Bởi vì Quận Hy Ca muốn đích thân nói với ba mẹ chuyện cô sắp phẫu thuật, cho nên, Diêm Dụ liền đánh tay lái đưa cô về thẳng biệt thự nơi ba mẹ đang tạm sinh sống.
Cổng vào có hai bức tượng bằng thạch cao to đùng, được điêu khắc vô cùng tự nhiên, mềm mại. Hai bên lối đi trồng rất nhiều hoa xen lẫn với cỏ xanh, chếch về hướng Đông Bắc còn có một hòn non bộ cỡ vừa đang phun nước. Nhìn sơ qua có thể thấy không gian nơi đây cực kì thoáng mát và trong lành. Quận Hy Ca đoán giá của nó không rẻ một chút nào, nhưng nghề của Diêm Dụ là bất động sản mà, đã thế anh lại giàu nữa, chắc hẳn điều này không khó đối với anh.
Ngay khi vừa bước vào trong sân, Quận Hy Ca liền trông thấy rõ ràng những con robot thông minh đang đi đi lại lại quanh nhà. Không chỉ vậy, dường như chỗ nào cũng có bóng người canh gác, đa số đều có thân hình tráng kiện, vạm vỡ. Nhìn thấy cô cùng với Diêm Dụ, bọn họ lập tức cúi gập người kính cẩn.
Trong lúc Diêm Dụ đang đẩy Quận Hy Ca qua hiên nhà, cô bỗng nhiên mở miệng: "Này anh..."
Diêm Dụ không dừng bước mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Ơi, anh đây!"
Quận Hy Ca chớp chớp hai mắt, khuôn mặt trắng hồng dưới ánh sáng mặt trời càng thêm xinh xắn, rực rỡ, hệt như một đóa hoa tươi vừa mới bung hương tỏa sắc. Cô vô thức vuốt nhẹ lòng bàn tay, đoạn cất giọng trong trẻo: "Những người này là ai vậy?"
"À, trong số những người này có một nửa là do anh thuê, còn một nửa là người mà Đoàn Mộc Liêm điều động đến từ sở cảnh sát..." Diêm Dụ giơ tay đẩy cửa, nhàn nhạt đáp.
Quận Hy Ca gật gù, sau đó đùa một câu: "Quan hệ của anh cũng rộng thật!"
Diêm Dụ chỉ cười không nói gì, bởi quan hệ của anh quả thực rất rộng, nhất là trong lĩnh vực kinh tế, bất động sản. Không ít các ông lớn đều phải nể mặt anh, muốn mời anh tham gia tiệc rượu nhưng hầu như bị anh kiếm cớ từ chối. Tháng vừa rồi, việc dự án của anh thành công đã đưa giá trị cùng nhân khí của công ty tăng cao, hiển nhiên, giá trị con người anh cũng theo đó mà tăng. Chẳng một ai dám nghĩ anh là cậu ấm không có năng lực nữa rồi.
"Cạch..."
Cửa vừa mở ra, Quận Hy Ca liền ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt bay khắp căn phòng. Ba mẹ cô đang nấu ăn trong nhà bếp, ba thì rửa rau, thái thịt, còn mẹ phụ trách nấu nướng, nêm nếm gia vị.
Quận Hy Ca đứng trước cửa ngắm nhìn họ hồi lâu, thâm tâm cảm thấy bình yên đến lạ. Cô mỉm cười, bấy giờ mới chậm rãi cất lời: "Ba mẹ, con đến thăm hai người đây!"
Động tác trên tay Quận Lĩnh chợt khựng lại, ông vừa quay đầu đã trông thấy khuôn mặt rạng rỡ của con gái, còn cả con rể đang cười với ông nữa.
Quận Lĩnh trực tiếp bỏ qua Diêm Dụ, ông bước tới trao cho Quận Hy Ca một cái ôm rồi xoa xoa đầu cô. Với vẻ mặt hiền hậu của một người cha già, ông nói: "Đến là tốt, hôm nay ở lại đây ăn cơm với ba mẹ."
"Phải đó, nhà ta đã rất lâu không được quây quần với nhau."
Tĩnh Tuyết cũng vui vẻ góp vào một câu, bàn tay điêu luyện cầm chảo xóc đều trên lửa. Những miếng thịt bị lửa quyện vào trở nên cháy xém, mùi hành tỏi đặc trưng dậy lên, bụng Quận Hy Ca sôi lên sùng sục vì đói.
Liếc thấy vẻ mong chờ của con gái, Tĩnh Tuyết dịu dàng nói: "Đói rồi hả? Đợi một lát nhé, mẹ sắp xong rồi đây."
Bà chựng lại hai giây, quay sang dặn dò Diêm Dụ đang đứng ngơ ra: "Con rể, con đưa Hy Ca ra ngoài trước đi."
"A... vâng."
Diêm Dụ cười ngượng ngùng, anh có chút giật mình. Lúc nãy anh còn đang buồn vì bị ba vợ không thèm để mắt, đột nhiên lại được mẹ vợ quan tâm gọi một tiếng "con rể" thế này, vừa không quen cũng vừa bất ngờ.
Anh sung sướng há miệng vâng dạ ngọt như mía lùi, nhân cơ hội ríu rít với bà vài câu mới chịu rời đi. Quận Hy Ca còn đang mải mê dán mắt vào dàn hoa tigon leo trên tường thì bỗng nghe anh nói: "Hy Ca, em thấy không, mẹ đã công nhận anh rồi... Mẹ gọi anh là con rể! Là con rể đấy?!"
"..."
Quận Hy Ca chép miệng, người đàn ông này thích thú đến vậy cơ à? Chỉ là một tên gọi thôi mà, sớm hay muộn gì anh cũng được nghe. Mặc dù ba mẹ cô tương đối khó tính, thế nhưng suy nghĩ của họ rất thoáng. Nếu anh đối xử tốt với cô thì họ tự nhiên sẽ đối xử tốt với anh. Đâu nhất thiết phải ngạc nhiên đến thế? Có điều... thực ra nói đi cũng phải nói lại, Diêm Dụ bị ba mẹ cô ghẻ lạnh suốt bấy lâu, nay họ đột ngột thay đổi thái độ theo chiều hướng tích cực, anh phản ứng như vậy cũng phải thôi. Chỉ là, cô thấy anh có vẻ hơi lố!
Hắng giọng lấy lại bình tĩnh, Diêm Dụ sờ sờ tóc cô, thanh âm tràn đầy tự tin: "Em yên tâm, anh sẽ thể hiện thật tốt!"
"Ai cần anh nói chứ?" Quận Hy Ca liếc anh, môi nhỏ hơi cong lên.
Khoảng nửa tiếng sau, thức ăn đã được dọn ra bàn dưới sự trợ giúp nhiệt tình của Diêm Dụ. Ba mẹ cô khá hài lòng với biểu hiện của anh hôm nay, vì vậy, họ cũng tốt bụng quan tâm anh vài câu.
Kết thúc bữa cơm, Quận Hy Ca rốt cuộc cũng vào vấn đề chính. Ba mẹ cô hết sức kinh ngạc trước chuyện cô chuẩn bị phẫu thuật, toàn bộ nét lo lắng đều hiện lên nơi khóe mắt.
Trên cương vị của người làm cha mẹ, nỗi lo của họ hoàn toàn là có cơ sở. Nhưng họ biết Quận Hy Ca rất muốn được đứng trên đôi chân của mình, cho nên, họ không hề ngăn cản hay phản đối chuyện này, trái lại còn động viên, khích lệ tinh thần cô.
Quận Hy Ca cảm động vô cùng, bịn rịn tạm biệt ba mẹ rồi theo Diêm Dụ về nhà.
Tĩnh Tuyết nước mắt rưng rưng nhìn bóng chiếc xe khuất dạng, bà nghẹn ngào thốt lên: "Ba nó à, tôi sợ mất đi con lắm..."
Quận Lĩnh an ủi bà: "Nói linh tinh gì đó, Hy Ca sẽ bình an thôi."
...
Ngày phẫu thuật cũng đã gần kề. Như thường lệ, Diêm Dụ sẽ lên công ty, còn Quận Hy Ca thì ở nhà đi dạo quanh quanh giết thời gian.
Quận Hy Ca vừa mới rửa mặt xong thì phát hiện anh đã để quên điện thoại trên bàn. Cô cầm lên, nhịn không được xem xét một hồi.
Điện thoại của anh rất "sạch sẽ", nhưng album ảnh lại có vô số bức chụp trộm cô. Lúc cô ăn, lúc cô ngủ, lúc cô giận dỗi,... tất cả đều được anh lưu lại bằng chiếc di động nhỏ nhắn này. Quận Hy Ca vừa xem vừa cười, mang tai hiện lên vệt hồng khả nghi.
Đang lúc cô xem hăng say thì màn hình bỗng hiển thị một cuộc gọi tới. Cô thoáng do dự, sau cùng vẫn nhấn nút nghe.
"Diêm tiên sinh, tôi là Amber đây!"
Loa điện thoại phát ra âm thanh lịch sự của đàn ông, Quận Hy Ca nhíu mày, nói: "Xin chào, Diêm Dụ không có ở đây, tôi là vợ của anh ấy."
"Ồ, thì ra là Diêm phu nhân sao? Hân hạnh được quen biết, cô khỏe chứ?"
"Tôi khỏe, cảm ơn." Quận Hy Ca nhìn tên người gọi, sau đó tiếp: "Ngài Amber, ngài liên lạc với chồng tôi có chuyện gì vậy?"
Đối phương thở dài, tiếng cười có chút gượng gạo.
"Tôi vừa về nước nên vẫn chưa quen đường đi lối lại cho lắm, hiện tại, tôi đang bị mắc kẹt gần một tiệc cưới trong nhà hàng 85... Diêm phu nhân, có thể phiền cô đến đón tôi không?"
Quận Hy Ca nhìn đồng hồ, nghĩ nghĩ rồi đáp ngắn gọn: "Có thể."