Giờ phút này, Quận Hy Ca đang được tài xế của Diêm gia đẩy vào thang máy. Hai người đi lên tầng chót nhà hàng, sau đó dừng lại tại một gốc cây quan sát.
Amber nói ông ta đang đứng trước cổng tiệc cưới, vì vậy, Quận Hy Ca không thể không cất công đi tìm. Đường đi ở đây khá lằng nhằng, lối nọ thông lối kia, không dễ để tìm đường ra, chẳng trách ông ta lại có thể lạc. Sau khi lần mò hai, ba lần, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng đang đứng cách cô khoảng gần chục mét.
Tài xế theo hướng cô chỉ mà đưa cô đến, Quận Hy Ca ngước mắt nhìn lên thân ảnh cao ráo trước mắt, chậm rãi cất giọng dò hỏi: "Ngài Amber?"
"Cô là... Diêm phu nhân?"
Amber cúi đầu, trong đôi mắt nâu lóe lên tia tò mò, song giọng nói không hề có một chút khiếm nhã nào.
Thấy cô gật đầu, đối phương tức thì đưa tay ra, tỏ ý muốn bắt tay với cô. Quận Hy Ca cũng lịch sự đưa tay đáp lại, nhưng mới nắm được một giây cô đã lập tức buông ra.
Amber nở nụ cười thân thiện, vẻ mặt chứa đựng sự áy náy chân thành. "Là tôi đường đột rồi, xin lỗi vì đã làm phiền đến cô. Bây giờ, chúng ta có thể đi thôi."
Chất giọng tiếng Trung nghe khá lưu loát, Quận Hy Ca âm thầm đánh giá ông ta, cảm thấy đây là một người có học thức và phong thái.
Dọc quãng đường, Quận Hy Ca đều giữ sắc mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng mới chịu mở miệng mà nói vài câu.
Amber nghĩ Diêm tổng có một cô vợ thật khó gần, có điều, ông cũng không thấy ghét. Bầu không khí trầm lặng bị một câu nói của ông xé rách: "Chi nhánh bên Singapore của tôi đang hợp tác với Tập đoàn Diêm thị, liệu cô có biết tình hình bất động sản trong nước đang biến động như thế nào không?"
Ông ta đơn thuần chỉ muốn tìm hiểu một chút, giúp cho quá trình hợp tác thêm thuận lợi hơn.
Nghe vậy, Quận Hy Ca suy nghĩ rồi nói: "Diêm thị hiện đang là một tập đoàn dẫn đầu về xu thế trong ngành nghề này. Tiếp theo là công ty Hồng Đường, Tinh Tú,... mấy công ty này đã đạt rất nhiều thành tựu trong những năm gần đây."
Có thể nói, để duy trì, giữ vững địa vị của một hệ thống công ty, tập đoàn là vô cùng khó khăn. Đôi khi chỉ cần chênh lệch một vài phần trăm cũng đã đủ khiến mọi chuyện biến đổi đến nỗi nghiêng trời lệch đất. Chính vì thế, Diêm Dụ thường xuyên phải thức khuya họp với đối tác, họp với nhân viên, xử lý văn kiện, sau đó đưa ra kế hoạch phát triển công ty một cách cụ thể, toàn diện. Điều này đòi hỏi anh phải là một lãnh đạo sáng suốt, giàu kinh nghiệm, đồng thời phải vừa kiên trì, bền bỉ, nhẫn nại.
Trong nháy mắt, Quận Hy Ca bỗng có cảm giác bội phục anh chồng của mình, khóe môi cô nhếch lên đầy tự hào.
Amber lẩm nhẩm gì đó trong miệng, ông kìm không được thốt lên: "Tôi nghe nói Hồng Đường đang liên tục thu mua bất động sản trong nước, có vẻ họ muốn đánh cược lợi nhuận..."
Còn chưa kịp nói xong, bả vai ông ta bỗng đau nhói, giây sau liền có tiếng chửi bực bội vang lên: "Mắt mù à?! Đi không biết nhìn đường?!"
Amber sa sầm mặt, ông giương ánh mắt sắc bén về phía người đã làm bẩn bộ vest đắt tiền của mình.
Tiếng chửi bới dường như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cứ đều đều dội vào màng nhĩ: "Mẹ nó, thật xui xẻo! Đúng là cái loại mắt xanh mũi lõ!"
Quận Hy Ca cau nhẹ chân mày, muốn nhìn xem kẻ đầu sỏ của những phát ngôn ngu ngốc, thiếu lịch sự này là ai. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi cô liền cảm thấy hối hận. Kẻ đó không ai khác lại chính là tên khốn Âu Dương Phương!
Hắn ta hình như đang rất vội, bộ tây trang trên người xộc xệch, cà vạt thì thắt dở. Trong điện thoại phát ra những tiếng thúc giục cáu kỉnh, Âu Dương Phương điên quá, hắn hất văng chiếc điện thoại lên trên tường.
Màn hình điện thoại vỡ tan như cái màng nhện, Âu Dương Phương chống nạnh thở hổn hển, không thèm nhặt điện thoại, cứ thế xoay gót rời đi. Có lẽ vừa rồi do đang tức giận hoặc vội vàng cho nên mới không nhận ra sự tồn tại của Quận Hy Ca. Bằng không với cái tính khí thối tha của hắn, kiểu gì cũng sẽ gây chuyện với cô.
"Aaaa!"
Chuỗi âm thanh la hét có tính xuyên thấu đột ngột vang vọng, hơn nữa còn có xu hướng kéo dài.
Cả Quận Hy Ca lẫn Amber đều không khỏi sững sờ trước cảnh tượng này. Toàn thân Âu Dương Phương bị phủ một lớp sơn dầu màu đen, ngoài đôi mắt cùng cái miệng đang mở to của hắn, tất cả đều đã nhuốm màu.
Thứ chất lỏng dính nhớt chảy tong tỏng xuống đất, văng tung tóe khắp mặt sàn. Cũng may phạm vi không quá gần nơi Quận Hy Ca đang đứng, nên không ảnh hưởng đến cô.
Amber bật cười tỏ vẻ chế nhạo, ông nhàn nhã chỉnh lại trang phục, cảm thán nói: "Người ta có câu như thế nào nhỉ? Phải rồi, chính là ác giả ác báo!"
"Ông nói cái gì cơ?!"
Âu Dương Phương quát ầm ĩ lên, hai mắt cực kì hung dữ. Hắn siết chặt nắm tay thành quyền, răng nghiến vào nhau ken két. Nếu hắn mà biết kẻ nào lộng hành như vậy, hắn sẽ xử chết kẻ đó!
Amber không ngần ngại đáp trả: "Tôi nói cậu đó!"
"Ông có biết tôi là ai không?"
"Cậu là ai tôi không quan tâm!" Amber nhún vai, ông nở nụ cười ngạo nghễ.
Quận Hy Ca bất giác liếc mắt nhìn lên trần nhà. Nơi đó đã được bố trí một chiếc thùng đựng sơn, nhưng bởi vì ở trong góc khuất nên không được chú ý lắm. Âu Dương Phương chắc hẳn đã bước vào đó, vì thế hắn ta mới bị dội sơn như vậy.
Bộ dạng của Âu Dương Phương phải nói là thảm hại đến nỗi không thể thảm hại hơn. Một số phóng viên, nhà báo cùng với người qua đường nhanh tay lẹ mắt chụp được, kéo nhau đến bao vây hắn. Vô số câu hỏi vang lên khiến hắn ta gần như phát rồ.
"Âu Dương thiếu gia, cô dâu của anh đâu rồi, tại sao anh lại ở đây?"
"Hóa ra anh mời chúng tôi đến là để chứng kiến màn kịch thú vị này ư? Liệu anh có thấy xấu hổ không?"
"Đã đến giờ cử hành hôn lễ, sao anh lại để cô dâu một mình?"
"Câm hết cho tôi!"
Âu Dương Phương bịt tai, hắn chỉ hận không có cái lỗ chui xuống mà thôi. Dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh, hắn ta hùng hùng hổ hổ xông qua đám người chạy về phía Quận Hy Ca.
"Là cô, là cô phải không?!"
Hắn chỉ vào mặt cô quát tháo, Quận Hy Ca lạnh nhạt xoay xe lăn, hoàn toàn không có ý tiếp chuyện.
Âu Dương Phương ngược lại không muốn buông tha cho cô, nằng nặc nói cô chính là kẻ chủ mưu khiến anh ta bẽ mặt.
Quận Hy Ca cười khẩy: "Anh có tư cách gì khiến tôi phải nhọc lòng như vậy?"
Đúng là ảo tưởng sức mạnh, từ xưa đến nay, cô chưa bao giờ đặt hắn vào mắt, vậy mà hắn ta cứ một mực cho rằng cô là kẻ bám đuôi, điên cuồng thích hắn.
Âu Dương Phương câm nín, hai hàng lông mày dựng đứng. Thẹn quá hóa giận, hắn cất cao giọng nói: "Hừ, cô muốn làm hỏng đám cưới của tôi chứ gì? Đồ đàn bà rắn độc!"
Quận Hy Ca đầu đầy chấm hỏi, cô không hề biết Âu Dương gia sẽ tổ chức hôn lễ cho hắn tại đây, mà cô cũng chẳng hơi đâu để ý.
"Tôi đánh chết cô!"
Âu Dương Phương chợt nhào tới, toan tát cô. Đúng lúc này, một cú đá mạnh mẽ nhắm thẳng vào người hắn ta, khiến hắn ta bị quật ngã.
An Cửu đá thêm mấy cú vào người hắn cho hả giận, quay sang cười với Quận Hy Ca.
Cô có phần ngạc nhiên, bởi lẽ đã mấy hôm rồi cô không liên lạc với An Cửu. Hôm nọ về thăm ba mẹ cũng không thấy cô ấy ở đó, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?
Quận Hy Ca còn chưa hoàn hồn thì cả cơ thể đã rơi vào vòng tay ấm áp của ai đó. Diêm Dụ cúi người ôm cô từ đằng sau, khẽ thì thào: "Là anh đây."
"Diêm Dụ?"
Quận Hy Ca theo phản xạ nghiêng đầu, lập tức trông thấy anh ở khoảng cách chưa đầy 5 cm. Diêm Dụ hôn chụt lên môi cô, anh đứng thẳng lưng, nói với các vị phóng viên đang chìm trong ngỡ ngàng: "Còn không mau chụp đi?"
Người nào người nấy đều giật mình bừng tỉnh, thi nhau xúm lại chụp ảnh Âu Dương Phương.
Hắn ta tức đỏ mắt, nhìn Diêm Dụ mà tròng sắp rớt ra ngoài.
Diêm Dụ thản nhiên nhướng mày, anh hào phóng tặng cho hắn một điệu cười ngông nghênh, cao ngạo: "Tôi làm đó, anh thích chứ?"
"Mày... sao mày dám?!" Âu Dương Phương run bần bật, ngay cả nói cũng không liền mạch.
"Tao dám!" Diêm Dụ cười gằn, anh thấp giọng cảnh cáo: "Mày đã sai lầm khi động vào vợ tao."
"Diêm tổng, xin hỏi anh có mối quan hệ gì với người phụ nữ kia?"
Một phóng viên to gan hỏi, Diêm Dụ nhìn anh ta, thần sắc hòa hoãn hơn đôi chút. Anh đứng cạnh Quận Hy Ca, một tay đặt nhẹ lên vai cô, trên môi treo nụ cười hết mực cưng chiều.
Người đàn ông vui vẻ nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là bà xã bí mật của tôi."