Lúc ấy Lăng Mạt Mạt chỉ lo giành lại Lý Tình Thâm, vừa đẩy cửa, nhìn thấy anh và cô gái đẹp đó tựa xát vào nhau bàn luận xôn xao như thế, dáng vẻ không biết có bao nhiêu thân mật, đầu nóng lên, sớm đã không còn cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là lễ phép nữa rồi, hiện tại nói trắng ra, cô lúc này mới ý thức được mình rốt cuộc nói những gì, đáy lòng có chút chột dạ, tại sao có thể nói khoác mà không biết ngượng với tất cả người trong phòng là mình có con đây? Nhưng nghĩ lại, nói thì cũng nói rồi, cô chính là muốn cho cái người phụ nữ kia biết khó mà lui, hiện tại Lý Tình Thâm đã là hoa có chủ, ừ không đơn thuần là có chủ, còn là ba đứa nhỏ!
Đối với thứ khác, Lăng Mạt Mạt cũng có thể nhượng bộ, nhưng với Lý Tình Thâm, cô tuyệt đối không nhường nửa bước, cô muốn tuyên bố chủ quyền.
Nghĩ như vậy, tác phong Lăng Mạt Mạt lại được tăng lên rất nhiều, vì vậy cô tiếp tục duy trì dáng vẻ kiêu ngạo, hất hàm hết sức khiêu khích nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm thật là bị Lăng Mạt Mạt khí thế mạnh mẽ xuất hiện như vậy, nói liên tiếp hai ba câu, khiến cho sự việc trong đầu có chút đổi thay.
Đừng nói là Lý Tình Thâm, Lý Niệm và Ôn Giai Nhân cũng hoàn toàn không kịp phản ứng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, hôm nay bọn họ mới nghe con trai nói có bạn gái, người bạn gái đó chính là cô bé mình thích kia, dự định sắp kết hôn rồi, đợi cô bé đó đồng ý gả cho anh, liền đem về nhà ra mắt, nhưng bây giờ đột nhiên có một cô gái xông tới, nói mình mang thai.
Ôn Giai Nhân và Lý Niệm có chút choáng váng, Lý Tình Thâm hai mươi tám tuổi, chưa có bạn gái, khẳng định bọn họ rất gấp, nhưng đây mới có bạn gái, đứa nhỏ cũng đến luôn, cái này không tránh khỏi cũng quá mức nhanh đi, thế nào vừa đến một cái, giống như đã đầy đủ hết rồi?
Khác với hai vợ chồng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mắt to trừng mắt nhỏ, càng không hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cả phòng bao yên tĩnh.
Lăng Mạt Mạt nghĩ, địch không động, ta cũng không động, nếu địch động, ta liền động trước.
Ai ngờ đợi đã lâu, tất cả mọi người trong phòng không ai có bất kỳ phản ứng nào, Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm đáy mắt hiện lên vẻ uất ức, cô đã nói cô mang thai con của anh rồi, anh thế nào vẫn còn ngồi ngây ngô ở đó?
Ngược lại, đôi mắt của cô gái xinh đẹp xuất chúng kia, đảo một vòng nhìn Lăng Mạt Mạt, lại nhìn Lý Tình Thâm, giống như đã hiểu ra chút gì đó, không nhịn được khóe miệng giật giật bắt đầu cười.
Lăng Mạt Mạt nghe thấy tiếng cười thanh túy tràn ra, liền quay đầu sang, hung hăng trợn mắt nhìn cô.
Cô gái xinh đẹp đó vội vàng giơ tay lên, che miệng lại, chỉ là nụ cười trên mặt thế nào cũng không giảm xuống.
Lăng Mạt Mạt nhìn nụ cười cuả cô ấy, tuy có bớt đi một chút, nhưng vẫn cảm thấy chướng mắt, cô nghĩ đến dáng vẻ không nhúc nhích của Lý Tình Thâm, lại cảm thấy nụ cười của cô gái này giống như rất giễu cợt, nhất thời con ngươi Lăng Mạt Mạt đảo vòng một cái, lại đột nhiên “Ai ui” một tiếng, một tay ôm bụng, gập người xuống, một tay khác thuận thế chống xuống đùi Lý Tình Thâm, dùng sức nhéo một cái.
Lý Tình Thâm bị đau lập tức hoàn hồn, nhìn vẻ măt đau đến không muốn sống của Lăng Mạt Mạt, đáy mắt anh cũng không hiện lên nửa điểm lo lắng, ngược lại lưu chuyển ánh sáng chói trang rực rỡ, giống như sao băng.