Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lái xe, trở lại nhà hát, lo lắng cho vấn đề khác, lại đột nhiên nhớ tới Tiểu Nhu vừa xấu hổ chạy hoảng loạn ra xe, hai mắt anh lóe lên, chẳng lẽ là anh ép buộc cô sao? Tâm trạng có chút buồn bực, nhưng vẫn nhanh chóng đi xuống xe, nhìn thấy Uyển Thanh nhanh chóng đi tới, anh tức khắc nâng cao tinh thần nhìn về phía cô, hỏi: “Mỹ Linh thế nào ?”
“Đang nghỉ ngơi, Bác Dịch tiên sinh đang xem vết thương cho cô ấy, cô ấy bây giờ đã giảm đau chỉ có hơi ngứa, đêm nay mới xét nghiệm máu lần cuối cùng thì mới có kết quả!” Uyển Thanh mỉm cười nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Nhưng tại sao cô ấy lại bị thương chứ, chẳng lẽ những lời anh mắng làm cho cô ấy thương tâm.”
Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng.
Uyển Thanh mặt có chút hàm ý, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nói; “Anh rất ít khi mắng cô ấy nặng lời như vậy.”
“Tôi đi xem cô ấy.” Lãnh Mặc Hàn nói xong, tức khắc xoay người, đi về phía trước.
Uyển Thanh cũng đi theo, lại nói tiếp: “Tôi học được thuật thôi miên của một sư huynh ở bên Mỹ nó có thể ép hỏi ra tung tích của dạ hành!”
“Ừm!” Lãnh Mặc Hàn bước nhanh đi về phía trước, hai mắt đảo xung quanh mới xoay người phân phó: “Mặc dù dạ hành chỉ bắt có quản lý Lệ Hoa và bộ trưởng, tôi tin lúc đó trong phòng ăn có nhiều người hơn vì vậy chúng ta nhân cơ hội này tiếp tục điều tra xem lúc đó công nhân làm việc trong phòng ăn còn có ai! Không chừng có thể điều tra ra đầu mối!”
“Tôi sẽ bắt tay vào làm chuyện này!” Uyển Thanh gật đầu nói.
“Cực khổ cho cô rồi!” Lãnh Mặc Hàn tiếp tục đi về phía trước.
Uyển Thanh cũng đi theo sau.
***
Trong nhà hát tiếp tục các tiết mục đặc sắc! !
Sân khấu tối âm u, ở trung tâm dường có một viên dạ minh châu hình cầu sáng lên, rừng rậm u ám được phản quang chiếu sáng...
Vô số chim xanh bay qua, làm quả cầu bên trên xoay tròn.
Leng keng ninh ninh âm thanh kỳ diệu vang lên.
Đường Khả Hinh ngồi cạnh Nhã Tuệ, nhìn về phía giữa sân khấu có vô số chim xanh vây quanh một hình cầu thật lớn không ngừng xoay tròn, trong rừng rậm có rất nhiều loại hoa và cây tùng, trong rừng có rất nhiều tinh tinh đang liếc trộm quả cầu kia, bộc lộ sự ngạc nhiên, ngượng ngùng và sợ hãi... Cô đặc biệt thích xem tiết mục này, hơn nữa còn có Hi Văn và một số bạn nhỏ ở viện phúc lợi biểu diễn, lòng cô càng phấn khích hơn...
Một lúc sau, toàn hội trường trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm!
Đường Khả Hinh vẫn như cũ nhìn vào tiết mục trên sâu khấu, không hiểu tại sao khách quý lại kích động như vậy! !
“Ôi trời! !” Toàn hội trường khách quý lại từng đợt cao giọng hô, lại một trận vỗ tay kịch liệt vang lên.
Đường Khả Hinh tức khắc sửng sốt ngẩng đầu, dựa vào âm thanh của khách quý kêu lên phát hiện ra trên màn hình tinh thể lỏng khổng lồ xuất hiện một người mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám, khoác áo may ô xám, đứng tao nhã gần cửa sổ sát đất trước sân khấu, mỉm cười nhìn về phía trước, giống như quý tộc tỏa ánh sáng khắp mọi nơi, hai mắt sáng lên cả người toát lên vẻ đẹp hoàn hảo giống như tượng thần điều khắc ở phương tây...
Tổng thống Pháp Daniel.
Đường Khả Hinh nghe thấy tiếng hô hoán này, trong lòng cô chấn động mạnh, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ, người mà trong miệng Hi Văn gọi là cha-tổng thống Pháp lại đẹp trai hoàn hảo như vậy!
Hình như ông đang bàn chuyện gì đó, trong nháy mắt biến mất trên màn hình! !
Toàn trường khách quý nhiệt liệt tiếng vỗ tay thêm lần nữa, đều biết ông là vì con gái yêu thương nên mới xuất hiện trên màn hình.
Đường Khả Hinh trong nháy mắt nghĩ về ông, ánh mắt của ông luôn nhìn mọi người với ánh mắt tươi cười ấm áp, nội tâm dâng lên cảm giác ấm áp, kích động không nói lên lời!!
Chim xanh bay từng đàn, rừng rậm kia lập tức biến thành cảnh tuyết trắng mùa đông! !
Toàn hội trường khách quý lại nhiệt liệt vỗ tay! !
Đường Khả Hinh lại gấp gáp nhìn phía trước, kích động nhìn thấy tổng thống Pháp đẹp trai nhìn về phía bên này, ông đang ôm đứa con nít trước mặt bao nhiêu người đùa vui, hôn lên khuôn mặt đáng yêu của cô bé, hai mắt lộ ra vẻ cưng chiều cùng hạnh phúc! ! Cô bé xinh đẹp bên cạnh mặc chiếc váy dài màu trắng, khoác một chiếc áo choàng, nhìn về phía trước nở nụ cười ấm áp...
Có một cô gái chân dung mông lung không rõ nhưng mọi người đều biết đó là nữ diễn viên nổi tiếng, Hạ Tuyết! !
Từng đợt vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Con gái tổng thống Pháp-Danny vì muốn ủng hộ cho viện phúc lợi nên đã mang đấu giá một bức ảnh của tổng thống! !
Đường Khả Hinh cũng kích động nắm bàn tay, thảo nào mặc dù Hi Văn miệng lưỡi sắc bén nhưng cô bé luôn tỏ ra khí chất bất phàm, có lẽ là do được giáo dục tốt! !
Trên màn hình lớn có một người đàn ông hoàn mỹ đang ôm con gái đáng yêu trong lòng, từng đợt vỗ tay nhiệt liệt vang lên rồi biến mất dần, màn hình lại khôi phục hình ảnh rừng rậm sống động.
Quả cầu thủy tinh thật lớn trong nháy mắt hé mở phản chiếu vô số ánh sáng.
Một cô bé mỹ lệ đẹp động lòng người, mặc bộ đồ múa ba lê, tóc búi lên cao, bước đi cà nhắc giống như một đưa bé mới được sinh ra, xoay eo đặt hai tay sang bên trái, đôi mắt to sáng ngời nhìn mọi thứ với ánh mắt trong suốt.
Toàn hội trường vỗ tay vang dội.
Đường Khả Hinh nhìn thấy Hi Văn, cũng hết sức kích động nắm chặt bàn tay, hài lòng cười rộ lên.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở hàng ghế khác, cũng nhìn thấy Hi Văn đang múa với những bước chân bay bổng, đầu ngón chân kiễng lên bước ra sân khấu, đáng yêu, anh cũng không kìm được cười rộ lên.
Mười hai thiên nga trắng nhỏ lúc này cũng hoạt bát bước vào hòa cùng với âm nhạc tiếp túc kiễng đầu ngón chân, mờ ảo bước vào.
Tô Thụy Kỳ ngồi bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cũng nhìn mười hai con thiên nga nhỏ đáng yêu kia, yếu ớt cười rộ lên nói: “Hoạt động từ thiện cần có thời gian dài để kêu gọi mọi người ủng hộ, thế nhưng tập đoàn Á Châu chỉ cần mở một dạ tiệc là có thể thực hiện được xuất sắc mục đích từ thiện như vậy, thật là làm cho người ta thán phục!”
Trang Hạo Nhiên chậm chạp quay đầu, nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Tô Thụy Kỳ anh là bác sĩ, chúng tôi làm một chút chuyện giúp người làm sao so được với các anh ngày đêm không ngại khó, ngại khổ giúp đỡ mọi người.”
Tô Thụy Kỳ tiếp tục xem Hi Văn biểu diễn, chậm chạp cười nói; “Bất kể như thế nào, là bác sĩ hay là chủ cửa hàng, cũng không phải là người Khả Hinh cần, Khả Hinh cần người ngày ngày có thể làm bạn cùng cô ấy, một người đàn ông quan tâm, yêu thương cô ấy.”
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng.
Tô Thụy Kỳ quay đầu, tiếp tục nhìn về phía Trang Hạo Nhiên yếu ớt nói: “Tổng giám đốc Trang là một nhân vật hiển hách, trên vai gánh vác vô số tính mạng con người cùng với giấc mộng, tôi biết anh có nhiều lý tưởng vĩ đại, người như vậy tất nhiên có thể đem lại hạnh phúc cho Khả Hinh, thế nhưng tôi không nghĩ rằng Hoàn Cầu cũng có bí mật...”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.
Sắc mặt Tô Thụy Kỳ trầm xuống, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên, giọng nói rõ ràng mà thâm trầm: “Nếu bàn về duyên phận của giám đốc Tưởng và giám đốc Trang với Khả Hinh thì tôi chắc chắn trước hai người. Nhiều năm trước đây, tôi đã từng cứu giúp một sinh mệnh. Với vai trò là người thầy thuốc cũng như vai trò của một người đàn ông chứng kiến má trái của Khả Hinh bị phá hủy, ngã ở trước cửa hàng của tôi, thời gian đó cô ấy rất đáng thương, hèn mọn, tôi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, có một ngày cô ấy lại có vị trí quan trọng trong sinh mạng của tôi như vậy...”
Trang Hạo Nhiên tiếp tục trầm mặc.
Tô Thụy Kỳ lại nghiêm túc nhìn Trang Hạo Nhiên, thắm thiết nói: “Trong tương lai giám đốc Trang sẽ có nhiều thế lực, nắm giữ sinh mệnh của nhiều người, sẽ không vì chuyện gì mà thương tổn đến người vô tội, thậm chí thương tổn đến Khả Hinh, tôi sẽ không can dự vào việc gì nhưng nếu Khả Hinh vì Hoàn Cầu mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ bất chấp tất cả đưa cô ấy rời xa các anh!”
Trang Hạo Nhiên hai mắt lóe ra, nhìn về phía Hi Văn đứng múa giữa sân khấu, đó là điệu nhảy tuyệt vời, không lâu sau nữa mình cũng có cơ hội nuôi dạy một đứa bé đáng yêu như vậy.
Tô Thụy Kỳ nhìn thật sâu vào Trang Hạo Nhiên, nói: “Đương nhiên, tôi không có quyền can thiệp vào hạnh phúc của anh với Khả Hinh, nhưng với vai trò là một bác sĩ tôi có quyền và nghĩa vụ chăm sóc người bị thương. Tôi hi vọng ngày này đừng đến, cũng xin anh khi chưa xác định được hạnh phúc của mình thì hãy chiếu cố tốt cho mình cũng cố gắng chiếu cố cảm nhận của Khả Hinh.”
Trang Hạo Nhiên trầm lặng một lúc, trên mặt mới mỉm cười, nói; “Cám ơn anh.”
Tô Thụy Kỳ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên biết phải làm sao, ho nhẹ vài tiếng, lại ngửa mặt nhìn về phía trước.
Tô Thụy Kỳ cũng im lặng không lên tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Đường Khả Hinh cũng chăm chú nhìn vào tiết mục múa, lại cảm thấy nỗi chút đau thương phát ra từ bên trong cơ thể, chậm chạp quay mặt sang nhìn về phía hàng ghế mà Tô Thụy Kỳ và Trang Hạo Nhiên đang ngồi...
Hai người đàn ông cũng nhìn vào tiết mục đang biểu diễn, không lên tiếng.
Buổi tối hôm nay, thật dài dằng dặc...
Như Mạt ngồi ở hàng ghế khách quý, nhìn Hi Văn múa đẹp như vậy, hôm nay quả thật thất bại, hai mắt cô ta run rẩy, nhẹ nhàng chớp đôi mắt yếu ớt nhưng không đủ để che giấu sự tàn nhẫn của cô ta.
Trong bụi cỏ, thoáng những con rắn vàng trườn theo chỉ thị bò về phía trước.