Trên bồn rửa mặt bày đầy bông cùng với thuốc, Diêm Dụ thông qua tấm gương thuần thục xử lý vết thương của mình. Cồn iôt thấm vào đến đâu là lại ran rát đến đó, anh chỉ hơi nhíu mày, cắn răng làm nốt cho xong.
Vừa rồi vẫn là chậm mất một vài khoảnh khắc, nên mới sơ sảy bị thương thế này. Vết thương trên mặt không biết bao giờ mới có thể lành lại, Diêm Dụ bất giác thở một hơi dài.
Rửa tay xong, anh liền quay bước ra ngoài.
Quận Hy Ca đã được anh tắm rửa và thay quần áo, gương mặt sáng sủa còn vương nét sợ hãi, song cũng không còn nhem nhuốc như trước nữa.
Đây là nhà riêng của anh, lúc nãy Đoàn Mộc Liêm có đến để ngó qua Quận Hy Ca, nhưng đã bị anh thẳng thừng đuổi đi. Muốn nhìn cô gái của anh? Còn lâu!
Diêm Dụ hút một điếu thuốc, đợi mùi thuốc đã nhạt đi kha khá thì mới chậm rãi trở vào. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, luồn ngón tay mình vào tay cô.
Nhìn những vết trầy xước nặng nhẹ khác nhau trên cơ thể cô, thâm tâm anh tức khắc trào dâng cảm giác tội lỗi. Anh ngồi im, ánh mắt đăm chiêu, hồi tưởng về vài tiếng trước.
Thực ra cái ý nghĩ nhảy lầu kia chỉ là ý nghĩ đột ngột phát sinh, mà anh cũng không có sự chuẩn bị kĩ càng. Diêm Dụ không biết lúc đó mình lấy đâu ra lắm dũng khí cùng với can đảm như vậy.
Sở dĩ anh đá thùng phi xuống là vì muốn ngầm phát tín hiệu cho Đoàn Mộc Liêm. Anh không chắc hắn ta sẽ hiểu ý anh, nhưng bằng một cách nào đó, hắn ta đã giăng bạt ở phía dưới. Cho nên khi anh nhảy xuống mới có thể bình an vô sự, không thương không tích như thế này.
Diêm Dụ tự cảm thấy phúc khí của mình khá lớn, ván cờ lần này, thứ anh đem ra đánh cược chính là mạng sống. Nếu như không có sự trợ giúp của Đoàn Mộc Liêm thì có lẽ anh đã chết, chết không toàn thây...
Trời rạng sáng, những áng mây hồng lấp ló trên cao. Ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ khiến Quận Hy Ca dụi mắt, mất một lúc mới thích nghi được.
Cô nhìn về phía trước, thấy căn phòng này rất lạ, vẻ mặt lập tức hoảng loạn. Lẽ nào cô đã bị Chung Tử Dương đưa đi? Vậy bây giờ Diêm Dụ đang ở đâu?
Toàn thân vô cùng đau nhức, Quận Hy Ca cố gắng ngồi dậy, chỉ thấy cửa phòng bỗng nhiên bật mở, kế tiếp, Diêm Dụ tay bưng chén cháo bước vào. Mùi cháo thịt bằm quanh quẩn nơi chóp mũi, ánh mắt cô gái lộ rõ vẻ sững sờ, còn có chút khó tin.
Cô thấp giọng gọi, tiếng nói đứt đoạn: "Diêm... Diêm Dụ, là anh ư?"
Diêm Dụ đặt chén cháo xuống tủ đầu giường, anh tự nhiên xoa đầu cô, cười cười: "Em nghĩ sao?"
Nhiệt độ từ người đàn ông truyền tới da đầu cô, mang theo hơi ấm nhàn nhạt, cảm giác rất chân thật, Quận Hy Ca không nghĩ đây là nằm mơ. Nghĩ nghĩ, cô liền giơ tay nhéo vào eo anh, Diêm Dụ đau tới mức mặt mày biến sắc, khổ sở "ui da" hai tiếng.
Quận Hy Ca lúc này mới dám tin vào sự thật, tuy nhiên, lực tay lại không có lấy nửa điểm thuyên giảm, càng nhéo càng hăng say. Đôi mắt cô vừa to vừa tròn, đang nhìn anh chăm chú, nhưng lại không thấu cảm xúc.
Mãi đến khi Diêm Dụ cường bạo tách tay cô ra, đè ép trên đỉnh đầu, Quận Hy Ca mới chịu ngừng lại hành động càn rỡ của mình. Cô nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt trong suốt bị sự tức giận chiếm trọn: "Anh..."
Diêm Dụ không nói hai lời trực tiếp phủ lên môi cô, hoàn toàn ngăn lại nộ khí sắp sửa bùng phát của Quận Hy Ca, cũng triệt để khiến cô quên đi những điều muốn nói.
Anh trằn trọc hôn mút cô gái, nụ hôn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Diêm Dụ thức thời lui ra, miễn cho lại chọc điên cô. Anh đỡ lấy tấm lưng cô, kê gối vào, sau đó đứng cách xa cô một mét, giữ một khoảng cách tuyệt đối an toàn.
"Anh không có làm gì hết!"
Diêm Dụ thẳng tắp sống lưng, ánh mắt nghiêm túc gắt gao khóa lấy cô, giống như hành động vô sỉ cưỡng đoạt con gái nhà lành vừa rồi không phải là do anh làm.
Chính trực đến nỗi không thể nhìn ra một chút sơ hở.
Quận Hy Ca thầm mắng, dáng vẻ này của anh khiến cô vừa yêu vừa hận, nhất thời không cách nào phân biệt được. Cô nhìn anh thật lâu, thời gian tựa như ngưng đọng vào khoảnh khắc này, thế giới chỉ còn lại có hai người, mỗi người đều đang tiến sâu vào tâm hồn của đối phương.
Một lát sau, Quận Hy Ca vốn đang bất động đột nhiên ngoắc ngoắc tay, nhẹ nhàng nói với anh: "Lại đây."
Lòng dạ Diêm Dụ có chút cảnh giác nhất định, song vẫn rất nghe lời cô. Ngay khi anh còn cách cô chưa đầy nửa mét thì Quận Hy Ca đột nhiên lôi kéo tay anh, động tác phách lối lại bá khí.
Diêm Dụ bị đánh úp ngã vào lòng cô, giây sau gương mặt liền bị bàn tay trắng nõn ôm lấy, nâng lên. Người đàn ông chấn động không thôi, mơ mơ hồ hồ cảm nhận cánh môi ướt át của cô dán lên môi mình, sau đó từ từ gặm nhấm. Giờ khắc này, anh cảm tưởng bản thân như đang chìm trong sương mù, tứ chi cứng đờ, đại não đình trệ, những tiếng nổ tung liên tục vang lên trong đầu, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.
Đây là cô chủ động... cô chủ động hôn anh!
Răng lưỡi bị Quận Hy Ca cạy mở, Diêm Dụ để cô dẫn dắt, trong miệng phút chốc toàn là hương vị ngọt ngào. Lòng dạ anh khấp khởi mừng thầm, giữ lấy gáy cô, đương lúc muốn làm cho nụ hôn thêm nồng nhiệt hơn thì khóe môi bỗng dội lên từng trận đau đớn, còn nếm được cả mùi vị tanh ngọt của máu.
Khi trước Quận Hy Ca dịu dàng bao nhiêu thì bấy giờ lại mạnh mẽ bấy nhiêu, cô không lưu tình dùng răng cắn thật mạnh vào môi anh, cắn đến tận khi môi anh rỉ máu thì mới thỏa mãn buông tha.
Quận Hy Ca cụp mắt thở dốc, hơi thở dường như chứa đựng quyến rũ mê người.
"Hy Ca, em làm vậy là chết anh đấy!"
Diêm Dụ sờ sờ môi, chạm phải vết thương xon xót, ngũ quan tức khắc nhăn nhó lại. Người đàn ông vừa mở miệng than trách vừa ngước mắt nhìn cô, trong mắt dường như mang theo oán niệm và ấm ức, như thể vừa mới phải chịu thiên đại ủy khuất gì ghê gớm lắm.
Quận Hy Ca vỗ nhẹ vào má anh, trừng mắt: "Anh còn dám kêu?!"
Lời vừa ra, Diêm Dụ liền im thin thít, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Có điều, cái đầu anh lại ngo ngoe không thành thật, gục vào hõm vai cô, dụi dụi.
Quận Hy Ca chỉ cảm thấy buồn cười, trong lòng không hiểu vì sao lại ẩn ẩn đau, hốc mắt cay cay. Cô ngửa mặt, chớp chớp mắt mấy cái, cũng không đẩy anh ra mà còn vòng tay ôm lấy anh.
Diêm Dụ thụ sủng nhược kinh, cười ngốc. Giọng anh khàn khàn vô cùng dễ nghe: "Hy Ca, anh muốn biết quan hệ thực sự giữa chúng ta là gì?"
"Nên là gì thì là thế ấy."
Quận Hy Ca trầm mặc giây lát rồi đáp, Diêm Dụ nghe có chút dửng dưng, không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, lông mày cũng xị xuống.
"Ý anh là em có thích anh không?" Diêm Dụ đáng thương lầm bầm.
"Thích."
Câu nói thẳng thắn không cần nghĩ ngợi, Diêm Dụ cứ ngỡ rằng mình nghe lầm, anh kích động ngẩng đầu lên nhưng đã bị cô ấn xuống.
Quận Hy Ca nghe thấy giọng anh dè dặt, phảng phất mang theo cẩn thận cùng hoài nghi, êm đềm như sóng vỗ bên tai: "Thật sao?"
Quận Hy Ca không trả lời, trái lại còn vô thức vò vò mái tóc mềm ẩm của anh, đôi môi hồng nhuận khẽ cười.
Lúc này, điểm nhìn của Quận Hy Ca liền rơi vào vết thương đã được quấn gạc trắng của anh, bèn lo lắng hỏi: "Đau không?"
"A... hả?" Diêm Dụ phát ngốc mở to mắt, anh thành thành thật thật gật đầu: "Đau, cho nên mới cần em an ủi."
"An ủi thế nào?"
Quận Hy Ca hùa theo anh.
Diêm Dụ được nước lấn tới, không cần mặt mũi nói: "Hôn thêm một cái nữa. "
"Vậy thì cút." Quận Hy Ca giơ tay đẩy nhẹ anh, Diêm Dụ suýt chút ngã lăn xuống giường, loạng choạng bám vào tay cô.
Quận Hy Ca giống như biến thành một con người khác, sắc mặt tuy vẫn lạnh nhạt nhưng đã không còn quá xa cách anh. Cô nói: "Giúp em vào nhà vệ sinh."
"Tuân lệnh."