Hai người Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu lăn qua lộn lại đến hết giờ chiếu phim, cho nên phim chiếu cái gì cũng đều xem không rõ nữa.
Hai người quần áo ngổn ngang, còn thở hồng hộc. Trong hai tiếng chiếu phim, thì Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu hầu như đã đem những thứ có thể làm đều làm một lần luôn.
Chỉ là bận tâm nơi này là khách sạn mà không phải trong nhà, nên Tần Phú Hữu vẫn nhịn xuống kích động, không lôi kéo Giang Trúc Tâm làm đến bước cuối cùng mà thôi.
"Lần này, em đang ở trong trạng thái tỉnh táo." Tần Phú Hữu lau tay cho Giang Trúc Tâm, dán sát trán của Giang Trúc Tâm, cười hì hì. Hắn còn cố ý đem cái khăn mùi soa lau tay quơ quơ giữa hai người, khí vị kia tản mát ra, là đàn ông thì đều biết đó là cái gì.
"Đã biết rồi nha." Giang Trúc Tâm kéo cái khăn tay Hermes mà Tần Phú Hữu đang đùa cậu xuống, có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt của Tần Phú Hữu.
Vừa nãy dưới sự kích thích của hormone, Giang Trúc Tâm đã làm những việc lớn mật mà trước đây cậu chỉ dám nghĩ mà thôi. Đây chính là sự khác biệt giữa có người yêu và không có người yêu à?
Giang Trúc Tâm: Cảm giác về sự ưu việt quá tuyệt. Bành trướng. jpg.
"Còn lại, để buổi tối làm tiếp nhé." Tần Phú Hữu nắm trọn lấy tay của Giang Trúc Tâm, còn hôn hai má của cậu nữa.
"...Ừm." Giang Trúc Tâm không có da mặt dày như Tần Phú Hữu, nhưng cậu cũng không làm ra vẻ gì cả. Hai người bọn họ đều đã thân mật đến mức này rồi, phàm là đàn ông thì ai cũng đều muốn làm đến cùng hết á.
Tần Phú Hữu yên lặng nắm tay, cảm thấy hôm nay đến đây là quá đúng rồi.
"Tiếp tục xem phim sao?" Phần cuối cùng của bộ phim trước đã dừng, bởi vì hai người Tần Phú Hữu cũng không cài đặt tự động chiếu bộ phim tiếp theo, cho nên hiện tại đại sảnh cũng chỉ có âm thanh của hai người.
"Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau đi rửa tay." Nếu không phải máy điều hòa đang mở, thì Giang Trúc Tâm đều hận không thể mở cửa để mùi vị tán bớt đi, "Còn có khăn tay của anh nữa, anh làm sao mà lại mang theo cái này bên người được vậy hả?"
"Nguyên bộ mà." Tần Phú Hữu xuống giường trước, "Ngoài ra, còn có cúc tay áo, kẹp cà vạt..." Tần Phú Hữu vừa nói nguyên bộ phụ kiện âu phục của hắn, vừa giúp Giang Trúc Tâm mang giày.
"Em tự mình đi được mà." Giang Trúc Tâm muốn co chân lên trên, nhưng Tần Phú Hữu lại siết chặt mắt cá của cậu, không cho cậu di chuyển.
"Đừng nghĩ trốn anh." Tần Phú Hữu mang giày cho chân trái của Giang Trúc Tâm xong, liền nhấc chân phải của Giang Trúc Tâm rồi hôn lên mu bàn chân một cái, khiến Giang Trúc Tâm ngứa đến thiếu chút nữa liền đạp lên mặt của Tần Phú Hữu luôn.
Nhưng mà, chờ đến lúc cậu dùng sức thì ngón tay Tần Phú Hữu lại dùng sức một cái, lập tức cố định chân của Giang Trúc Tâm lại, cho dù cậu có muốn rút lại cũng rút không được.
"Anh có tật xấu gì đây." Giang Trúc Tâm vừa cảm thấy cạn lời vừa cảm thấy buồn cười. Người này buồn nôn không chỉ thể hiện ở đầu môi không đâu, mà ngay cả hành động của hắn cũng đều giải thích hoàn mỹ cho hai chữ biến thái luôn á.
Không nhịn được mà đùa dai, Giang Trúc Tâm thay đổi chủ ý liền duỗi chân về phía trước, cười khanh khách lên tiếng: "Bệnh nấm chân, thúi chết anh luôn nè."
Không nghĩ tới Tần Phú Hữu không chỉ không né tránh, còn ngậm vào ngón chân của Giang Trúc Tâm đang duỗi ra. Ánh mắt hắn mang theo cười nhìn Giang Trúc Tâm, một giây sau liền lè lưỡi, liếm lòng bàn chân của Giang Trúc Tâm từ đầu tới đuôi, tiếp lại áp má vào chân Giang Trúc Tâm nói: "Xác nhận một chút, bảo bối không có bị nấm chân đâu."
"..." Giang Trúc Tâm vô lực bật ngửa về phía sau, hai tay bụm mặt xem như không thấy gì đi.
Tao không lại, thật sự tao không lại luôn mà.
"Đi thôi," Tần Phú Hữu dùng khăn giấy xoa xoa chân của Giang Trúc Tâm xong, cũng không làm yêu nữa, mà nghiêm túc đi giày cho Giang Trúc Tâm.
Kì thực, Tần Phú Hữu không chỉ muốn giúp Giang Trúc Tâm đi giày, còn muốn giúp Giang Trúc Tâm mặc quần áo nữa, ngay cả phối hợp quần áo cũng rất muốn toàn quyền phụ trách thay Giang Trúc Tâm luôn.
Trong đó khát vọng nhất, vẫn là muốn phụ trách toàn bộ nhân sinh của Giang Trúc Tâm nữa.
Tốt nhất là có thể mang theo Giang Trúc Tâm ở bên người, nhét vào trong túi, đi tới chỗ nào cũng có thể móc Giang Trúc Tâm ra hôn nhẹ một cái.
Giang Trúc Tâm còn không biết nội tâm của Tần Phú Hữu đến cùng là muốn làm gì cậu, nhưng mà coi như biết đi thì đại khái cũng không có ảnh hưởng gì.
Không thấy Giang Trúc Tâm đã tiếp nhận thuộc tính biến thái của Tần Phú Hữu rồi sao, thậm chí cả mức giới hạn cũng là càng đi càng xa luôn rồi á?
Đổi thành trước khi Giang Trúc Tâm nghĩ thông suốt, nếu Tần Phú Hữu thật sự dám liếm lòng bàn chân của cậu, thì Giang Trúc Tâm thề, cậu sẽ liều mạng dù chân có bị bẻ gãy cũng sẽ giẫm Tần Phú Hữu đến nội thương mới thôi.
Tần Phú Hữu giặt sạch khăn tay sấy khô, quý trọng mà gấp lại, cũng bỏ nó vào trong túi. Mà Giang Trúc Tâm ở bên cạnh, nhớ tới cái khăn mùi soa này vữa nãy được sử dụng để làm gì, thì đôi mắt quả thực không dám nhìn tiếp.
Dù sao cái loại thuộc tính biến thái này, xưa nay chỉ có biến thái hơn chứ không có biến thái nhất mà. Giang Trúc Tâm cảm thấy cả đời này, mình đại khái cũng không có cách nào đạt được đến cảnh giới của Tần Phú Hữu được đâu.
Cuối cùng, hai người rửa tay xong, cũng lau xong chỗ không thể miêu tả kia, lại nằm trên giường một lần nữa.
Vừa nãy, tuy rằng động tác của bọn họ kịch liệt, nhưng đến cùng vẫn còn một tia lý trí tồn tại, cho nên chưa hề để cho chất lỏng gì kia dính vào tấm đệm mà rạp chiếu phim cùng cấp. Sau khi máy thải khí hoạt động không sai biệt lắm, thì mùi vị trong phòng cũng tản đi không còn mấy nữa.
"Còn thời gian xem hai bộ phim, em muốn xem cái gì?" Tần Phú Hữu ôm Giang Trúc Tâm vào trong ngực, cầm Ipad của rạp phim, cúi đầu hỏi Giang Trúc Tâm.
"Xem hài kịch đi." Bây giờ là thời gian hiền giả (*), mặt mày Giang Trúc Tâm có chút lười biếng, chỉ muốn xem chút thứ không có đầu óc gì đó thôi.
(ALice: Sau khi tra baidu nghĩa của cụm từ này, thì mị mới thấy cả chân trời mới các chế ạ. Thời gian hiền giả hay hiền triết (Sage time) là từ xuất phát từ tiếng Nhật, có nghĩa là khoảng thời gian sau khi quan hệ tình dục đạt được cực khoái và xuất tinh.)
Chỉ là lần này Giang Trúc Tâm mới xem được nửa phim, thì cảm giác tầm mắt liền bắt đầu có chút mơ hồ. Cuối cùng, cằm cũng gật gà gật gù, trực tiếp nghiêng đầu dựa vào bả vai của Tần Phú Hữu, hô hấp nhẹ nhàng mà ngủ thiếp đi.
Lúc này, tiếng cười ầm ầm trong phim cũng không cách nào đánh thức được cậu nữa, vừa nhìn liền biết giấc ngủ này ngủ cực kì ngon lành luôn.
Tần Phú Hữu nhẹ nhàng đặt Giang Trúc Tâm xuống gối đầu, sau đó ấn cái nút ở bên giường, cái giường vốn dĩ dựng thẳng lên để xem phim dần được hạ xuống.
Sau khi Giang Trúc Tâm thoải mái mà ở trên giường cọ cọ xong, thì vẻ mặt cũng thỏa mãn. Tần Phú Hữu nằm ở bên cạnh chống má mà nhìn dung nhan lúc ngủ của Giang Trúc Tâm.
Đôi mắt hầu như là chớp cũng không chớp một cái, giống như là muốn đem dáng dấp hiện tại của Giang Trúc Tâm in sâu vào đáy lòng vậy.
Đây là lần thứ hai cùng Giang Trúc Tâm ngủ trên cùng một cái giường. Lần đầu tiên là xuất phát từ sự đê tiện của hắn, còn lần này đây, lại là bởi vì Giang Trúc Tâm yêu thích hắn.
Giang Trúc Tâm yêu thích hắn.
Tần Phú Hữu che miệng, đề phòng ngừa mình cười thành tiếng,
Nhớ lại vừa nãy Giang Trúc Tâm chủ động, nhiệt tình và ỷ lại, cùng với sự thẹn thùng sau đó, yêu thích và vui cười, thì Tần Phú Hữu chỉ hận hiện tại không thể ăn Giang Trúc Tâm vào bụng, vò nát vào trong máu thịt.
Hắn làm sao có thể yêu Giang Trúc Tâm đến như vậy cơ chứ? Có lẽ, lúc trước từng có một ít điều kiện yêu thích cụ thể. Nhưng bây giờ, Tần Phú Hữu rốt cuộc đã không nhớ ra được, tại sao mình lại chấp nhất đối với Giang Trúc Tâm như vậy nữa rồi.
Hắn có thể nói ra rất nhiều ưu điểm của Giang Trúc Tâm, thế nhưng nếu như muốn hắn nói hắn yêu thích Giang Trúc Tâm ở điểm nào, thì Tần Phú Hữu đại khái chỉ có thể trả lời, hắn nhất kiến chung tình với Giang Trúc Tâm, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến định chung thân.
Đây là một loại phù hợp giữa linh hồn, đại khái hơn một nửa số người trên thế giới cũng không có cách nào cảm nhận được thứ này, cho nên Tần Phú Hữu càng thêm không thể buông tay.
Trước đây, lúc Giang Trúc Tâm còn chưa tiếp nhận hắn, thì hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ. Bây giờ, có được Giang Trúc Tâm rồi, thì chỗ nào có đạo lý có thể để cho Giang Trúc Tâm chạy trốn từ lòng bàn tay hắn được chứ.
Tần Phú Hữu mỉm cười nghĩ, Giang Trúc Tâm giống như bây giờ là tốt rồi, tuyệt đối không nên di tình biệt luyến, hoặc là ngăn không nổi thất niên chi dương trong truyền thuyết kia, thì chờ đợi cậu không phải là Tần Phú Hữu buông tay, mà là căn phòng tối xa xôi kia đó...
Giang Trúc Tâm ngủ một giấc ngủ trưa không biết trời đất gì luôn. Hai tiếng sau, cậu mơ màng tỉnh lại, liền thấy Tần Phú Hữu ánh mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm cậu, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
Sau một khắc, Tần Phú Hữu liền hôn tới, hôn đến Giang Trúc Tâm còn đang mê man chưa tỉnh táo lập tức thanh tỉnh luôn.
"Em ngủ quên sao?" Giang Trúc Tâm chôn ở hõm cổ của Tần Phú Hữu mà cọ cọ mặt, sau đó mê mang ngồi dậy. Bộ phim hài kia đã kết thúc từ lâu, thời gian bây giờ còn lại một tiếng rưỡi, hai người đại khái cũng không xem tiếp được bộ phim nào nữa.
"Ừm, là do gần đây làm việc mệt mỏi đi." Tần Phú Hữu cũng đứng dậy, nhẹ giọng nói nhỏ mà xoa bóp bả vai cho Giang Trúc Tâm. Giang Trúc Tâm cũng thoải mái rên hừ hừ, sau đó ngả về sau dựa vào trong lồng ngực của Tần Phú Hữu.
Tần Phú Hữu thuận thế ôm lấy Giang Trúc Tâm, hắn phát hiện, sau khi Giang Trúc Tâm tỉnh lại thì thái độ đối với hắn càng thêm tự nhiên cùng triền miên.
Trước đây, Giang Trúc Tâm có lẽ sẽ ôm hắn hoặc là ngăn chặn hắn, mà sẽ không giống như bây giờ, tín nhiệm đầy cõi lòng mà ngả về phía sau, sau đó vùi ở trong ngực hắn.
Giúp Giang Trúc Tâm thư giải nơi cực nóng kia, lại có thể đạt được đáp lại tốt như vậy, khiến Tần Phú Hữu không nhịn được mà nghĩ, nếu như đêm nay hoàn toàn đi vào Giang Trúc Tâm...
"Cũng không biết tại sao nữa, em rất buồn ngủ, có thể bởi vì gần đây không đi tập thể hình á?... A, sao tự nhiên anh lại ôm chặt vậy hả?" Tần Phú Hữu vừa nghe vừa không kìm lòng được, mà ôm chặt lấy Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm nghi hoặc ngẩng đầu, tư thế này khiến Tần Phú Hữu không nhịn được mà nghiêng mặt đi, trực tiếp chặn miệng cậu lại. Giang Trúc Tâm ô ô cảm thấy không được thoải mái, Tần Phú Hữu mới luyến tiếc mà rời khỏi Giang Trúc Tâm.
"Vậy tuần sau, chúng ta cùng đi tập thể hình nhé." Tần Phú Hữu vốn muốn nói ngày mai, nhưng nghĩ đến kế hoạch tối nay, hắn liền sửa miệng nói lại tuần sau.
Sau khi nói xong, Tần Phú Hữu tiện thể buông Giang Trúc Tâm ra. Giang Trúc Tâm liền từ trên người Tần Phú Hữu ngồi dậy, sau đó ở trên giường nửa quỳ mà chậm rãi xoay người.
Vốn dĩ áo hoodie của Giang Trúc Tâm đã rộng rãi, lúc này lại duỗi người một cái, bên eo săn chắc kia liền lộ ra, khiến cho đôi mắt của Tần Phú Hữu không nỡ rời đi.
Giang Trúc Tâm cũng không có cảm giác gì, sau khi thả tay xuống, Giang Trúc Tâm lại sờ sờ bụng, cực kì tán thành đề nghị của Tần Phú Hữu.
"Được nha, gần đây em cũng luôn cảm thấy đường cơ bụng cũng bị nhạt đi, mới một tuần không rèn luyện mà đã biến mất nhanh như vậy sao?" Giang Trúc Tâm thở dài, sau múi cơ bụng này là cậu rèn luyện cực khổ mới có được.
Nếu cứ như vậy mà sáu múi chập một, thì cậu liền thấy thiệt thòi cho phí tập thể hình kia nha. "Nhất định là tại anh cho em ăn quá nhiều đấy."
Tiếp được cái nồi mà Giang Trúc Tâm ném lại đây, Tần Phú Hữu liền duỗi tay sờ vào trong áo hoodie của Giang Trúc Tâm, xoa tròn vuốt ve bụng của cậu, cũng làm như chuyện lạ mà gật đầu: "Đúng, là lỗi của anh, toàn bộ là do anh không tốt, vậy tối nay bảo bối muốn ăn gì nào?"
Vỗ bỏ cái tay tràn ngập ám chỉ tình dục của Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm liền bò xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt.
"Buổi tối em tùy tiện ăn một chút là được rồi, tối nay lúc anh ăn cơm với Thị trưởng sẽ uống rượu sao?" Giang Trúc Tâm lần xỏ giày này cũng không bị Tần Phú Hữu quấy rối, rất nhanh liền cột chắc giây dày.
"Hẳn là sẽ uống." Tần Phú Hữu đi theo phía sau Giang Trúc Tâm, "Anh để trợ lý mang cơm cho em, em cũng đừng ăn những thứ linh tinh khác."
"Anh cũng chú ý trước khi uống rượu, phải ăn cơm nhiều hơn một chút để lót bụng nha. Hơn nữa, bình thường em cũng không ăn bậy mà..."
"Anh hiểu rồi. Còn nhớ trước đây, em rõ ràng rất yêu thích đặt thức ăn ngoài."
"Kia còn không phải là bởi vì em lười nấu cơm sao."
"Dù sao lát nữa cũng sẽ có người đưa thức ăn cho em, em ở công ty tăng ca anh không ngăn cản em. Nhưng trước khi anh xã giao xong, thì hoặc là em về nhà chờ anh trước, hoặc là chờ anh đi đón em."
Tần Phú Hữu còn nhớ rõ buổi tối phải làm gì đâu, hắn cũng sẽ không để cho Giang Trúc Tâm buổi tối nay cứ như vậy mà làm việc đâu.
"Được, được, được." Giang Trúc Tâm rửa mặt xong, "Nếu không chúng ta đi ra ngoài trước đi, nán lại lâu ở trong phòng có chút ngộp quá."
"Nghe lời em."
Vì vậy, thời gian trả ghế lô còn hơn một tiếng nữa, nhưng Giang Trúc Tâm vẫn kéo Tần Phú Hữu đi ra ngoài.
Tần Phú Hữu hiển nhiên là cực kì tình nguyện tiếp tục chờ đợi rồi, thế nhưng Giang Trúc Tâm khi nãy bị bàn tay của Tần Phú Hữu sờ vào bụng cậu, thì liền cảm thấy nếu đợi tiếp nữa bọn họ nhất định sẽ làm.
Vì không để bởi vì ham chơi mà quên thời gian, cuối cùng còn bị nhân viên công tác phát hiện bọn họ làm việc xấu hổ gì đó, cho nên Giang Trúc Tâm dứt khoát lựa chọn lãng phí một tiếng đồng hồ còn lại này.
Bây giờ, là buổi chiều 5 giờ, chẳng mấy chốc sẽ đến 6 giờ. Thời gian mà Tần Phú Hữu có hẹn với Thị trưởng là 6h30, bây giờ mà đi qua thì có hơi sớm. Vì vậy, Tần Phú Hữu quyết định cùng Giang Trúc Tâm đi một chuyến tới Tuyết Dã trước.
Lúc đến Tuyết Dã, Giang Trúc Tâm phát hiện số người tăng ca cũng không ít. Qúy Du cũng đang ở trong phòng làm việc điên cuồng dựng mẫu, nhìn thấy Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đi vào. Cậu ta vậy mà ở tại chỗ nắm con chuột cứ như vậy mà đứng lên, động tác quá lớn liền khiến cho ghế tựa phía sau lộc cộc mà lui về sau hai mét.
"Chào buổi chiều, mọi người." Tần Phú Hữu phất tay một cái, hỏi thăm đồng nghiệp của Giang Trúc Tâm một chút.
"Chào Tần tổng nha."
"Tần tổng đưa phu nhân ra ngoài chơi sao?"
"Chào buổi chiều Tần tổng, ăn cơm chưa ~~"
Mọi người thấy Tần Phú Hữu thân thiết như vậy, thì hai mắt cũng đều tỏa sáng mà chào hỏi với hắn.
Giang Trúc Tâm: Này này này, phu nhân là cái quỷ gì vậy hả?!
"Còn chưa ăn, mọi người ăn cơm chưa?" Tần Phú Hữu đối với sự nhiệt tình cũng rất ung dung, Giang Trúc Tâm nháy mắt mấy cái, đối với việc Tần Phú Hữu tự nhiên chào hỏi như vậy cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Còn chưa đâu Tần tổng."
"Không có ~"
Ngoại trừ Quý Du, thì tất cả mọi người đều hưng phấn lắc đầu.
"Vậy chờ một lát tôi mời mọi người ăn bữa tối nhé, Trúc Tâm còn làm phiền mọi người chiếu cố." Tần Phú Hữu lại là bộ dáng rất hữu hảo kia, dự định mời một đám người tăng ca ăn bữa tối.
"Cảm ơn Tần tổng." x N
"Mới không cần anh mời đâu." Quý Du bất mãn liếc mắt trừng Giang Trúc Tâm một cái, sau đó xoay người rời đi.
Giang Trúc Tâm:???
Quý Du trả lời Tần Phú Hữu, nhưng lại trừng cậu. Giang Trúc Tâm đầu cũng đau, nghĩ đến sau này còn phải hợp tác làm việc cùng với Quý Du, cậu liền cảm thấy phải giải trừ hiểu lầm với Quý Du cho tốt mới được.
Quý Du: Tui tức giận như vậy, mà trong đầu anh nghĩ đến đầu tiên lại là công việc. Quá đáng lắm luôn á!
Tần Phú Hữu không bởi vì lời nói của Quý Du mà tức giận, thái độ lại càng thêm hòa hoãn, hắn quay đầu nói với Giang Trúc Tâm: "Người bạn nhỏ kia, yêu thích em sao?"
Giang Trúc Tâm: "... Hiểu lầm thôi mà."
Rõ ràng là chuyện gì cũng không có, nhưng tại sao cậu lại bị Tần Phú Hữu nhìn chằm chằm đến chột dạ như vậy cơ chứ, a này???