Trinh Nương nhìn gã đạo tặc đang uống rượu.
Hắn bị rượu kích thích, ném bát rượu xuống đất, lắc lư đi về phía nàng, Trinh Nương trốn tránh, gã đạo tặc say khướt nói:
- Như thế nào? Không phải mới vừa rồi ngươi còn đòi uống rượu với ca ca sao? Trốn cái gì? Lại đây cho Tình ca ca thơm một cái.
Gã đạo tặc nhào về phía Trinh Nương, Trinh Nương tháo gỡ dây thừng trói tay nàng lúc nãy.
Nắm chặt dây thừng, thừa dịp gã đạo tặc còn đang ngẩn người, đem dây thừng vây quanh cổ hắn.
Thân thể Trinh Nương linh hoạt xoay chuyển nửa vòng, nắm chặt dây thừng buộc thành thòng lọng giật mạnh ra phía sau.
Nàng biết sức lực nam nữ đối lập, nếu tên đạo tặc phản ứng lại, rất dễ dàng thoát khỏi.
Nhưng Trinh Nương cũng không dễ chết như vậy.
Trong chốc lát, Trinh Nương ở sau lưng gã đạo tặc xoay người lưng đối lưng dùng sức kéo chặt dây thừng xuống dưới.
Gã đạo tặc say rượu, đá chân đánh tay, vẫn không thoát khỏi mà dây thừng càng lúc càng chặt...
Thân thể sau lưng nàng không còn động đậy, Trinh Nương cũng không dám thả lỏng, cho đến khi thân thể hắn dần dần lạnh...
Trinh nương ngã ngồi trên mặt đất, đem tử thi đẩy ra, trên mặt nàng đầy mồ hôi, thân thể run rẩy, đôi mắt vẫn sáng ngời:
- Không thể trách ta...Là tại ngươi...Ta chỉ là phòng vệ, nữ tử thất trinh sẽ chết.
Trinh Nương không biết khi nào thì ba người khác sẽ xuất hiện, nơi này không thể ở lâu.
Trinh Nương cố gắng đứng dậy, thấy người nọ chết không nhắm mắt, mắt trợn trắng, sắc mặt xanh tím...
Trinh Nương vội vàng mở cửa, y phục ướt đẫm mồ hôi bị gió lạnh thổi qua, Trinh Nương rùng mình, hai chân run rẩy chạy ra bên ngoài, cố gắng chạy khỏi chỗ giống như địa ngục này.
Trinh Nương cũng không biết đây là đâu, chạy vài bước tinh thần liền tỉnh táo.
Nhìn xung quanh cảnh vật rất lạ lẫm, lại nhìn đống rơm trong ruộng lúa, Trinh Nương quyết đoán cởi hài ra, dùng sức ném ra xa, xóa đi dấu chân trên mặt đất.
Sau đó trốn vào trong đống rơm, tim đập liên hồi, Trinh Nương khó có thể bình tĩnh.
Nàng không ngờ Văn Thục Hoa lại muốn tính mạng của nàng đến như vậy.
Trước khi Văn Thục Hoa đến bãi săn, đã từng theo mẫu thân nàng đến Chủng Đậu Cung.
Là vì đệ đệ của nàng mà đến Chủng Đậu Cung lấy dược, mẫu thân nàng rất cảm kích Trinh Nương.
Văn Thục Hoa cũng là người hiếu thuận, dù chướng mắt Trinh Nương có thân phận thứ xuất, thì ở trước mặt mẫu thân cũng sẽ nhân nhượng ba phần.
Trinh Nương là người sắc bén thông minh, am hiểu nhất là suy đoán tâm tư qua lời nói.
Cho nên mẫu thân Văn Thục Hoa có ấn tượng rất tốt với Trinh Nương, nói chuyện phiếm với nàng cũng không kiêng dè.
Lúc nói đến chuyện dạo này Nhữ Dương vương thái phi đối đãi với Văn Thục Hoa rất lãnh đạm.
Lúc này khắp kinh thành đã truyền ra tin tức, một khi Nhàn Nương mất, Mạnh gia sẽ để nữ nhi tái giá duy trì quan hệ thân gia với Nhữ Dương vương phủ.
Mạnh gia đã để thất tiểu thư xuất giá, chỉ còn cửu tiểu thư có thanh danh hiếu thuận mới thích hợp ứng chọn.
Nàng nhắc tới Nhữ Dương vương phủ cũng muốn nói cho Trinh Nương biết tâm tư của nàng.
Trinh nương cười dịu dàng lắng nghe, cũng không nói gì, chỉ là lúc đưa các nàng rời cung, có nói với Văn Thục Hoa một câu.
"Có dũng khí noi theo Hiền hoàng hậu không? "
Văn Thục Hoa luôn nghĩ mình sẽ gả vào Nhữ Dương vương phủ, nhưng cuối cùng lại tặng vị trí thế tử phi cho Lý Yên Nhiên.
Văn Thục Hoa không cam lòng, nàng cũng từng đọc sử sách, biết Hiền hoàng hậu đã làm gì, có Trinh Nương chỉ điểm, Văn Thục Hoa tính noi theo.
Lúc Nhữ Dương vương thế tử gặp nạn mất tích, Văn Thục Hoa cho rằng cơ hội đã tới, liều lĩnh chạy đi, mới có chuyện sau đó.
Xuyên qua đống cỏ khô, Trinh Nương khẩn trương nhìn ra bên ngoài, nàng cảm thấy rất ủy khuất.
Lúc nàng nói lời này, dù Văn Thục Hoa không thể làm thế tử phi, vì không ai lại để người không để ý đến gia tộc vì tình mà chạy đi tìm người làm chính phi.
Nhưng tình ý của Văn Thục Hoa là khó có, hoàng thượng sẽ vì mặt mũi của Văn gia mà tứ hôn cho nàng làm trắc phi.
Nhữ Dương vương phi Mạnh Nhàn Nương chỉ bị bệnh, không ảnh hưởng đến chuyện thế tử thú trắc phi.
Trắc phi vào cửa trước, cho dù Yên Nhiên làm thế tử phi, thì giữa nàng và thế tử luôn tồn tại một người, thì cảm tình của hai người sẽ có trắc trở.
Dù Trinh Nương có tư tâm, nhưng chỉ muốn khảo nghiệm thế tử cùng Yên Nhiên mà thôi, Trinh nương cắn môi, thì thào nói:
- Yên Nhiên...Ta không có ý xấu.
(Yul:???)
Trinh Nương suy đoán rất nhiều, ở trong Chủng Đậu Cung nàng biết bãi săn sẽ xảy ra chuyện đại sự.
Cho nên nàng mới nói như vậy với Văn Thục Hoa, nàng dự đoán chuẩn tất cả mọi chuyện.
Ai ngờ Triệu Duệ Kỳ lại dám cự tuyệt, nam nhân tam thê tứ thiếp trong huân quý danh môn không phải là chuyện rất bình thường sao?
Trinh Nương nghe người bên ngoài kể lại, chính miệng thế tử điện hạ nói, kiếp này chỉ cần một mình biểu muội, Trinh Nương vừa hâm mộ, cũng vừa ghen tị.
Nhưng Trinh Nương cũng rất cảnh giác, Văn Ngự Sử chí khí chưa mất, lại phải trí sĩ.
Còn Văn Thục Hoa bị đưa đến am ni cô cắt tóc xuất gia, Văn gia không dám oán giận hoàng đế, không dám oán trách Nhữ Dương vương phủ.
Không chừng sẽ trả thù nàng, từ lúc nhận được tin tức từ bãi săn truyền đến, Trinh Nương vẫn luôn đề phòng.
Đáng lẽ người do Văn Thục Hoa phái tới sẽ không có cơ hội xuống tay, là vì Trinh Nương quá cảnh giác.
Nhưng nàng phát hiện dạo này Nhữ Dương vương càng lãnh đạm với nàng.
Tuy vẫn thường gữi thư lui tới, nhưng Trinh Nương cảm thấy Nhữ Dương vương đã mất hứng thú với nàng.
Khoảng cách sinh ra mỹ cảm, cũng không thích hợp với Nhữ Dương vương luôn bị mỹ nhân vờn quanh.
Trinh Nương muốn quan tâm hắn, thổ lộ với hắn, coi hắn như tri kỷ.
Nhưng Nhữ Dương vương càng ngày càng ít tâm sự kể chuyện buồn sầu với nàng.
Mà giữa những hàng chữ luôn kiêu ngạo nhắc tới nhi tử, lúc nhắc tới Nhàn Nương cũng không giống trước kia.
Trước kia hắn luôn nói Nhàn Nương ngang ngược sai lầm...
Trong lòng Trinh Nương rối loạn, nếu Nhữ Dương vương chỉ nhớ tới điều tốt đẹp của Nhàn Nương, tương lai sau này nàng sẽ không có cơ hội thay thế Nhàn Nương.
Cũng tại Nhàn Nương ép nàng đi vào vương phủ, phá vỡ khát cầu chỉ mong sống bình thản an nhàn của nàng.
Trinh Nương không muốn làm Nhữ Dương vương kế phi đứng dưới Nhàn Nương.
Nàng cũng phải vì đứa nhỏ của nàng mà suy tính, nàng sẽ không sống dưới cái bóng của Nhàn Nương.
Vì thế Trinh Nương tính toán muốn dựa vào chuyện Văn gia có thể đến trả thù, đem tất cả chứng cớ chỉ về phía Nhàn Nương.
Đến lúc đó Nhữ Dương vương sẽ không còn tình ý với Nhàn Nương nữa.
Chỉ có một mình Trinh Nương thì không đủ lực làm việc này, dù nàng có tính kế toàn diện chu đáo hơn nữa, nếu không có người hỗ trợ cũng không thành công.
Trinh Nương suy nghĩ rất lâu, chỉ có phụ thân Mạnh lão gia là có thể lợi dụng.
Nàng viết cho Mạnh phủ một bao thư, trên đó viết là Nhàn Nương muốn hại nàng, cầu Mạnh lão gia bảo hộ, nàng tình nguyện không gả vào Nhữ Dương vương phủ.
Nhữ Dương vương là người được Mạnh lão gia coi trọng nhất, sau khi được Nhữ Dương vương hứa hẹn thú Trinh Nương.
Sau đó còn được Trinh Nương đưa phương pháp trị bệnh thiên hoa, hắn được rất nhiều lợi ích, Trinh Nương cũng vì hắn mà đi Chủng Đậu Cung tu hành.
Nhàn Nương luôn đứng về phía Lâm thị, dù gì Nhàn Nương cũng sắp chết rồi không còn mang lại ưu việt gì cho gia tộc nữa.
Mạnh lão gia cũng hồ đồ không lo sơ hở, nghe theo lời Trinh Nương phân phó âm thầm tiến hành.
Trinh Nương nói với Vân Nhi, phải nói như thế nào, làm như thế nào, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng.
Quả nhiên Văn gia sai người bắt nàng để trả thù, nhưng trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất.
(Yul: nguyên câu:
Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất.
Ngu giả thiên lự, tất hữu nhất đắc.
dịch:
Kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai.
Kẻ ngu nghĩ ngàn việc, ắt có một việc đúng.)
Không ngờ Văn gia lại xuống tay hung ác như vậy, dám ở Chủng Đậu Cung hôn mê nàng.
Nếu không phải Trinh Nương đã ăn giải dược từ trước, nói không chừng trong lúc nàng hôn mê đã bị hại hoặc chà đạp.
Suốt năm ngày Trinh Nương châm ngòi, trấn an dùng thủ đoạn của nữ nhân ứng đối với bọn ác đồ.
Tuy nàng cũng ăn chút mệt, bị chiếm một ít tiện nghi, nhưng nàng vẫn bảo vệ được trinh tiết.
Có thể sống đến giờ này ngày này, Trinh Nương cũng không dễ dàng, năm ngày đã là cực hạn.
Cũng là thời gian ước định Nhữ Dương vương tới cứu viện, Trinh Nương dùng đôi môi đổi lấy một chén rượu.
Đánh vỡ bát rượu, dùng mảnh nhỏ cắt đứt dây thừng, giết chết tên ác đồ muốn phi lễ nàng.
Nếu lúc đó nàng đi sai một bước, thì nửa đời sau Trinh Nương phải ở trong chùa am.
Trinh Nương xoa mặt, giống như trên mặt nàng vấy bẩn máu tươi, đôi mắt mở to tràn đầy nước mắt, hai hàng lệ chảy xuống:
- Bức ta, là các ngươi bức ta không thể không làm như thế, vì ta muốn sống sót, Nhàn Nương, ta chưa bao giờ thích Nhữ Dương vương, ngươi không cần ép ta nữa, hắn là của ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không thích hắn, ta chỉ coi hắn như lão bản(ông chủ) mà cung phụng!
(Yul: k biết sao ta edit mà cứ cười thế này??? TN buồn cười thật.)
Thần sắc Trinh Nương đau khổ, vì sao các nàng không buông tha cho nàng? Nàng chưa bao giờ yêu Nhữ Dương vương.
Trinh Nương bị nhiều người bài bố mà không biết phải làm thế nào, nàng nghĩ nếu nàng trở thành người cao quý, có phải sẽ không bị những người kia bài bố.
Nam nhân thay lòng đổi dạ như Nhữ Dương vương, Trinh Nương chưa bao giờ coi trọng hắn, Nhữ Dương vương quá bẩn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trinh Nương ẩn mình vào đống cỏ khô, ba tên đồng lõa đi vào phòng ốc, mê đắm nói:
- Tiểu mỹ nhân, ca ca đã trở lại, các ca ca sẽ thỏa mãn ngươi...Hắc hắc...Mỹ nhân...
Lời nói dâm tà khiến Trinh Nương lạnh cả người, nàng muốn có quyền thế.
Nàng không bao giờ dấng thân vào nguy hiểm như thế này nữa, có được địa vị Nhữ Dương vương phi sẽ không có người nào dám mạo phạm nàng.
Trinh Nương im lặng, trong đống cỏ khô nàng nhìn thấy ba người đang cuống quít từ trong phòng chạy ra:
- Đại ca, ngươi đợi đệ, đệ sẽ bắt con xú nha đầu kia giết nó báo thù cho ngươi.
Bọn hắn tìm thấy hài thêu, cũng tính đuổi theo đường này, Trinh Nương nhẹ nhàng hô hấp, bọn hắn đã chạy qua nàng....
Nhưng một lát sau bọn hắn lại hổn hển chạy về, đi đến gần đống cỏ khô, Trinh Nương nắm chặt tay thành quyền, hốc mắt đau xót, hô hấp khó khăn.
- Xú nha đầu, hay là ngươi đang ẩn thân trong đống cỏ khô? Đi ra, ngươi đi ra cho ta...
Trinh Nương thấy ác đồ rút đao bên thắt lưng bổ nhào vào đống cỏ khô, tâm nàng nhảy ra ngoài.
Ngồi chờ chết chính là chết, chẳng lẽ nàng vẫn không đợi được Nhữ Dương vương sao?
Nam nhân đúng là không đáng tin cậy, Trinh Nương từ trong đống cỏ khô lăn ra ngoài, nàng từng học một ít thuật phòng thân đơn giản, ác đồ cười nói:
- Quả nhiên ngươi ở trong này, xú nha đầu thông minh.
Thấy Trinh Nương trốn tránh, ác đồ rất hưởng thụ loại đùa giỡn này, mỗi khi chế trụ được Trinh Nương.
Hoặc là sờ soạn nàng, hoặc là xé ống tay áo của nàng rồi bỏ nàng ra, bọn hắn giống như mèo vờn chuột.
Trinh Nương thật sự sợ hãi, nhưng nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, mơ hồ có thể thấy được bóng người.
Trinh Nương đột nhiên chạy lên, cướp thanh đao trong tay ác đồ, cắt qua tay nàng...
Lúc Nhữ Dương vương giơ lên cung tiễn, thấy được cảnh tượng khiến hắn rung động, người Trinh Nương đầy máu đang cầm kiếm đưa lên cổ.
- Đừng.
Nhữ Dương vương hô to, chỉ thấy tay Trinh Nương run rẩy, mũi kiếm soẹt qua đùi, Trinh Nương té ngã xuống đất, trung trinh nói:
- Các ngươi chớ mơ tưởng hủy đi sự trong sạch của ta, ta thà chết cũng không để các ngươi được như nguyện.
- Bắn tên.
Nhữ Dương vương ra lệnh một tiếng, ba kẻ bắt cóc bị thị vệ bắn chết, Nhữ Dương vương đi vài bước đến bên người Trinh Nương, Trinh Nương rưng rưng nước mắt mỉm cười nói:
- Vương gia, ta bảo vệ cho ngươi.
- Trinh Nương.
Nhữ Dương vương ôm Trinh Nương, vào trong lòng, cảm động nói:
- Bản vương biết.
Trinh Nương yên tâm nhắm mắt lại, nàng an toàn không có việc gì, quan trọng là Nhữ Dương vương chịu chạy tới kiếm nàng.