Tiểu Nhu nghe Lãnh Mặc Hàn nói lời này, lập tức ngốc nghếch hồi tưởng lại những lời anh đã nói với mình, nhưng vẫn không hiểu hai mắt mở to, hỏi: “Em lần trước... Cái gì rồi hả?”
Lãnh Mặc Hàn ẩn nhẫn đã lâu, mới cuối cùng nhịn không được nói; “Liền là... Cái người mang theo kính mắt xấu xí, tặng cho em một con heo kia, thì em cho là em đã gặp được một người đàn ông tốt sao?”
Tiểu Nhu nghe những lời này, lập tức mở to hai mắt, não đại xoay vòng một phen, mới nhìn hướng anh cười rộ lên, nói: “Đúng vậy! !”
Thế anh thì không phải là đàn ông sao?
Lãnh Mặc Hàn thâm sâu nhìn về phía Tiểu Nhu tối nay sau khi hoá trang, mềm mại đáng yêu như vậy ngồi ở chỗ kế bên tay lái đằng trước, đôi mắt to sáng ngời động lòng người, khẽ chớp nhìn xung quanh, vẫn như cũ lộ ra sự hồn nhiên cùng động lòng người, cái mũi cao nhọn, rất có hình cung, đôi môi hồng hình cánh hoa vẫn như cũ lộ ra hương thơm tươi mát như quả táo, làm người khác chảy nước miếng...
Tiểu Nhu nhìn đến ánh mắt lạnh lùng cùng tư thái quái dị của Lãnh Mặc Hàn, liền hơi nghiêng mặt về phía trước, nghi hoặc trừng to mắt, hỏi: “Lãnh phó tổng, anh sao vậy a?”
Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ trầm lặng không tiếng động, lúc đó nhìn Tiểu Nhu nghiêng mặt về phía trước, cảm giác được hơi thở ngọt ngào trên môi cô, càng nồng nhiệt cùng mê người, anh lại nhớ tới vừa rồi ở trong thương khố, lúc đó cô đã hao tổn tinh thần mất mác, ôm cái khung sắt kia khóc lóc, trong lòng tràn đầy buồn bực, anh nặng nề thở hắt một cái, nháy mắt ngồi trở lại chỗ tay lái, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe kia mưa nặng hạt, đang không ngừng gõ vào cửa kính xe của anh, anh không khỏi cười khổ.
“... ...”Tiểu Nhu lập tức lại có cảm giác nghi hoặc nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn từ trước đến nay làm việc rất cẩn thận cùng chu toàn, chỉ là tối nay cảm giác chính mình có phần kích động, liền thở dài một hơi.
Tiểu Nhu nhìn về phía anh theo thói quen trầm lặng không lên tiếng, cô liền cúi xuống dưới, đôi tay nắm chặt dây trân châu của mình, thưởng thức mặt trên trân châu, một viên hai viên ba viên...
“Đi thôi...”Lãnh Mặc Hàn tay cầm vô lăng, vừa muốn nổ máy, lại nhìn đến quản lí thần tốc đi tới, anh chậm rãi đè xuống cửa kính xe, nhìn quản lí hết sức xin lỗi cùng miễn cưỡng tươi cười, tay nâng một cái hộp bằng nhung màu đen, hơi khom người tôn kính mỉm cười nói; “Thật sự thật xin lỗi tiên sinh! Vừa rồi ngài đã đặt chiếc vòng cổ bằng kim cương, chúng tôi lại quên mang đến cho vị tiểu thư này.”
“A...!”Tiểu Nhu trong lúc này chớp đôi mắt to, nhìn về phía quản lí trong tay bưng cái hộp nhung màu đen kia, kỳ quái nghĩ muốn hỏi: Đó là cái gì?
“Đưa qua đây... Lãnh Mặc Hàn hơi nghiêng người về phía trước, cầm lấy cái hôp nhung màu đen kia, lại đóng cửa kính xe, mượn nước mưa rơi xuống hộp nhưng tạo lên một tầng ánh sáng lấp lánh, chậm rãi mở cái hộp kia ra, nói: “Phần lễ vật này, là anh tặng cho em, coi như là cám ơn đêm nay giúp anh một đại ân, thuận tiện hướng em bồi lễ giải thích.”
Tiểu Nhu liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn một cái, mới cúi đầu liếc nhìn về phía bên trong cái hộp nhung kia, rõ ràng là một chuỗi dây chuyền được làm từ bảo thạch bên trong có khảm kim cương xinh đẹp cao quý chói sáng đến lóa mắt, viên kim cương này có hình đóa hoa, cô nhất thời chấn kinh mở to hai mắt, nhìn về phía phân lượng của chiếc vòng cổ kim cương này mà hoảng sợ kêu lên; “Chiếc vòng cổ bằng kim cương quý giá như thế, em không thể nhận! !”
Lãnh Mặc Hàn lại chậm chạp đặt cái hộp xuống dưới, tự mình lấy ra chiếc vòng cổ kim cương, sâu xa nói: “Chiếc này đúng là lễ vật...”
“Đừng Đừng! !”Tiểu Nhu liên tục lắc đầu, nói: “Mẹ em nói! ! Giúp đỡ người khác, không mong được hồi báo, huống chi, em thật sự không phân biệt rõ hai chai sâm banh kia, tới cùng bên trái là ướp lạnh, hay bên phải là ướp lạnh!”
Lãnh Mặc Hàn trầm mặc cười, chậm rãi buông lỏng nút thắt vòng cổ kia, nói: “Tới, anh đeo lên cho em.”
“Đừng!”Tiểu Nhu là một cô gái đơn thuần, khó có khi kiên định cùng cường ngạnh cự tuyệt một việc như thế, đôi mắt to nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, có chút khẩn trương nói; “Em thật sự không thể nhận lễ vật này, vừa thấy liền biết nó rất quý giá! !”
Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt lóe ra, dừng lại động tác nhìn về phía Tiểu Nhu, sâu xa từ từ đưa ra cái vòng cổ màu tím này lên, bóng đèn bên trong xe chiếu rọi, nhìn thấy rõ ràng hình dạng đóa hoa này thập phần mộng ảo đặc biệt, anh liền thấp giọng nói: “Đóa hoa sen này gọi là Hoa Lam Doanh, là loại hoa mà mẹ anh thích nhất...”
“... ...”Tiểu Nhu dừng lại động tác, trầm mặc nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn chậm chạp xoay người, nhìn về con đường phía trước mưa bay mịt mờ, tiếp tục nói: “Quê của anh có rất nhiều cây Hoa Lam Doanh, lúc mùa hè cùng mùa thu đến, chúng nó sẽ mọc khắp núi đồi, nhìn qua từng cây lại từng cây hoa, giống như những áng mây, thập phần mộng ảo mỹ lệ, hơn nữa khi có một trận gió thổi tới, những đóa hoa màu tím giống như tuyết trên núi rừng bay lượn khắp nơi, vào lúc sáng sớm, khi mở cửa sổ ra, nhìn khắp xung quanh những đóa hoa ấy , như bao trùm cả thế giới...”
Tiểu Nhu lại thật sâu nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt thâm thúy hiện lên vài phần quá khứ tưởng niệm sự yêu thương, tiếp tục sâu xa nói: “Chỉ là... Năm anh năm tuổi, cả ba mẹ anh đều bị tai nạn qua đời, anh bị đưa vào Cô Nhi Viện, lại chuyển đến thành phố khác, cũng là bắt đầu từ lúc đó, anh đặc biệt thích ở trên cành cây nhìn những cây hoa hình thành một đoàn bóng mờ rủ xuống phía dưới, hồi tưởng lại những kí ức đã qua...”
Anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu âm thanh nhàn nhạt nói: “Cho nên... Gốc cây anh đào ở trước cửa nhà anh kia, thật là trùng hợp.”
Tiểu Nhu ngẩn ra.
Lãnh Mặc Hàn tay cầm vòng cổ kim cương, hơi nghiêng người tiến sát vào Tiểu Nhu, trên mặt hiện lên chút tươi cười,: “Em đừng tự cho mình là đồ ngốc, thật ra anh biết, em rất nhanh nhẹn cũng vô cùng thanh tao động lòng người, thập phần đáng yêu. Hơn nữa... Đêm nay em rất đẹp...”
Tiểu Nhu chưa từng được nghe qua lời khen như vậy, mặt lập tức có chút khẩn trương, vội vàng nháy đôi mắt to, cúi đầu.
Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt hiện lên vài phần ái muội tươi cười, nhìn về phía cô, trong lòng có chút khẩn trương nói: “Em... Nguyện ý tiếp nhận phần quà này của anh không?”
Tiểu Nhu nhẹ ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn cũng thật sâu nhìn về phía Tiểu Nhu, mỉm cười nói; “Anh nhìn gốc cây anh đào kia, nhưng vẫn tìm không thấy chút kí ức đã qua nào, cho đến ngày đó em nghĩ rằng anh đã xảy ra chuyện, em đứng ở dưới tàng cây trong núi rừng nhà anh, kết vòng hoa cho anh, không hiểu sao anh lại nhớ tới mẹ anh thường đứng ở dưới tàng cây Hoa Lam Doanh, mặt biểu lộ mỉm cười chờ đợi cha anh trở về... Anh muốn cám ơn em...”
Tiểu Nhu không kìm nén nổi đôi mắt ngấn lệ.
Lãnh Mặc Hàn cũng chưa bao giờ nói như vậy, lại nhìn đến cô bé này ánh mắt liền trở nên mềm mại một chút, chậm rãi mỉm cười nói: “Anh... Vì em mang theo cái này... Đừng từ chối anh...”
Tiểu Nhu cúi xuống phía dưới, có phần thẹn thùng, không dám nói.
Lãnh Mặc Hàn có chút khẩn trương nhìn cô một cái, mới chậm rãi nghiêng người về phía trước, đôi tay nhấc chiếc vòng cổ kim cương mộng ảo mỹ lệ này, thật cẩn thận đeo trên cổ của cô, rồi mới cúi đầu xuống, nhìn đến cái cổ trắng như tuyết lóe ra vài phần ánh sáng mê người, thậm chí có thể cảm giác được trong cơ thể cô bé này, xuyên thấu qua lớp thịt non mềm tản ra hơi thở thơm mát...
Anh tập trung toàn lực đeo chiếc vòng cổ kim cương cho cô, nhìn sợi dây chuyền được khóa chặt, trên cổ của cô, biết là không còn lý do gì để đến gần cô hơn, anh liền chậm rãi buông tay khỏi cổ cô, đôi tay nắm nhẹ bờ vai cô, mỉm cười cúi mặt nhìn về phía chiếc vòng cổ kim cương trên cổ cô, hỏi; “Thích không?”
Tiểu Nhu cực kỳ vui vẻ cúi đầu, nhẹ đưa tay đụng vào sợi dây vòng cổ bằng kim cương này, không khỏi kích động cười rộ lên, ừ gật đầu nói; “Thích! !”
Lãnh Mặc Hàn cũng không hiểu sao nở nụ cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của cô, thập phần mỹ lệ động lòng người, hai tròng mắt lại đột nhiên lóe ra, tay không nhịn được niết cằm của cô, hơi chút nhíu mày nói; “Mặt của em...”
“Mặt em sao vậy a?”Tiểu Nhu lập tức có chút khẩn trương vươn đôi tay ra, vỗ về mặt mình, trừng to mắt nhìn về phía anh nói: “Bị bẩn sao?”
Lãnh Mặc Hàn nhẹ chớp động ánh mắt, nhìn về phía cánh môi trơn mềm của cô, hương thơm mê người liên tục khuấy động lòng anh, ngón tay cái không nhịn được trượt nhẹ qua cánh môi của cô, tiếp xúc đến điểm trơn mềm trên môi, lại không hiểu bị cái gì kích thích, muốn cúi đầu xuống...
Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc cho rằng mặt mình thực có cái gì đó, ngón tay mình cũng chạm nhẹ lên môi, đôi mắt to nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn rốt cuộc kìm nén không được, tại bên trong xe, chậm rãi cúi mặt xuống nhẹ hôn lên đôi môi của cô bé, mút cánh môi cô, mới cảm động nói: “Môi của em thật ngọt, anh muốn nếm thử...”
Tiểu Nhu lập tức cứng lại, trừng to mắt, lắc lắc túi sách trân châu của mình, cảm giác được hơi thở mạnh mẽ kia của Lãnh Mặc Hàn đang tấn công về phía mình, thậm chí khuôn mặt kiên nghị nhẹ dán lên mặt mình, môi lại di chuyển mút cánh môi mình... Cô nhất thời khẩn trương giống như bị điện giật, sợ tới mức trái tim đập loạn nhịp, vừa rồi muốn ôn nhu kêu một tiếng...
Lãnh Mặc Hàn dĩ nhiên lại nâng mặt cô lên, nặng nề hôn lên cánh môi cô, đưa đầu lưỡi ra quấn lấy đầu lưỡi của cô, cảm giác như hút được mật ngọt của đóa hoa thuần khiết nhất thế giới, trái tim không khỏi mãnh liệt nhảy lên, hai đầu lưỡi cùng nhau cuồng nhiệt quấn quýt...
“Ưm...”Tiểu Nhu môi bị ngăn chặn, cảm giác được đầu lưỡi của Lãnh Mặc Hàn gắt gao quấy lấy mình, mặt cô lập tức đỏ bừng, đây là nụ hôn đầu tiên của cô...
Anh biết.
Lãnh Mặc Hàn sợ hãi lẩm nhẩm, lại ôm chặt lấy cô bé này, dịu dàng mà nóng cháy mút lấy đầu lưỡi của cô, đôi tay trong bóng đêm muốn hạ cái ghế dựa của cô xuống...
Một chiếc xe thể thao lao nhanh đến, tóe lên nước mưa mạnh mẽ đập vào cửa kính xe.
Tiểu Nhu hoảng sợ, mặt có phần xấu hổ nhất thời đẩy Lãnh Mặc Hàn ra, trong lúc nhất thời cô cắn chặt môi dưới phảng phất lại muốn khóc, tinh thần khẩn trương, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Em... Em... Trên môi em không có hương vị gì cả! ! Nếm xong rồi! !”
Cô nói xong, liền lập tức sốt ruột đẩy ra mở cửa xe, bước nhanh đi vào trong mưa.
Lãnh Mặc Hàn mới nếm đến đôi môi mềm mại thơm mát tuyệt mỹ như vậy, anh có cảm giác chính đang rất kích động, nhìn đến Tiểu Nhu đi ra ngoài, anh lại có phần hoảng hốt, nhìn Tiểu Nhu đứng ở trong mưa, đang bắt tắc xi, anh lập tức muốn mở cửa xe...
Tiểu Nhu trong lúc này khẩn trương ngồi vào tắc xi, kêu to: “Lái xe! !”
Tắc xi liền đi phía trước thẳng chạy đi!
“Tiểu Nhu! !”Lãnh Mặc Hàn chạy nhanh tới, đã nhìn thấy chiếc tắc xi kia biến mất trong mưa, anh nặng nề thở hổn hển vài hơi, đứng im ở trong mưa, tùy ý để mưa rơi trên người, lại không khỏi có chút nghi hoặc...