Tạ Trác Quân lúc trước cũng có cảm thấy có âm mưu gì đó trong mắt Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng lúc trước chỉ là diễn ra trong nháy mắt, rất mơ hồ cho nên hắn xem nhẹ bỏ qua.
Hôm nay việc này lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức hắn không tin vào mắt mình. Trên người hắn toát ra tảng lớn mồ hôi lạnh làm ướt đẫm chiếc áo sơmi đẹp đắt tiền.
Thượng Quan Nhu Tuyết té ngã trên mặt đất, lễ phục ướt một mảng lớn, cả người bị ngã đều rất đau đớn, hơn nữa tệ nhất chính là, Tạ Trác Quân không đau lòng lại đỡ cô giống mọi khi.
Cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Tạ Trác Quân từ trên cao nhìn xuống.
Hắn chưa từng dùng loại ánh mắt này để nhìn cô, ánh mắt này làm sống lưng cô phát lạnh, làm trong lòng cô rất hoảng loạn!
Hắn đối cô vĩnh viễn đều ôn nhu sủng ái như vậy, hận không thể đem toàn bộ đồ tốt nhất trên thế giới đưa cho cô, hắn có nói qua, bất luận có phát sinh chuyện gì, đều sẽ vĩnh viễn yêu cô, chỉ yêu một mình cô!
Vì cái gì mà dạo gần đây đều thay đổi?
Hắn dạo gần đây trở nên rất bận rộn, cô tan làm từ đài truyền hình trở về, hắn đã không còn đến đài truyền hình đứng chờ cô ở ngoài để đón cô về, cô tưởng hắn muốn luôn luôn ở bên cô, nhưng hắn toàn đi tiếp khách hộ người khách, ngay cả lúc mẹ cô bị phỏng cần phải cứu chừa kịp thời cũng không thấy bóng dáng anh đâu!
Không chỉ có như thế, khi bọn họ làm việc thân mật nhất, hắn đã không có sự ôn nhu và săn sóc như ngày xưa, phát tiết lung tung, không màng đến sự đau đớn của cô, chỉ đơn giản là muốn phát tiết!
Đều là do Thượng Quan Ngưng, tất cả đều là do cô ta!
Nếu cô ta vẫn luôn ở nước ngoài, cả đời đều sẽ không trở về, Tạ Trác Quân sẽ không bị lung lay, sẽ không động tâm với cô ta.
Cô nhìn bóng dáng xinh đẹp của Thượng Quan Ngưng, trong ánh mắt tràn đầy oán độc.
Tay cô gắt gao nắm lấy váy, trong lòng hận ý như sóng gió động trời.
Bốn năm trước cô có thể đem Tạ Trác Quân cướp được từ tay cô, thì bốn năm sau cô cũng có thể làm được! Cô tuyệt đối không thể cho phép Thượng Quan Ngưng ở lại thành phố A!
Sự oán độc trong ánh mắt thoáng chốc liền được che dấu nhanh chóng, thay vào đó là một đôi mắt ngập nước, bên trong chứa đầy sự vô tội và ủy khuất, tựa như việc cô ta té ngã hoàn toàn là do Thượng Quan Ngưng.
“Chị à, sao chị lqij có để đối xử như thế với em! Em là em gái của chị mà, khuôn mặt của mẹ em bị hủy em cũng không trách chị, chị có thể ngồi xuống cùng em trò chuyện không, em rất nhớ chị!"
Hầu hết mọi người đều không nhìn thấy rõ ràng như Tạ Trác Quân, cho nên nếu không nhìn rõ một màn vừa rồi, giờ phút này nghe Thượng Quan Nhu Tuyết nói như vậy thì chắc chắn sẽ cho rằng là do Thượng Quan Ngưng đem cô đây ngã.
Ánh mắt mọi người nhìn Quan Ngưng đều có chút khinh thường, chỉ có Tạ Trác Quân đứng bên người cô đem hành động của Thượng Quan Nhu Tuyết thu hết vào mắt, giờ phút này đang kinh tởm khó chịu như ăn phải một thứ ruồi bọ gì đó, cả khuôn mặt đền dần dần trắng bệch.
Giờ phút này khi nhìn biểu tình ôn nhu, lương thiện như cũ của Thượng Quan Nhu Tuyết hắn lại cảm thấy giờ phút này cô rất xa lạ và dữ tợn!
Thượng Quan Nhu Tuyết bị Tạ Trác Quân dùng ánh mắt kia nhìn có chút hoảng hốt, cô không xác định được là vừa rồi Tạ Trác Quân có nhìn thấy rõ động tác của cô hay không, nhưng xem ánh mắt hiện tại của hắn, xem chừng đã phát hiện ra cái gì đó.
Không nên không nên, cô nhất định không thể để Tạ Trác Quân hoài nghi cô, cô còn muốn cùng hắn kết hôn, cùng hắn đi hết cả đời! Hắn không thể hoài nghi cô được!
Thượng Quan Nhu Tuyết nằm trên mặt đất, sắc mặt có chút tái nhợt, cô che lại chân của chính mình, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nhưng lại là không hề rơi xuống, thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu: “Trác Quân, em vừa mới ngã, bị đau chân, anh mau đỡ em lên, đau quá……”
Trước kia, mỗi lần cô dùng chiêu này đều dùng được, Tạ Trác Quân bất luận có,tức giận thế nào, đều sẽ lập tức tới ôm cô, an ủi cô.
Nhưng lúc này đây cô đợi một hồi lâu, Tạ Trác Quân vẫn như cũ không có động đậy gì, giống như mọt bức tượng điêu khắc, trên mặt không có một tia biểu tình chỉ cứng đờ đứng ở nơi đó.
Cửa lại một lần nữa được mở ra, một thân hình cao lớn đĩnh đạt đi đến.
Hắn vừa tiến đến, liền hấp dẫn hết ánh mắt của toàn bộ nữ nhân trong sảnh.
Mũi cao thẳng, bờ môi gợi cảm hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp đào hoa mị hoặc đến cực điểm, con người trầm luân màu hổ phách, hoàn mỹ tinh xảo, tuấn mỹ làm người khách không phân biệt được là nam hay nữ.
Nhưng thân hình hắn cao lớn, dáng người thẳng tắp, toàn thân đều để lộ ra một loại khí chất quý phái, phải gọi là soái khí thực thụ không hề giả dối.
Thượng Quan Ngưng nghe được âm thanh mở cửa, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả liền nhìn thấy tên Cảnh Dật Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt mị hoặc.
Hắn hôm nay mặc một thân quần áo màu xám cổ áo được cách tân, nhìn quần áo rất phong cách, mặc trên người hắn lại tạo ra được mộy cảm giác có,chút ngả ngớn.
Thượng Quan Ngưng không thích hắn, trực tiếp làm lơ hắn, tiếp tục đi mọi nơi tìm Hoàng Tâm Di.
Cảnh Dật Nhiên đi vào liền chiếm được vô số ánh mắt nữ nhân, nhưng Thượng Quan Ngưng một ánh nhìn cũng không thèm cho hắn.
Nhưng là, chỉ cần cô không giống ngày đó, không có chút hô hấp nào, không thể giống ngày thường giương nanh múa vừa cắn lại vừa đánh hắn. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô còn tồn tại đứng ở chỗ này, thì tâm tình hắn ngay lập tức tốt lên rất nhiều.
Nhìn xem, vẫn là tung tăng nhảy nhót làm hắn cả người đều hưng phấn, khiến hắn nhiệt tình lên rất nhiều!
Cảnh Dật Nhiên tâm tình tốt, liền rất muốn lo chuyện bao đồng, hơn nữa nói có chút nhiều.
Đôi tay hắn đút trong túi quần tây, nghênh ngang đi đến bên người Thượng Quan Nhu Tuyết, vươn chân tới đá đá cô ta, sau đó dùng ngữ khí khinh thường nói: “Vị tiểu thư này, kỹ thuật diễn của cô quá kém, lộ hết sơ hở, cô không thấy vị hôn phu của mình còn không thèm phản ứng lại sao? Nhanh tróng đứng dậy rồi cút đi đi! Ai...thói đời ngày càng ghê, người chủ trì đều phải đi khất xin cơm!”
Hắn nói Thượng Quan Nhu Tuyết xong, căn bản không để ý khuion mặt xin đẹp không còn chút huyết sắc nào, song liền đem ngón tay chọc chọc vào đầu Tạ Trác Quân, chọc xong rồi còn móc ra một chiếc khăn tay lau sạch ngón tay, tựa như đang muốn nói Tạ Trác Quân bị dơ.
“Đầu óc anh bị lừa đá sao? Sao lại thích loại nữ nhân âm độc như này, chậc chậc chậc, thật đúng là thiên hạ to lớn việc lạ gì cũng có, củ cải rau xanh cái gì cũng có thể sảy ra! À, đúng rồi đúng rồi, bản công tử nghĩ tới, hình như anh ban đầu là cái người thực vật hả!"
Cảnh Dật Nhiên vỗ một phát vào đùi mình, giả bộ như vừa bừng tỉnh được đại ngộ, sao đó lại làm ngơ ánh mắt muốn giết người của Tạ Trác Quân, dùng biểu tình thương hại nhìn hắn nói: “Người thực vật đầu óc chắc là còn không bằng đầu óc bị lừa đá hả, anh coi trọng một nữ nhân như vậy về tình cảm có thể tha thứ! Ai, anh thật là tốt...nhưng tôi khuyên anh vẫn là nên đến biệnh viện khám qua đầu óc đi thôi, bằng không lúc kết hôn không thể cứu vãn được! Lúc ly hôn lại tốn mất một nừa gia sản, cực khổ kiếm tiền như vậy cơ mà, hiểu không vậy? Ai...bản công tử đoán là ngươi không biết đâu, người thực vật thì biết được cái gì cơ chứ?"
“Nga, đúng rồi! Ta còn mang cho anh vài thứ làm quà gặp mặt!" Hắn nói rồi như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó giống nhau, từ trang túi quần móc ra một số ảnh chụp có chút nhăn nheo bèo nhèo, nhét vào trong tay Tạ Trác Quân đang có sắc mặt dị thường khó coi.