Bữa sáng kết thúc êm xuôi, trong lòng Diêm Dụ nảy sinh cảm giác khó tả, lâng lâng hệt như trên mây. Quanh quẩn trong nhà một hồi, anh liền đưa ra đề nghị: "Hay là chúng ta đi dạo được không?"
"Ừm."
Không nghĩ tới Quận Hy Ca lại dễ dàng đồng ý như vậy, Diêm Dụ thoáng đứng hình, hí ha hí hửng đẩy xe cho cô.
Khuôn viên trồng đầy cây xanh, lối đi uốn lượn men theo bờ hồ, mặt nước lóng lánh ánh sáng, hoa cỏ dường như vẫn còn dính chút hơi sương. Có thể nói mắt nhìn của Diêm Dụ rất tốt, chọn nhà ở đây vô cùng hợp lý.
Một đôi cụ già chậm rãi đi về phía này, bọn họ dừng lại nhìn cặp đôi trẻ, cười đùa hỏi: "Chàng trai, đưa bạn gái đi dạo hả?"
Diêm Dụ bị điểm tên, anh lễ phép cười đáp: "Vâng, cháu đưa cô ấy đi dạo."
Bà cụ huých nhẹ ông cụ, ánh mắt xa xăm, nói: "Tuổi trẻ thật tốt, ông nó à, tôi muốn trở lại những ngày xưa quá..."
Ông cụ hắng giọng, mặt hơi đỏ: "Bà có muốn cũng không được, chúng ta đâu thể quay ngược thời gian."
Bỗng dưng thở dài, ông nhìn Quận Hy Ca nói lời thấm thía: "Cho nên mới phải trân trọng, hai cháu đã biết chưa?"
Nói rồi, hai ông bà vui vẻ đi tiếp, trước khi đi còn không quên tạm biệt hai người bằng một nụ cười thân thiện.
Diêm Dụ thu lại tầm nhìn, thấy Quận Hy Ca đang nắm lấy ngón tay mình, sửng sốt hỏi: "Em sao vậy?"
Quận Hy Ca mấp máy môi: "Trân trọng."
Tim Diêm Dụ trật mất nửa nhịp, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Trải qua sự cố lần này, Quận Hy Ca mới biết được rằng cô thích Diêm Dụ nhường nào. Cô vốn ít khi rơi nước mắt, vậy mà khi trông thấy anh từ trên tầng năm rơi xuống, cô đã không kiềm được khóc nấc lên.
Nỗi đau này... thậm chí còn lớn hơn cả khi mất đi đôi chân...
...
Trong phòng bệnh toàn là mùi thuốc khử trùng, An Cửu cũng đã tỉnh lại tự bao giờ, có điều trong mắt vẫn còn có chút mê man.
Quận Hy Ca ngồi cạnh giường bệnh, vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, trên tay cầm một quả táo, điềm tĩnh gọt.
Bấy giờ, An Cửu bỗng nhìn cô lên tiếng: "Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có gì, đã giải quyết xong rồi."
Quận Hy Ca không muốn gây thêm phiền phức, cho nên từ đầu chí cuối đều không nhắc tới Chung Tử Dương, miễn cho An Cửu lại lo lắng linh tinh. Cô ấy không hề biết đến sự tồn tại của người đàn ông này, cũng như những ngày tháng cô mất tích vì chữa bệnh cho con trai hắn.
Vì cô, có lẽ nhiều người vô tội đã phải chịu tổn thương. Quận Hy Ca không biết khi nào mọi chuyện mới có thể kết thúc nữa.
Hiện tại, cô đang bị quá nhiều thứ chi phối và xoay vần. Ngay cả vấn đề về chiếc bật lửa kia, cô cũng chưa thể tìm ra hướng giải quyết thỏa đáng. Vì vậy, cô cảm thấy vô cùng mông lung, không biết làm sao cho phải.
An Cửu hiểu rõ tính cách Quận Hy Ca, biết cô không muốn nói nhiều, cô mím môi, cũng không gặng hỏi thêm. Cô chậm rãi đón lấy miếng táo, nhai nhai, đầu óc ong ong chưa tỉnh táo hẳn.
Ngoài cửa, Diêm Dụ đi đóng viện phí đã về, tinh thần cực kì phấn chấn.
Hôm nay, khí sắc của anh phá lệ vui vẻ hơn mấy phần, không biết nghĩ đến cái gì, thỉnh thoảng anh còn cười ngốc một tiếng. Ai không biết có khi sẽ tưởng anh bị điên... Nhưng không sao, chỉ cần anh thoải mái là được. Từ trước đến nay, Diêm Dụ chưa biết ngại là cái gì.
Ánh mắt An Cửu va phải khuôn mặt của anh, trong lòng không khỏi sinh nghi, song cuối cùng vẫn không hỏi ra lời, quyết định giữ kín một mình. Cô quay sang nói với Quận Hy Ca: "Tiểu thư, tôi ổn rồi, chúng ta xuất viện thôi."
Quận Hy Ca đánh giá cô vài vòng: "Ổn thật chứ?"
"Tôi lừa tiểu thư làm gì. Không tin cô xem này..."
An Cửu vừa nói vừa gập tay lại, khoe chút cơ bắp nhỏ nhoi của mình, cười ha ha. Ánh mắt Quận Hy Ca lộ ra chút ôn nhu, cô gật gật đầu, vài giây sau đột nhiên hỏi: "Cô... có muốn trở lại bên gia đình không?"
Nụ cười trên môi An Cửu cứng đờ, đáy mắt xẹt qua một tia xót xa không thể giấu diếm. Cô cúi thấp đầu, nhếch mép nói: "Họ không coi tôi là gia đình, chỉ có tiểu thư mới là gia đình của tôi mà thôi."
An Cửu thân là con riêng, không chỉ cha không thương, mẹ không yêu mà còn bị các anh chị trong nhà tàn nhẫn đuổi đi. Lúc ấy An Cửu chỉ mới 6 tuổi, là một cô bé non nớt, gầy guộc, lang thang vô định trên phố, bị người ta bắt nạt, có những lúc còn đói tới mức phải đi xin ăn đồ thừa. Và số phận của cô chỉ chính thức thay đổi khi gặp được Quận Hy Ca, được đón về Quận gia, bắt đầu chuỗi ngày ăn no mặc ấm, trở thành cô vệ sĩ bất đắc dĩ luôn luôn kè kè bên cạnh tiểu thư, bảo vệ cô ấy mọi lúc mọi nơi, nhìn cô ấy lớn lên.
Tình cảm giữa hai người thân thiết chẳng khác gì chị em ruột thịt, từ trong đáy lòng, An Cửu cũng đã coi Quận Hy Ca là chị. Cho nên, bảo cô rời xa một gia đình tốt trở về một gia đình xấu xa, cô quả thực không muốn chút nào.
Quận Hy Ca vốn dĩ chỉ muốn hỏi thăm, hoàn toàn không có ý gì. Sợ An Cửu buồn, cô liền mau chóng dời đề tài.
Thu thập xong xuôi, ba người chuẩn bị ra về. Thế nhưng ai mà ngờ được, vừa ra tới ngoài hành lang đã gặp trúng Âu Dương Phương.
Vì bị Diêm Dụ chỉnh đốn lần trước, ra tay quá nặng nên đến bây giờ hắn vẫn chưa thể hồi phục, cũng miễn cưỡng đi được một chút, nhưng sinh hoạt thì phải nói là rất bất tiện.
Lúc này, người phụ nữ cùng hắn mây mưa một đêm trong nhà hàng đang cẩn thận dìu hắn, còn lén bĩu môi trách móc một tiếng. Sắc mặt Âu Dương Phương không có nửa điểm hồng hào, thời điểm chạm mặt với Quận Hy Ca, lập tức tái mét, xanh xanh trắng trắng cực kì buồn cười.
Diêm Dụ không có ý dừng lại nói chuyện hàn huyên, mặt lạnh như tiền đẩy Quận Hy Ca lướt qua hắn.
Bị khinh rẻ như vậy, Âu Dương Phương tất nhiên không cam lòng. Hắn nghiến răng quát ầm lên: "Đứng lại cho tôi!"
Diêm Dụ không phản ứng, An Cửu thầm nghĩ có điên mới đứng lại.
Không gọi được người, Âu Dương Phương tức tối bước nhanh về phía họ, hắn nín nhịn vùng bụng đau đớn, kiêu căng mở miệng: "Điếc à?! Không nghe thấy tôi nói gì sao?"
Ánh mắt Quận Hy Ca lộ ra một tia thanh lãnh, cô nhàn nhạt cất tiếng: "Chó ngoan không cản đường."
"Chó..." Âu Dương Phương trợn ngược mắt, lắp bắp không nên lời: "Cô mắng ai là chó?!"
"Ai trả lời chính là người đó."
Âu Dương Phương thẹn quá hóa giận, hắn giơ tay toan giáng cho cô một cái tát thì bất chợt bị cú đá của Diêm Dụ đánh tới, hắn ngoác mồm kêu ré lên, toàn thân phút chốc liền ngã úp sấp xuống sàn.
Diêm Dụ không thèm phí lời với hắn, trực tiếp đem hắn giày vò dưới chân một phen, sau đó nghênh ngang rời đi.
An Cửu nhìn Diêm Dụ với ánh mắt ngưỡng mộ. Người đàn ông này quả thật xứng với Quận Hy Ca, đã ghét ai thì sẽ cho người đó nếm mùi lợi hại.
Tổ hợp này, không chỉ dung mạo đỉnh cao mà còn có thủ đoạn rất cao tay. Sau này đứa con của họ... không biết sẽ như thế nào?
Bất tri bất giác, thiện cảm của An Cửu về Diêm Dụ đã tốt lên mấy phần.