Edit: Giả Bảo Ngọc
Lý Tình Thâm bị nhéo đau, lập tức hoàn hồn, anh nhìn vẻ mặt Lăng Mạt Mạt đang nhăn lại, biểu cảm có vẻ đau muốn chết. Thế nhưng, anh lại chẳng hiện lên chút nào lo lắng. Ánh mắt anh chuyển động, tia sáng trong mắt vô cùng rực rỡ, giống như những vì sao lóng lánh.
Anh biết, cô nhóc này đang ghen. Đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ cô như vậy. Hóa ra, cô nhóc này cũng yêu anh nhiều đấy chứ.
Lý Tình Thâm nhìn dáng vẻ Lăng Mạt Mạt như vậy, đáy lòng rất là thỏa mãn, khóe môi không tự chủ được nở một nụ cười.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm chẳng có chút nào quan tâm đến mình, lúc này lại còn cười được. Đáy lòng vừa giận vừa tức, cô liền giả bộ như bị động thai, khẽ kêu đau đau.
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt đang giả vờ kêu đau, khóe miệng không kiềm chế được khẽ thu lại nụ cười. Sau đó, anh vươn tay, kéo Lăng Mạt Mạt vào trong ngực mình. Khẽ cúi đầu, mắt chỉ nhìn Lăng Mạt Mạt, nụ cười hạnh phúc lan tràn trong ánh mắt anh, giọng anh êm ái, tràn đầy lo lắng: “ Em đau lắm không? có nghiêm trọng không?”
Lăng Mạt Mạt được Lý Tình Thâm ôm trọn trong lồng ngực, đáy lòng cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Cô vốn định lắc đầu nói không sao. Nhưng khóe mắt bất giác liếc về phía mỹ nhân ngoại quốc, thân thể liền làm bộ mệt lả, dựa vào vai Lý Tình Thâm, ấm ức cong môi, yếu ớt nói:“ Em đau lắm“.
Lý Tình Thâm nhìn cô gái nhỏ của mình nỗ lực diễn trò như vậy, anh nỡ lòng nào không phối hợp. Vì vậy, anh liền đưa tay lên, xoa vào bụng bằng phẳng của cô, giọng nói dịu dàng, cực kỳ cưng chiều: “ Bây giờ em thấy thế nào? Khá hơn chút nào không?”
Lăng Mạt Mạt vẫn luôn đặt sự chú ý lên trên người mỹ nhân ngoại quốc kia. Thấy cô ta vẫn đang nhìn mình chằm chằm, liền cố ý khoe khoang hạnh phúc, chậm rãi nói: “ Em….. cũng thấy đỡ hơn một chút xíu.”
Lý Tình Thâm tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cô.
Ôn phu nhân và chồng lúc này mới hết ngỡ ngàng, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hai vị phụ huynh nhìn thấy Lý Tình Thâm cùng Lăng Mạt Mạt tư thế thân mật như vậy, lập tức đoán ra cô gái mà Lý Tình Thâm muốn kết hôn là ai.
Huống chi, bọn họ cũng chưa từng thấy con trai mình dịu dàng như thế này bao giờ.
Ôn phu nhân nghe thấy Lăng Mạt Mạt kêu đau bụng, sợ là động thai. Bà lập tức vươn tay đẩy Lý Niệm, nhờ ông đi kêu phòng bếp làm chút canh bổ mang tới cho Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt nghe thấy Ôn phu nhân nói vậy, khuôn mặt ửng đỏ lên, giọng nói nhỏ xíu: “Con không sao đâu ạ.”
Nói xong, cô tiếc nuối rời khỏi vòm ngực của Lý Tình Thâm. Ngay ngắn đứng bên cạnh anh.
Ôn phu nhân cũng đứng lên, chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình, nói: “ Mạt Mạt, lại đây ngồi. Dì nhờ chú Lý đi bảo người làm canh bổ cho con uống rồi.”
Lăng Mạt Mạt khéo léo nói một tiếng “Cám ơn dì”, sau đó cô nhìn sang tới vị trí ngồi của Lý Tình Thâm và mỹ nhân ngoại quốc đáng ghét kia. Trầm tư một lúc, Cô liền đẩy Lý Tình Thâm một cái, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh. Lý Tình Thâm chưa kịp phản ứng, Lăng Mạt Mạt liền hung hăng trừng mắt liếc anh, Lý Tình Thâm lúc này mới biết Lăng Mạt Mạt muốn nói gì. Anh khẽ cười rồi đi đến ngồi bên cạnh Ôn phu nhân, nhường chỗ của mình cho Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt cũng không thèm nhìn tình địch bên cạnh, thản nhiên ngồi xuống giữa hai kẻ đáng ghét.
Ôn phu nhân chỉ các món ăn trên bàn, hỏi Lăng Mạt Mạt muốn ăn gì?
Lăng Mạt Mạt mới vừa ăn xong, không đói bụng, liền cắn môi dưới, cô chỉ đĩa trái cây ở trước mặt Lý Tình Thâm. Ôn phu nhân lập tức thúc giục con trai bóc trái cây cho Lăng Mạt Mạt. Lý Tình Thâm phụng chỉ bóc trái cây không một chút kháng cự. Lăng Mạt Mạt rảnh rỗi ngồi đó, ngắm nhìn đại thần bóc trái cây cho mình.