Giọt mưa lãnh lẽo tí tách rơi xuống hồ sen.
Ngọn đèn phòng tổng thống vẫn sáng.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên ngoài phòng khách, có chút khẩn trương mà lắng nghe động tĩnh bên trong, khuôn mặt lo lắng cùng sốt ruột.
Trong phòng.
Trang Hạo Nhiên cẩn thận từng li từng tí mà hầu hạ mẹ ngủ, mới trầm mặc tắt ngọn đèn sáng trong phòng ư, mở đèn nhỏ trước giường, nhìn thoáng qua bóng dáng im lặng của mẹ, mới trầm mặc mà đi ra, mở cửa, thấy cha đang đứng ở cạnh cửa, mặt của anh có chút giống như cười mà không phải cười.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở ngoài cửa, lập tức có chút tức giận mà nhìn về phía con trai.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chẳng qua là nhẹ nhàng đóng cửa lại, mới nhỏ giọng nói; Cha, cha ở đây chăm sóc mẹ, khách sạn còn có việc, con muốn trước xử lý.
Ừ.
Trang Tĩnh Vũ không khách khí đáp lời.
Trang Hạo Nhiên chậm chạp cất bước đi ra ngoài, vội vàng tranh thủ thời gian đi ra ngoài khách sạn, nghĩ đến Tưởng Thiên Lỗi khẳng định ở bên kia, loay hoay người ngã ngựa đổ rồi.
phòng tổng thống trong nháy mắt yên tĩnh xuống.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở ngoài cửa phòng, nghĩ đến hôm nay vợ mình tức giận chạy ra ngoài, vốn là trong lòng vẫn quan tâm nhớ kỹ, rồi lại bởi vì chuyện tối nay quá quan trọng, liền tạm thời không có đi tìm bà, sau đó mới biết được bà đi đến chỗ con trai nghỉ ngơi, ông nặng nề thở ra một hơi, biết chuyện của mình với Mạn Nghi, quả thực làm tổn thương lòng bà, liền áy náy mà cúi đầu xuống, nhẹ tay nắm khóa cửa, xoay tay, đẩy cửa đi vào.
Căn phòng có chút lành lạnh, đây là phòng tổng thống đầu tiên, bởi vì Ân Nguyệt Dung rất thích ngắm trăng kế hồ sen, khi mùa hè, càng sẽ không có nóng bức cùng khó chịu.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía bóng dáng vợ mình đang cuộn tròn, nằm ở trên giường trầm mặc mà ngủ, tóc uốn, mềm mại mà rủ xuống ở một bên, bà luôn đẹp như vị thần, nhiều năm qua, đều giữ được khuôn mặt xinh đẹp và tâm trạng lạc quan,ông liền trầm mặc mà đi tới, ngồi ở bên cạnh bà.
Ân Nguyệt Dung biết rõ chồng bà vào được, nhưng vẫn tức giận mà nằm ở trên giường, đưa lưng về phía ông, mặt lạnh nhắm mắt lại ngủ.
Trang Tĩnh Vũ yên tĩnh mà ngồi ở bên giường, nhìn về phía hoa xanh sứ phía trước, phía trên cắm một lá thật dài vô cùng xinh đẹp, cuối cùng ông mới chậm rãi mở miệng...Hôm nay những lời nói của em, có chút làm tổn thương lòng anh...
Trong nháy mắt Ân Nguyệt Dung mở mắt ra, nhìn về phía trước.
Trên mặt Trang Tĩnh Vũ vốn có thần và sáng ngời, có chút mất mác buồn bã nói; Em nói...
ở chung với anh vài năm nay, em vốn không vui…Những năm này anh yêu thuơng em, có phải thật sự là uổn công rồi không? Ân Nguyệt Dung im lặng không lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ nặng nề thở dài một hơi, lại tiếp tục nói : Vợ chồng chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, ngoại trừ buổi tối ngày hôn lễ kia, anh vẫn có cảm giác, sáng hôm sau, vẫn ôm em, tự mình nấu ăn cho em ăn sớm chút, nhiều năm như vậy cho đến bây giờ, ngoại trừ thời gian làm việc của anh, cho tới bây giờ đều không có rời khỏi em quá tám tiếng, bởi vì biết rõ em không có cảm giác an toàn, biết rõ em sợ cô đơn lạnh lẽo, cho tới bây giờ anh đều không có ngừng yêu thuơng em, em nói nhiều năm như vậy, đem em thả trong lòng bàn tay, làm hòn ngọc quý trên tay, tỉ mỉ mà che chở, em ngã bệnh, anh vẫn một người tự mình chăm sóc, hơn thế nữa, cũng không sánh bằng một tấm hình? Bình thường em có chút tùy hứng anh biết rõ, thế nhưng làânh nghĩ thầm chỉ cần em vui vẻ, anh vẫn có thể nhường nhịn cùng thông cảm tất cả vì em.
Nhưng mặc kệ có chuyện gì, không nên lấy tình cảm mười năm ra nói giỡn, có lời không nên nói.
Nói, chính là tổn thương tình cảm của hai chúng ta.
Lòng của Ân Nguyệt Dung đau xót, nước mắt nơi khóe mắt chảy xuống.
Trang Tĩnh Vũ buồn bã quay đầu, nhìn về phía vợ mình, thâm tình nói; Cũng không phải chúng ta tận hưởng vinh hoa phú quý, sẽ không có người bình thường đồng cam cộng khổ, chúng ta cùng một chỗ đã trải qua nhiều như vậy, em đã từng xuất hiện, an ủi anh khi bị đau khổ, chúng ta đã từng cùng một chỗ mất đi một đứa bé, chúng ta đã từng mỗi ngày cần cù tiết kiệm, cũng không dễ dàng cãi nhau, cũng không can thiệp chuyện của nhau, khó có được một đoạn hôn nhân như vậy, quả thực không dễ dàng, anh là rất quý trọng, em không quý trọng sao? Ân Nguyệt Dung không nhịn được nhấp nháy bờ môi, tùy ý nước mắt chảy xuống.
Trang Tĩnh Vũ cũng có chút đau lòng mà cúi xuống, âm u nói : Là tình yêu dâng trào mạnh mẽ như vậy, cũng không phải chỉ vì cuộc hôn nhân thật sự lộ ra có ý nghĩa, trong lòng anh đối với em luôn có cảm kích, cảm kích em một đường làm bạn với anh, bây giờ em vẫn như một đóa hoa quý xinh đẹp như vậy, anh cũng đã là ông già rồi, nhớ tới năm đó, khi anh theo đuổi Mạn Nghi, mới gặp em, kỳ thật cũng có kinh diễm.
Nước mắt rơi như mưa.
Hai mắt của Ân Nguyệt Dung đẫm lệ, đè nén tiếng khóc không ra tiếng đến đỏ bừng cái mũi, nức nở chịu đựng không lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ nhăn mi tâm lại, đau lòng nói : Chỉ là em cũng biết con người của anh, từ trước đến nay trái tim đã chết, năm đó hoàn toàn chính xác yêu thích bà ấy, cũng hoàn toàn chính xác bởi vì lựa chọn của bà ấy mà thương tâm khổ sở, thế nhưng là trong nháy mắt, rồi lại không hiểu sao bởi vì say rượu cùng phát sinh quan hệ với em, lòng ta trong lúc ấy, được an ủi rồi....
Ân Nguyệt Dung khẽ giật mình.
Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nói : Tình cảm của anh dành cho Mạn Nghi lúc đó, vào đêm kết hôn với em, quả thật vẫn còn chút mất mác, mất mác mất đi đoạn tình cảm kia, cũng mất mác vì anh với em không có trải qua yêu đương thực sự, liền cùng một chỗ, đối mặt với cuộc sống tương lai dài đằng đẵng, anh có chút mơ hồ.
Thế nhưng là xoay người, nhìn thấy em nằm ở trên giường, đột nhiên anh mới giật mình tỉnh, em vẫn là một cô gái với chưa có mối tình đầu, lại đem cả đời không hề giữ lại cùng nhiệt tình toàn bộ giao cho anh, vẫn đem thứ quý giá nhất tất cả đều cho anh, chút tín nhiệm đó nhưng thật ra là cuộc đời khó cầu được nhất.
Đêm hôm đó anh, càng không ngừng suy nghĩ có quan hệ tín nhiệm, có quan hệ trách nhiệm.
Anh nghĩ càng xác định bản thân yêu em, sau khi xác định, vẫn yêu, vì tín nhiệm của em, tuyệt không quay đầu lại! Cơ thể của Ân Nguyệt Dung run rẩy, nước mắt từng dòng chảy xuống.
Nếu nhưoành biết rõ, đêm hôm đó em bởi vì hành động nào đó của anh, mà thương tâm khổ sở nhiều năm như vậy, anh sẽ càng thêm yêu thương em với tư cách đền bù, chẳng qua là cả đời chính ngắn ngủi như vậy, kiếp sau cũng không biết có thể gặp lại hay không.
Bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn có chút không bỏ được...
Ông nói xong, hơi cúi đầu, đôi mắt tang thương nhiều năm như vậy, vậy mà hiện lên một chút ướt át.
Ân Nguyệt Dung nhất thời kích động xoay người, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn chồng mình.
Trang Tĩnh Vũ vẫn cuối đầu mất mác, cười khổ nói; Sao em không tin anh vậy? Sao không tin hôn nhân thần thánh này vậy? Nó so với bất kỳ ai bất cứ chuyện gì cũng trân quý hơn, anh nhiều năm như vậy, vì tín nhiệm của em, ngươi không hề giữ lại chút yêu thương, cố gắng hồi lâu, vốn là thử muốn đi yêu, thế nhưng là một ngày nào đó, mới phát hiện, anh đã không thể rời khỏi em rồi...
Không thể rời khỏi người vợ hoạt bát đáng yêu, cho anh rất nhiều tiếng cười.
Thường thường vì có thể có được em mà cảm thấy hạnh phúc, anh thường xuyên đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng em vốn thương tâm nhiều năm như vậy...
Anh thật sự là thất bại...
Đều là lỗi của anh...
Ông xã! Ân Nguyệt Dung nhất thời rơi lệ ngồi xuống, nghẹn ngào xúc động mà nhìn về phía chồng mình.
Lúc này Trang Tĩnh Vũ mới ngẩng đầu, xúc động nhìn về phía vợ, cảm thấy tối nay, trên khuôn mặt già nua, hiện lên nhiều cảm xúc, buồn bã nói : Anh già rồi, có chút tư tưởng không thay đổi được, trong khoảng thời gian này, đối với sự quan tâm của em hoàn toàn ít quan tâm.
Không phải như thế! Anh luôn thương em, em biết rõ! Em vẫn luôn biết rõ! Vẫn luôn hạnh phúc! Ân Nguyệt Dung vội vàng khóc lên, xin lỗi rơi lệ nói : Em…hôm nay em chỉ là bởi vì nhất thời thương tâm khổ sở thôi, cho nên mới nói ra những lời thương tâm như vậy! Sự thật không phải như thế! Em biết rõ nếu là thứ em muốn anh đều lấy cho em đối tốt với êm ! Em biết, em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới! Em biết rõ! Trang Tĩnh Vũ đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía vợ mình, không khỏi vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt kiên định hoàn mỹ của vợ, buồn bã nói : Bà xã, tha thứ cho anh, chuyện của Mạn Nghi...
Đừng nói! Em tin tưởng em! Không cần giải thích! ! Ân Nguyệt Dung tranh thủ thời gian nói.
...
...
Trang Tĩnh Vũ tha thiết mà nhìn vợ thật lâu.
Ân Nguyệt Dung nhào vào trong ngực Trang Tĩnh Vũ, nặng nề kéo cổ của ông, nức nở khóc lên, nghẹn ngào nói : Chưa bao giờ em hối hận sự lựa chọn của em! Em biết rõ, anh có thể thâm tình yêu một người như vậy, thì anh cũng có thể đối xử với em như vậy! Bởi vì anh thật sự rất tốt, em sai rồi, em không nên nói ra những lời làm anh thương tâm như vậy, em sai rồi! Anh tha thứ cho em.
Trang Tĩnh Vũ nhẹ ôm lấy vợ, đôi mắt có chút ướt át, thật sự đau lòng, chậm rãi nói : Vài năm có được tình cảm như vậy không dễ dàng, thực không muốn nói ra những lời làm tổn thương nhau, ít nhất anh có thể cùng một chỗ với em, anh rất là hạnh phúc đó...
Anh rất hạnh phúc...
Em cũng vậy! ! Ân Nguyệt Dung lại ô nức nở nghẹn ngào khóc lên.
Trang Tĩnh Vũ cũng mỉm cười, ôm vợ, thật tâm nói : Em yên tâm, anh đối với Mạn Nghi thật sự không có chút tình cảm giữa nam nữ, chỉ là có chút chuyện, anh đúng là cần một chút thời gian trong tương lai, sẽ giải thích với em.
Nhưng em phải tin tưởng anh, anh là chồng em, em là vợ anh, tính mạng của chúng ta đến tương lai cuối một ngày, so với thân nhân còn thân hơn, so với người yêu còn muốn yêu hơn...
Anh với em nhiều năm như vậy, luôn tín nhiệm và tự hào về nhau, cũng cám ơn em nhiều năm như vậy, tình cảm đối với anh vẫn bao dung cùng độ lượng như vậy.
Cám ơn em.
Ông xã...
Ân Nguyệt Dung đột nhiên đau lòng mà ôm chặt chồng mình, khóc lên nói; Nếu có kiếp sao em vẫn muốn gặp anh! ! Em không bỏ anh được! Trang Tĩnh Vũ nghe lời nói ngốc nghếch này, nở nụ cười.
Ô ô ô ô ô...
Ân Nguyệt Dung lại ôm lấy chồng mình khóc lên.
Tốt rồi, tốt rồi, đừng khóc, chỉ cần em không tức giận, tha thứ cho anh..
Trang Tĩnh Vũ ôm chặt vợ mình vào lòng, nhìn về phía đôi mắt to xinh đẹp kia, một giọt một giọt nước mắt rơi xuống, ông lập tức đau lòng mà lau giúp bà.
Ân Nguyệt Dung cũng ngẩng đầu, nhìn về phía người chồng yêu thương cùng khẩn trương lo lắng cho bản thân, không nhịn được mà nín khóc nở nụ cười.
Trang Tĩnh Vũ nhìn thấy vợ mình nở nụ cười, rốt cuộc cũng yên tâm lại, vô cùng cưng chiều mà vươn tay, véo nhẹ cằm của bà, nhỏ giọng nói : Nếu như tha thứ cho anh, vậy trở về phòng ngủ đi, anh đặc biệt kêu dì Lý đổi ga giường em thích nhất.
Ân Nguyệt Dung lại rơi lệ mà cười rộ lên.
Trang Tĩnh Vũ cũng không có nói thêm nữa, liền nhẹ nhàng dịu dàng ôm ngang vợ đứng lên, chuẩn bị mỉm cười mà đi ra ngoài...
Ngoài cửa phòng, bóng dáng nào đó chìm trong bóng đêm, biết cha mẹ đã trở lại như thường, rốt cuộc anh cũng cúi đầu nở nụ cười, lúc này mới yên tâm trầm mặc rời đi.