Đi vào cửa hông của vương phủ, nữ tử quỳ gối trước mặt Nhữ Dương vương:
- Vương gia...Van cầu ngài mau đi cứu cửu tiểu thư đi...Cửu tiểu thư mất tích năm ngày, nô tỳ thật sự không còn cách nào, bất đắc dĩ mới đến cầu vương gia.
Nhữ Dương vương nhìn Minh Yên ý bảo hắn nâng nữ tử kia lên, lãnh lùng hỏi:
- Là ai phái ngươi tới? Dám bại hoại danh dự của Mạnh gia cửu tiểu thư? Mạnh thị Trinh Nương đã được hoàng hậu nương nương khen ngợi, lúc này đang ở Chủng Đậu Cung tu hành, được dân chúng trong thiên hạ cung phụng. Gan của ngươi thật lớn, dám đến đây nói với bản vương là nàng mất tích? Dù nàng mất tích, cũng là chuyện của Mạnh gia, liên quan gì đến bản vương.
Nữ tử khóc lóc, không để ý Minh Yên đang ngăn cản, chạy thẳng đến trước mặt Nhữ Dương vương:
-Nô tỳ là Vân Nhi hầu hạ bên người cửu tiểu thư, nô tỳ biết người đối với cửu tiểu thư là tình thâm ý trọng, cửu tiểu thư cũng từng nói, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhất định phải cầu cứu người, người không thể không để ý tới cửu tiểu thư.
Vân Nhi lại quỳ xuống:
- Sao nô tỳ có thể không để ý đến khuê dự của cửu tiểu thư? Nô tỳ cố gắng che giấu, nhưng cửu tiểu thư mất tích năm ngày, nô tỳ thật sự giấu không được, chỉ có thể đến cầu người, Nhữ Dương vương điện hạ, van cầu người hãy cứu cửu tiểu thư đi, van cầu người.
Nhữ Dương vương nhíu mày:
- Ngươi là nha hoàn bên người Trinh Nương?
- Dạ. Nô tỳ hầu hạ cửu tiểu thư đã lâu, cửu tiểu thư đi Chủng Đậu Cung tu hành, nô tỳ cũng đi theo hầu hạ, cửu tiểu thư viết thư tín cho vương gia, cũng là nô tỳ đưa cho người của vương gia, nếu vương gia không tin, có thể gọi người đến kiểm chứng.
Nhữ Dương vương nhìn Minh Yên, thấy hắn gật đầu, biết nữ tử đang khóc lóc trước mặt hắn là người được Trinh Nương tín nhiệm.
Nhữ Dương vương lo lắng cho Trinh Nương, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ.
Nhưng Vân nhi lại khóc lóc như vậy, có phải Trinh Nương...Nhữ Dương vương hừ lạnh:
- Nói rõ ràng Trinh Nương mất tích như thể nào.
Thân thể Vân Nhi nhẹ nhàng run rẩy, môi trắng bệch, run rẩy nói:
- Năm ngày trước, cửu tiểu thư ở phía sau Chủng Đậu Cung chăm sóc hoa cỏ, mấy bồn hoa đó giống như là mạng của cửu tiểu thư, cửu tiểu thư nói là lưu lại cho vương gia xem.
- Nói điểm quan trọng.
Nhữ Dương vương lớn tiếng nói:
- Nàng mất tích ở đâu?
Mấy bồn hoa cỏ cũng giống như mệnh của Trinh Nương, tuy là vì lấy lòng của Nhữ Dương vương, nhưng mệnh của Trinh Nương cũng rất hèn hạ.
Rốt cuộc Nhữ Dương vương vẫn chung tình với Trinh Nương, hắn biết Trinh Nương sẽ gặp một số chuyện vụng vặt khó giải quyết.
Nhưng Nhữ Dương vương lại nghĩ nàng là thứ xuất chưa bao giờ gặp khó khăn bên ngoài nên không biết cách ứng đối cũng là chuyện bình thường, không giống như Nhàn Nương đã lăn lộn từ lâu.
- Trên núi phía sau Chủng Đậu Cung, nô tỳ đợi rất lâu cũng không thấy cửu tiểu thư trở về, nên đến sau núi tìm kiếm, lại không thấy bóng người, nô tỳ sốt ruột vổ cùng, sau đó tìm thấy khăn tử của cửu tiểu thư.
Vân Nhi lấy khăn tay trong áo đưa cho Nhữ Dương vương:
- Tuy nô tỳ không trí tuệ, nhưng cũng biết chuyện này trọng đại, liền nói dối với người ngoại là cửu tiểu thư không thoải mái, cầnyên tĩnh nghĩ ngoi trong phòng, đã nhiều ngày nay nô tỳ ngày đêm không ngừng cầu nguyện, cửu tiểu thư có thể bình an trở về, nhưng cửu tiểu thư... Vương gia, hai ngày nữa hoàng hậu nương nương sẽ đến Chủng Đậu Cung, cửu tiểu thư có thể né tránh mọi người, nhưng không thể không gặp hoàng hậu nương nương, một khi bị người phát hiện cửu tiểu thư không ở Chủng Đậu Cung, tội kháng chỉ không tuân sẽ lẫy mạng cửu tiểu thư, nếu nô tỳ có biện pháp, thì đã không đến cầu vương gia.
Nhữ Dương vương nhìn khăn tử trong tay nhìn tú phẩm chắc chắn là Trinh Nương, trên khăn viết hai cái chữ bằng máu...Cứu mạng.
Chữ viết cũng chính tay Trinh Nương viết, nhìn chữ là có thể biết trong lúc nguy cơ vội vàng viết ra, lại dùng máu.
Nhữ Dương vương đau lòng Trinh Nương, lúc này cũng không thể không nghĩ nhiều:
- Trinh Nương có kết thù với ai không? Vân Nhi lắc đàu:
- Cửu tiểu thư ôn như cung kính, lương thiệư chưa bao giờ tranh giành với ai, có chuyện tốt, vật quý sẽ muốn tặng cho người khác, cũng chưa từng lời qua tiếng lại với ai, ai sẽ vô duyên vô cớ thương tổn cửu tiểu thư? Trừ... Trừ...Nô tỳ không dám nói.
- Bản vương ra lệnh ngươi nói.
- Nếu cửu tiểu thư biết được sẽ trách phạt nô tỳ.
- Ngươi có muốn cứu Trinh Nương không? Bản vương sẽ không để Trinh Nương phạt ngươi.
Vân Nhi giống như đã hạ rất quyết tâm rất lớn, nhìn Nhữ Dương vương, hung hăng tự đánh chính mình hai cái tát:
- Các nàng đèu là chủ tử, nô tỳ không dám nói các nàng này nọ, nhưng vì cứu cửu tiểu thư, nô tỳ chỉ có thể nói sự thật, thị phi đúng sai, do vương gia quyết định.
Trên khuôn mặt Vân Nhi hiện rõ dấu bàn tay, nhìn rất đáng thương, cũng rất áy náy.
- Trước kia biểu tiểu thư cùng cửu tiểu thư rất tốt, cửu tiểu thư coi biểu tiểu thư như tri kỷ, lại coi nàng như vãn bối mà chăm sóc trước sau, ở bên cạnh chỉ điểm cho biểu tiểu thư rất nhiều thứ, sau đó...Biểu tiểu thư biết chuyện cửu tiểu thư sẽ trở thành kể phi của vương gia, liền đối xử lạnh nhạt với cửu tiểu thư cũng không nói chuyện với cửu tiểu thư nữa. Tuy cửu tiểu thư rất thương tâm, nhưng chưa bao giờ trách biểu tiểu thư, luôn nói với nô tỳ, biểu tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này sẽ tốt hơn, nô tỳ có thể nhìn ra, biểu tiểu thư chỉ để ý đến Nhữ Dương vương phủ phú quý, để ý vương phi, cửu tiểu thư xuất thân hèn mọn, nào dám so sánh với vương phi điện hạ? Biểu tiểu thư từng nói, rất tức giận chuyện vương gia thú kế phi, mặc kệ ai làm kế phi nàng cũng không bỏ qua.
Nhữ Dương vương nhíu mi đôi mắt u ám:
- Tiếp tục nói.
- Lúc trước vương phi điện hạ lo lắng cho thế tử sợ không có người chăm sóc, lo lắng vương gia thú kế phi có tâm tư không an phận, sẽ ám hại thế tử điện hạ, liền càu khẩn cửu tiểu thư sau khi vương phi điện hạ mất, hãy gả cho vương gia, chăm sóc thế tử điện hạ, lúc trước cửu tiểu thư không muốn, nàng không quyến luyêh vương phủ phú quý, luôn nói bình an vui vẻ an nhàn qua ngày là được, sau đó không chịu nổi vương phi điện hạ liên tục khẩn cầu, là người một nhà huyết mạch tương liên, cửu tiểu thư cũng sợ thể tử điện hạ không có thân nhân chiếu cố sẽ gặp nguy hiểm, không có người thân bên cạnh chỉ đạo, với tính tình đôn hậu văn nhược, sao thể tử điện hạ có thể gánh vác trọng trách Nhữ Dương vương phủ? Cửu tiểu thư không đành lòng nhìn vương phỉ điện hạ chết không nhắm mắt, lại biết vương gia là người tình thâm ý trọng, cũng không biết làm sao đành đáp ứng với vương phỉ điện hạ.
(Yul: ???)
- Nhưng ai ngờ, không hiểu tại sao lại thành thế này, vương phi điện hạ thay đổi chủ ý muốn cửu tiểu thư gả cho người khác, cửu tiểu thư là người cố chấp, một khi đã quyết định sẽ rất khó thay đổi, từ nhỏ chỉ đọc nữ giới, trong lòng chỉ chứa được một người, cửu tiểu thư thà làm ni cô, cũng không muốn tái giá, vương phi điện hạ âm thầm dây dưa với cửu tiểu thư, muốn khuyên nàng thay đổi chủ ý, cửu tiểu thư không còn cách nào, mới dựa vào bệnh thiên hoa, tránh né vào Chủng Đậu Cung.
(Yul: ta edit mà cứ cười thôi)
Nhữ Dương vương nắm chặt tay thành đấm, Nhàn Nương...Nhàn Nương sẽ hại Trinh Nương?
Nếu không phải phát sinh ra rất nhiều chuyện, thì Nhữ Dương vương nghe những lời này, nhất định sẽ đi chất vấn Nhàn Nương.
Sao nàng không chấp nhận người ngoài, sao nàng có thể vì ghen tỵ mà ra tay ác độc như vậy.
Trinh Nương không chỉ là người mà hắn ái mộ, mà nàng còn là thân muội muội của Nhàn Nương.
Lợi dụng Trinh Nương đồng tông huyết mạch bảo hộ nhi tử, sau đó phát hiện Trinh Nương là người trí tuệ, bài bố nàng không được nên ra tay hung ác...
Hắn vì lời Vân Nhi nói mà suy diễn, Nhữ Dương vương xoay người đi vào vương phủ, sau đó dừng lại:
- Nhàn Nương, Nhàn Nương.
Nhữ Dương vương đứng yên nói:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa, bản vương tự mình đi Chủng Đậu Cung.
Nhữ Dương vương cưỡi ngựa, hạ mệnh cho thị vệ mang theo Vân Nhi, đoàn người cùng đi đến Chủng Đậu Cung.
Sau khi Yên Nhiên cùng Nhàn Nương nghe được tin tức, Nhàn Nương cười rất vui vẻ, nói với Yên Nhiên:
- Ta không sao, không cần lo lắng cho ta.
- Đại di... Vương gia...
- Nếu là trước kia ta sẽ để ý, nhưng hiện nay cứ để mặc bọn hắn bị nàng ép buộc đi, Yên Nhiên, ngươi chỉ càn nhớ Trinh Nương là người không dễ dàng đối phó.
- Người nói nàng muốn ép buộc cái gì? Vì sao vương gia lại muốn đến Chủng Đậu Cung?
Dạo này, Nhàn Nương cũng không có đếm xỉa tới Trinh Nương, nghĩ nàng sẽ ở trong Chủng Đậu Cung thành thật an phận trong ba năm.
Mà chuyện Nhàn Nương an bài cũng chưa đến lúc, nên không chú ý đến hướng đi của Trinh Nương.
Thấy Yên Nhiên nghi vấn, Nhàn Nương lắc đàu:
- Ta cũng không rõ.
- Hay là để ta sai người đi hỏi thăm?
- Làm tốt chuyện của chính mình là được rồi, Trinh Nương cũng không thể lật trời, loại người giống như Trinh Nương, chỉ cằn ngươi càng coi trọng nàng, thì nàng càng có cơ hội biểu hiện, không chừng sẽ bắt lấy sơ hở của ngươi mà phản công. Không nhìn nàng ngược lại còn tốt hơn.
Nhàn Nương nói lời thấm thìa:
- Bản thân mới là trọng yếu, trông cậy vào người khác ra mặt, vẫn có vẻ hẹp hòi, ta không hy vọng ngươi giống như Trinh Nương, ngươi là quý khí tôn vinh, ngươi không cằn phải tính kế như Trinh Nương, dù nàng vắt hết óc cũng không tính kế được ngươi, các ngươi kém nhau rất xa.
- Ta nhớ kỹ, đại di.
Yên Nhiên đáp ứng với Nhàn Nương, nàng cũng biết Nhàn Nương nói đúng.
Nhưng rời khỏi vương phủ, Yên Nhiên vẫn sai người âm thầm đi Chủng Đậu Cung thám thính tin tức.
Yên Nhiên tự giễu chính mình không bằng Trinh Nương, không học được thủ đoạn đáng sợ của nàng.
Cũng không bằng Nhàn Nương, không học được ngạo khí ninh chiết bất loan.
(Yul: ninh triết bất loan có thể hiểu là thà chết không nhún nhường)
- Ta là ta, ta không phải là Mạnh Trinh Nương, cũng không phải là đại di chói mắt ngạo khí Nhữ Dương vương phi.
Yên Nhiên có thể học được sở trường, nhưng con đường của mình phải tự mình đi.
Sau khi trở lại An Bình hầu phủ, Yên Nhiên nhận được tin tức...Trinh Nương mất tích.
Nhữ Dương vương đang sai người tìm kiếm nàng. Yên Nhiên không hiểu, Trinh Nương là người rất cấn thận, đi một bước tính ba bước, sao có thể đột nhiên mất tích?
Nàng suy nghĩ xem Trinh Nương tính dựa vào chuyện mất tích để làm cái gì? Hoặc là có được cái gì.
Mặc kệ hoàn cảnh có bao nhiêu nguy hiểm, thì Trinh nương vẫn có thể bình tĩnh phân tích tìm đường sống.
Cũng có thể nghịch chuyển cục diện, thường là chuyện xấu biến thành chuyện tốt.
- Rốt cuộc là nàng cố ý? Hay thật sự bị người bắt đi?
Yên Nhiên cũng không thể làm cái gì, nếu đem tin tức Trinh Nương mất tích truyền ra ngoài.
Thì danh dự trăm năm của Mạnh gia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, hơn nữa Yên Nhiên không đoán được dụng ý của Trinh Nương.
Trừ chuyện sai người cẩn thận lưu ý, thì Yên Nhiên vẫn làm theo lời Nhàn Nương, làm tốt quyết định của chính mình, im lặng xem biến.
Chỉ cần biểu ca thành tài có tiền đồ, dù Trinh Nương có mưu tính nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng phí tâm tư.
Cửu hoàng tử bị đạp đỗ, Yên Nhiên tin đối với thất hoàng tử thì nàng có ảnh hưởng hơn Trinh Nương.
Nhữ Dương vương lo lãng tìm kiếm Trinh Nương, hắn không buông tha cho bất kỳ dấu vết gì để lại.
Huy động thị vệ, rốt cục cũng có được chút tin tức, Nhữ Dương vương tự mình nghĩ cách cứu viện Trinh Nương.
Nhữ Dương vương vừa lo lắng cho an nguy của Trinh Nương, lại vừa cảm thấy áy náy.
Trinh Nương mềm mại như vậy sao có thể chịu nổi người khác đối đãi hung ác?
Hán là nam tử lại không thể bảo hộ nàng chu toàn, Nhữ Dương vương thống hận người bắt cóc Trinh Nương.
ở trong sân đình hẻo lánh, đình viện mọc đày cỏ dại, mấy gian phòng ở thì cũ nát không chịu nổi, trên cột, nóc nhà treo đầy mạng nhện.
Bên trong chỉ có mấy con chuột lâu lâu chạy qua, ở trong góc tường có một thiếu nữ, nàng chính là người đã mất tích mấy ngày nay...Mạnh Trinh Nương.
Y phục của nàng rất bẩn, mặt cũng bẩn, nhưng đôi mắt bình tĩnh sáng ngời, có ý liều chết.
Ở cách đó không xa, có một tên hán tử vừa uống rượu, vừa dâm tà nhìn về phía Trinh Nương...
- Con quỷ nhỏ này cũng có mấy phần lẳng lơ, đợi có được bạc, vài huynh đệ chúng ta sẽ thương ngươi...Ợ...Nào cùng uống vài chén...
P/s Ai là người ra tay bắt cóc TN? Lý do là gì???? các nàng đoán xem...