Thứ bảy, sau khi cọ tới cọ lui mà ăn xong điểm tâm sáng, thì đã là buổi trưa hơn mười giờ. Tần Phú Hữu ăn no liền bị Giang Trúc Tâm kéo đi hội chợ manga anime chơi.
"Anh biết chơi cái này không?" Giang Trúc Tâm chỉ vào máy ném bóng rổ hỏi.
"Đương nhiên rồi." Loại trò chơi ném rổ này, xem như là phú ông hàng tỉ thì cũng chỉ như trò đùa mà thôi.
"Vậy đến thi đấu đi!" Giang Trúc Tâm tràn đầy phấn khởi mà vén tay áo lên, một người một máy đứng xong. Tần Phú Hữu nhướng mày, kĩ thuật ném rổ của hắn vẫn rất không tệ đâu.
"Chỉ chơi không thì không vui, chúng ta đánh cược không?" Tần Phú Hữu duỗi tay ngăn cản Giang Trúc Tâm bỏ tiền, lại đề nghị như vậy.
"Vậy anh nói đi." Cậu cũng cảm thấy đánh cược sẽ chơi vui hơn, nên Giang Trúc Tâm một chút giãy giụa cũng không có thì đã đồng ý luôn rồi.
"Em thắng, anh làm nô lệ cho em một ngày. Anh thắng, thì đổi lấy một ngày em đều phải nghe anh, thế nào?" Tần Phú Hữu nuốt xuống hưng phấn trong lúc chờ đợi, thanh âm tận lực bình tĩnh mà nói.
"Chơi lớn quá vậy..." Giang Trúc Tâm chần chờ.
"Anh sẽ là nô lệ ngoan ngoãn nhất mà." Tần Phú Hữu nhẹ giọng nói, thanh tuyến của hắn vốn đã trầm thấp, lúc nói những lời này thì đôi mắt tràn ngập khiêu khích.
Cũng không biết tên yêu tinh này, học được mấy lời kia ở chỗ nào nữa!
Giang Trúc Tâm bị những lời này mạnh mẽ kích thích một chút, không kìm lòng được mà bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh, sau khi Tần Phú Hữu trở thành nô lệ của cậu, nghĩ đến cả lỗ tai cũng bắt đầu đỏ lên.
"Được, cứ đánh cược như vậy đi." Cuối cùng, Giang Trúc Tâm khẽ cắn răng đồng ý, nếu đã chơi thì đương nhiên phải muốn chơi lớn một chút. Chiến liền!
Tần Phú Hữu cúi đầu, lộ ra cười trộm khi đạt được mục đích, sau đó cùng Giang Trúc Tâm bắt đầu trò chơi.
Hôm nay, Giang Trúc Tâm mặc rất nhàn nhã. Cậu mặc một chiếc hoodie màu trắng và quần jean, chân đi một đôi giày Martin. Tư thế thoạt nhìn oai hùng hiên ngang, nhưng lại cực kì có sức sống thanh xuân.
Cái này cũng là bởi vì đi hẹn hò, mà Giang Trúc Tâm trước nay chỉ mặc áo thun, áo lông vũ, cộng thêm quần dài dép lê, mới chuyên môn đi mua quần áo mới, giày mới.
Tần Phú Hữu tối nay có xã giao, cũng không muốn lãng phí thời gian dính ở bên cạnh Giang Trúc Tâm để trở về thay quần áo, vì vậy liền mặc luôn âu phục giày da. Giày da sáng bóng, lúc ném rổ, thậm chí ngay cả áo khoác cũng không thèm cởi ra luôn.
Nhưng mà âu phục của Tần Phú Hữu là được đặc thù làm riêng, mặc vào cũng không có bao nhiêu cảm giác trói buộc. Lúc ném rổ cũng sẽ không cảm thấy bị chật, bởi vậy việc có cởi áo khoác hay không đối với hắn mà nói thì cũng chẳng sao cả.
Hai anh đẹp trai theo hai kiểu khác nhau xuất hiện ở đây, khiến cho rất nhiều đôi mắt của các cô gái mất không chế mà liếc nhìn về phía đó. Cũng có một vài người đàn ông lực lưỡng, bị tốc độ ném rổ và độ chính xác của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu thu hút tới. Trong lúc nhất thời, số người xung quanh hai người còn đông hơn so với xem nhảy trên máy.
Đến một vòng cuối cùng, bọn họ nhìn thấy Giang Trúc Tâm chỉ thua Tần Phú Hữu hai điểm mà thôi. Hai người lại càng là phá kỷ lục của máy ném bóng rổ trong hội chợ manga anime này.
Có người lén lút quay video liền phát hiện, Giang Trúc Tâm thua trò chơi xong liền ấu trĩ bĩu môi, mà Tần Phú Hữu lại ôm cậu giống như dỗ dành trẻ con vậy.
Các em gái: Vì sao anh đẹp trai đều là của anh đẹp trai hết vậy hở? (cắn khăn mùi soa.)
Các hán tử: Tình anh em của hai người này không tệ à nha.
"Em thua rồi đó." Tần Phú Hữu ôm lấy Giang Trúc Tâm, cười đến cực kì vui vẻ.
"Anh đừng đắc ý nha." Giang Trúc Tâm lấy cùi chỏ nhẹ nhàng chọc chọc xương sườn của Tần Phú Hữu, "Em thua cuộc rồi, anh nói đi, hôm nay muốn em làm cái gì nè?"
"Vậy tiếp theo chúng ta liền trực tiếp đến rạp chiếu phim dành cho tình nhân đi." Tần Phú Hữu giúp Giang Trúc Tâm thả tay áo xuống, thân mật nói.
"..."
Biết ngay là tên yêu tinh này không có ý tốt rồi mà.
Giang Trúc Tâm mặt không hề cảm xúc, đỏ tai gật đầu. Hết cách rồi, cậu đánh cuộc thua mà, cho nên hôm nay Tần Phú Hữu bảo cậu làm gì thì cậu phải làm cái đó thôi.
Lúc cùng Giang Trúc Tâm tay trong tay đi đến rạp chiếu phim cho tình nhân, Tần Phú Hữu và ông chủ rạp ở bên trong thương lượng một chút, rất nhanh vỏ chăn trên giường trong phòng khách của bọn họ đều được đổi mới.
"Cái giường này có thể di chuyển lên xuống, rất thú vị." Bao sáu tiếng buổi chiều, sau khi nghe xong làm sao để tự bật trình chiếu phim điện ảnh thì Tần Phú Hữu liền tắt đèn, khóa cửa lại, nhẹ nhàng cười nói.
Bộ điện ảnh thứ nhất đang được chiếu, là một bộ phim nước ngoài về đề tài đồng tính luyến ái. Nhạc nền dễ nghe và lời thoại tao nhã của diễn viên vang lên, giống như đây mới là mục đích cuối cùng của Tần Phú Hữu.
Giang Trúc Tâm cứng ngắc mà ngồi lên giường, sau đó Tần Phú Hữu cũng quỳ một chân, cởi giày cho Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm trầm mặc, không có phản kháng.
Hai người nằm ở trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm phim điện ảnh, mà Tần Phú Hữu đã nắm lấy bàn tay đang đặt bên cạnh của Giang Trúc Tâm, còn thỉnh thoảng vuốt ve mu bàn tay.
Không nói gì mà chỉ xem phim nửa giờ, Giang Trúc Tâm đã não bổ ra các loại py.
(ALice: py là một từ để chỉ quan hệ bằng "cửa sau", hoặc là những giao dịch mờ ám đằng sau hậu trường.)
Giang Trúc Tâm vốn là một người đàn ông huyết khí phương cương, ngay lúc phim chiếu đến phân cảnh hai nam chính hôn môi kịch liệt, thì Giang Trúc Tâm đã bị tưởng tượng của mình nổ đến rối tinh rối mù luôn rồi, cậu liền quay người đè Tần Phú Hữu dưới thân.
Tần Phú Hữu ánh mắt dung túng mà nhìn Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm cũng nhịn không được, liền cứ vậy mà cúi người xuống cắn vào đôi môi đang cong lên của Tần Phú Hữu.
Tiếp theo, Tần Phú Hữu cũng phản ứng rất nhanh mà ôm eo Giang Trúc Tâm, ôm chặt lấy cậu, cũng lấy lại quyền chủ động hôn môi.
Hai người đàn ông anh tranh tôi đoạt một phen, cuối cùng vẫn là Tần Phú Hữu thắng lợi.
Cũng không biết từ lúc nào, mà Giang Trúc Tâm đã bị Tần Phú Hữu đè lại ở dưới thân rồi.
Tên yêu tinh này đến cùng là thuốc mê hồn từ đâu tới, khiến cậu mê muội đến mức đầu óc giống như một đống hồ dán cả luôn rồi...