Hà ở bên cạnh con?”
Tô Thụy Kỳ mỉm cười quay đầu, nhìn về phía ông nội, nói: “Gần đây Khả Hinh gặp được một chút phiền phức, con đem cặp song sinh kia theo bảo vệ Khả Hinh .”
Thủ tướng nghe , mặt cứng lại không lên tiếng.
Tô Linh kỳ quái nhìn về phía ông nội, hỏi: “Ông nội? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì...” Thủ tướng trầm giọng trả lời, hai tròng mắt thâm thúy tự có ý nghĩ riêng, nhàn nhạt nhìn về đoạn đường tối tăm phía trước, không lên tiếng.
Thời gian từng chút từng chút qua đi.
Nhà hát khách sạn Á Châu sau khi khách mời đã đi hết, tức khắc phong tỏa sân cỏ cùng con đường, lại chiếu đèn laser, mời chuyên gia về rắn và bác sĩ thú ý đến, cùng mặc áo blouse, ngồi xổm giữa mặt cỏ, cầm kính hiển vi lên, quan sát đến địa điểm mà Bác Dịch chỉ ra, phân tích những con rắn này rốt cuộc từ đâu mà đến, hoạt động như thế nào ... Thông qua từng đợt phân tích và thảo luận, cuối cùng cho ra một kết luận, mấy chục con rắn độc trước đây đã ở trên cây làm hang! !
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhanh chóng rét lạnh, có vài nữ nhân viên, cũng như Đông Anh và Tiêu Đồng , cũng đã cảm thấy da đầu tê dại .
Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên vừa từ khách sạn Á Châu bước nhanh đi tới, nghe được câu này, bọn họ lập tức quái lạ nói: “Trước kia đã ở trên cây rồi sao! ?”
“Vâng!” Chuyên gia rắn cất bước đi tới một gốc cây lá có phần xanh tươi nào đó, cầm kính hiển vi lên, phân tích dấu vết tại nơi nào đó trên thân cây nói: “Rắn lúc bò qua, dấu vết những cái vảy nhỏ sẽ rơi ra trên thân cây, đặc biệt còn có nước bọt! Cho nên tôi kết luận, loại rắn vàng nhỏ này đã sinh sống trên thân cây được một khoảng thời gian.”
Đông Anh nghe , toàn thân lại toát mồ hôi lạnh, không nhịn được lại dựa vào người Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng cũng không ngừng vuốt vuốt hai cánh tay của mình, cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy!
Trang Hạo Nhiên lập tức khẩn trương hỏi: “Vậy ông xem thử! Loại rắn này tổn thương con người, là do người, hay là phản ứng tự nhiên!”
Chuyên gia rắn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói: “Bất kể là loại động vật gì, chỉ cần ta không làm bị thương nó, nó sẽ không dễ dàng cùng tập kích mục tiêu một cách có tổ chức, tôi cảm thấy, khả năng rất lớn là do con người gây ra! ! Nhưng huấn luyện những sinh vật này, chính người đó đòi hỏi phải có nhiều hành vi thú tính, mới thật sự đáng sợ! Rắn là loài khó huấn luyện nhất!”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên bỗng thoáng qua ánh nhìn sắc bén.
Tưởng Thiên Lỗi cũng phẫn nộ nói: “Rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta như vậy! ! Lại ra nước cờ mất trí như vậy! !”
Chuyên gia rắn tức khắc nói: “Hiện nay tình huống quan trọng nhất, không chỉ là phải tìm những con rắn độc còn sót lại, mà là chúng còn có thể đã đẻ trứng bên trong, đây mới là vấn đề khó khăn ! Cho nên đêm nay có thể phải cần thêm một chút thời gian nữa.”
“Vất vả rồi!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức gật đầu.
Trang Hạo Nhiên sau một khắc trầm ngâm, lập tức dặn Đông Anh nói: “Đông Anh! ! Lập tức cử những nhân viên an ninh đã tan ca hoặc đang nghỉ ngơi, và nhân viên an ninh của hội sở, lập tức qua đây, nhất định phải lục soát toàn bộ những thảm trải sàn của khách sạn Á Châu, sau đó điều chế thật nhiều bột lưu huỳnh, căn cứ theo các địa điểm, rải đi các nơi. Để cho bác sĩ của chúng ta, nhất định phải luôn luôn sẵn sàng, còn phải từ bệnh việc mời về năm bác sĩ tên tuổi, chia nhau đến trực ca tại trung tâm y tế của khách sạn chúng ta, để phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra, chúng ta phải cứu chữa kịp thời! ! Tôi cùng với Tổng giám đốc Tưởng đêm nay sẽ làm bạn với mọi người, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này! Cần phải trước khi trời sáng, giải quyết xong chuyện này!”
“Vâng! !” Đông Anh gật đầu.
Trang Hạo Nhiên lại trong nháy mắt xoay người, cùng Lãnh Mặc Hàn trầm thấp, nói: “Cho rắn độc cắn người, chưa chắc là đã chuẩn bị tốt ! Mục đích quan trọng nhất chính là giết người diệt khẩu! Mà nếu quả thực rắn độc vẫn luôn ở trên cây, lại làm cho người khác không hề hay biết, người này mấy ngày nay phải thường ở nhà hát!”
“Tôi sẽ lập tức đi xem lại camera giám sát!” Lãnh Mặc Hàn nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, mới yếu ớt nói: “Chuyện chị của tôi, chỉ do ngẫu nhiên! Nhưng rắn độc xông vào nhà hát, mục tiêu là ai? Cho dù có mục tiêu, lấy cái gì làm mục tiêu? Là ý đồ tạm thời bùng phát, nhưng mà đã chuẩn bị xong từ trước! Nếu như là tạm thời, chứng minh loại rắn độc muốn cắn người này, đưa đến dụng ý quan trọng nhất ! Nếu như lại phát hiện có rắn độc, có thể giả làm mồi nhử, kiểm tra thử xem sao!”
Việc này nhắc nhở Lãnh Mặc Hàn, ánh mắt của anh sáng ngời! !
Lúc này Đông Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên, bấm số của viện trưởng!
Một căn phòng nào đó trong thành phố này vẫn sáng đèn.
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, vừa đeo kính mắt đen, vừa rời khỏi giường cầm điện thoại lên, giọng nói khàn khàn hỏi: “Alo?”
Đông Anh lập lập tức đứng tại chỗ, nói rõ tình hình với viện trưởng, mời ông lập tức cử bác sĩ qua khách sạn Á Châu.
Viện trưởng nghe, cầm di động tức khắc gật đầu, lên tiếng trả lời: “Được! Tôi biết, cô yên tâm, tôi lập tức sắp xếp!”
Ông chậm rãi đặt điện thoại xuống, chăm chú nhìn ánh sáng đèn bàn trước mặt, vẻ hiền từ vốn có trên mặt kia, từ lúc bắt đàu lo lắng và bận rộn, yếu ớt hiện lên sự đọc ác, hai tròng mắt thoáng qua ánh nhìn tàn nhẫn, không hiểu sao nhớ tới cái đêm mưa gió kia, khoác trang phục chuyên dụng bóng đêm màu đen, tránh né hệ thống theo dõi, đâm Đường Khả Hinh một đao, lại vì thuốc tiêm bài quả tim Như Mạt bắn ra, kế hoạch đang từng bước một hình thành...
Đáng tiếc, trái tim không thể lấy ra để hoàn thành nguyện vọng của tiểu thư.
“Vâng, nhiệm vụ ở khách sạn vẫn chưa thành, nhưng chúng ta đã từ trưởng phòng và quản lý quán bar, ép hỏi ra cô gái năm đó có thể lấy đi chai rượu đỏ! ! Có ba người bị tình nghi! ! Hiện nay vẫn đnag ngầm thẩm vấn hai, chưa phát hiện mục tiêu, bây giờ còn lại một người cuối cùng!” Viện trưởng cầm di động, ngồi trong góc tối, yếu ớt nói.
“Ai!” Một trận thanh âm trầm thấp truyền đến.
Hai tròng mắt sâu lạnh của viện trưởng hiện lên vài tia nhìn tàn nhẫn, chậm rãi nói: “Quản lý bộ rượu Hoàn Cầu! Đường Khả Hinh! !”
***
Mấy chục tên người bóng đêm nghe thấy tiếng ra lệnh này, nhanh chóng bay trong mưa, khoác áo choàng tàng hình đáng sợ, trong ngõ hẻm sâu thẳm, nhanh chóng đi, mặt bộc lộ vẻ âm u, hai tròng mắt đầy thú tính, hướng về phía tiểu khu biệt thự cất bước đi...