Tô Thần liếc mắt Lý Tình Thâm một cái, ánh mắt người đàn ông đã sớm rời khỏi máy tính bảng, rơi vào trên người Lăng Mạt Mạt, đáy mắt mang theo một tầng quan tâm.
Tô Thần thầm nghĩ một chút, liền vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lăng Mạt Mạt, giọng điệu êm ái mà quan tâm: “Cảm thấy khá hơn chút nào không? Để anh xem một chút”
Lăng Mạt Mạt nhìn Tô Thần bất chợt quan tâm với mình như vậy, hơi mất tự nhiên, lắc đầu một cái, nói một câu: “Không sao.”
Tô Thần vươn tay rút một cây tăm, cắm một miếng táo, đút cho Lăng Mạt Mạt: “Ăn miếng táo này.”
Lăng Mạt Mạt vươn tay muốn nhận cây tăm, Tô Thần lại khẽ nói: “Anh đút em ăn.”
Lăng Mạt Mạt chỉ có thể mở miệng, cắn một miếng táo, Tô Thần tự nhiên đem miếng táo cô cắn còn dư bỏ vào trong miệng.
Một loạt lời nói và hành động, giống như là người tình thân mật quen thuộc.
Lý Tình Thâm ngồi ở một bên, thấy một màn như thế, ánh mắt hơi lóe, sắc mặt bình tĩnh cúi đầu, như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem máy tính.
Tô Thần nửa ôm Lăng Mạt Mạt vừa nó chuyện với mấy người Tần Thánh, trong lòng cũng có ngàn vạn suy nghĩ.
Đêm giao thừa đó, Lý Tình Thâm đi tìm Lăng Mạt Mạt, nghe người phụ việc ở Lý trạch nói, sau khi anh trở về, sắc mặt không có gì khác thường, đi thẳng trở về phòng ngủ, lúc mười một giờ, được Ôn Giai Nhân phân phó đi đưa đồ ăn khuya cho Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm cũng không mở cửa, nói chỉ là muốn ngủ, liền đuổi người đi, nhưng người giúp việc ở Lý trạch lại nói, đêm hôm đó giọng thiếu gia có chút trầm muộn, giống như đang khóc
Chắc hẳn, Lăng Mạt Mạt cự tuyệt Lý Tình Thâm
Tô Thần lại nhíu mày, cô bé này mới vừa rõ ràng nhìn Lý Tình Thâm thất thần, anh cảm thấy cô cũng không giống như là không thích Lý Tình Thâm, tại sao lại cự tuyệt Lý Tình Thâm chứ?
Chỉ có một chút thế nhưng anh đã đoán đúng, Lý Tình Thâm quả thật sau khi bị Lăng Mạt Mạt cự tuyệt, liền không có đi quấy rầy Lăng Mạt Mạt, hơn nữa nghe hai ngày trước Cẩm Thu ở nhà còn càu nhàu nói, Tình Thâm trở lại mới được hai ngày, thế nhưng đã định vé máy bay, nói muốn về Mỹ, năm này đều còn chưa qua hết đã đi, vừa đi một năm, lúc dì Ôn nói với tôi, thiếu chút nữa còn khóc
Người đàn ông kia quả thật buông tay
Nhưng mà lần này anh đã trở lại, thế nhưng anh ta chắc là sẽ không để cho anh phải đi nữa.
Quanh đi quẩn lại cũng yêu mười một năm rồi, anh ta không đành lòng nhìn anh bỏ phí thời gian như vậy.
Nếu Lý Tình Thâm đã yêu cô gái này sâu như vậy, không đành lòng làm thương tổn cô, làm khó cô, vậy anh ta sẽ giúp anh tranh thủ.
Không phải nói không xác định Lăng Mạt Mạt có yêu Lý Tình Thâm hay không sao?
Vậy anh ta thử dò xét đi, có thể sẽ dò xét được câu trả lời!
Chỉ là, nói đi thì nói lại, Tô Thần cảm thấy Lý Tình Thâm thật là bình tĩnh ung dung, người phụ nữ anh yêu còn ngồi ở bên cạnh anh ta, anh lại còn thờ ơ như vậy, anh ta biết anh luôn luôn bảo trì sự bình thản, nhưng cố tình lần này anh ta lại muốn khiến anh bộc phát tâm tình, phải biết tình yêu, không phải trần thành giao phó là tốt, thỉnh thoảng cũng cần tự mình tranh thủ.
Anh chính là đối với cô quá tốt, cho nên mới uất ức mình như thế.
Nghĩ tới đây, Tô Thần càng đối với Lăng Mạt Mạt dịu dàng chăm sóc, khiến không che đậy nói: “Anh Tô Thần đối với Lăng tiểu thư thật tốt!”
Tô Thần nhíu mày, trong lòng nghĩ, anh chính là thích tính tình Dịch Hỉ Hoan có sao nói vậy, nhất thời nhếch môi, ôm lấy Lăng Mạt Mạt, cười tán mạn, “Cô ấy là bạn gái anh, anh không tốt với cô ấy, vậy đối tốt với ai!”