Edit: Yul Yuuki
Vương tiểu thư ngây thơ tươi cười, trong mắt tràn đầy kính nể:
- Văn tỷ tỷ chọc ta, ai mà không biết chữ của Văn tỷ tỷ rất tinh diệu, ta có luyện thêm mười năm nữa cũng không bằng Văn tỷ tỷ, khắp kinh thành không có vị tiểu thư nào, có thể được Sách Thánh, Họa Thánh khen ngợi.
Văn Thục Hoa cười bình thản, này nọ đối với nàng cũng chẳng là gì.
Ở trong mật thất Yên Nhiên nắm chặt tay, luyện mười năm nữa cũng không bằng nàng?
Không đúng, Tuấn Khanh ca ca từng nói, viết chữ tùy tâm, viết chữ vẽ tranh là chuyện của chính mình, cần gì phải so sánh với nàng?
Yên Nhiên uống trà, dù không bằng Văn Thục Hoa thì thế nào? Viết chữ của chính mình, tự họa tự hiểu, chỉ cần có ý cảnh, tự nhiên sẽ có tri âm.
Cầm kỳ thư họa không phải là công cụ để khoe khoang, mỗi một vị tiểu thư đều được giáo dưỡng.
An Ninh công chúa thấy Yên Nhiên từ ưu tư chuyển qua bình thản.
Tiểu nha đầu đã muốn thông suốt, ở địa vị cao cầm kỳ thư họa cũng chỉ là thứ vô dụng.
Trương tiểu thư không hổ danh là nữ nhi của ngự sử, nói rất nhanh:
- Văn tỷ tỷ lợi hại nhất là cái gì?
Vương tiểu thư phối hợp nói:
- Biết ngươi vẫn luôn thân cận Văn tỷ tỷ, hừ, không nói với ta.
Văn Thục Hoa thản nhiên thưởng thức trà, giống nhủ các nàng đang khen ngợi là ai khác không phải nàng.
Trong mắt Trinh Nương có một chút hứng thú, có tò mò, nhưng không như Văn tiểu thư đã nghĩ sẽ có thất bại, thuần phục...
Văn Thục Hoa thổi thổi lá trà:
- Hai vị muội muội lấy ta ra tranh cãi, người không biết sẽ cho là ta muốn giành vinh quang.
Yên Nhiên giật giật môi, cùng giọng nói của Trinh Nương truyền vào, giống nhau như đúc:
- Văn tiểu thư chính là tài nữ đệ nhất kinh thành, vinh quang nổi bật.
Tuy Yên Nhiên nói nhỏ, nhưng An Ninh công chúa vẫn nghe thấy, nhịn xuống ý cười, rõ ràng tính tình hai người bất đồng, nhưng lại nói giống hệt nhau.
Xem ra Yên Nhiên biết rõ Trinh Nương, còn Trinh Nương không nhất định sẽ biết rõ Yên Nhiên.
Nhàn Nương cũng có thể yên tâm một ít, binh pháp nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
- Trương tiểu thư mau nói xem, ta muốn biết Văn tiểu thư còn có tuyệt học gì?
Trinh Nương không tiện không đố, ngón tay Văn Thục Hoa xiết chặt chén trà. An Ninh công chúa lắc đầu, ghé vào bên tai Yên Nhiên thấp giọng nói:
- Không biết nàng rèn luyện như thế nào, hoàn toàn không giống như nữ tử chưa cập kê, ta thấy nàng còn lớn tuổi hơn thế, còn có thể không bi không vui, dù Mạnh gia có am hiểu cách giáo dưỡng nữ nhi hơn nữa, cũng dưỡng không ra nàng, là có người giáo dưỡng, hay là có cơ duyên?
Yên Nhiên đè thấp giọng:
- Không biết, từ lúc ta nhìn thấy nàng đến tận bây giờ, vẫn là như vậy, ta chưa bao giờ thấy nàng phạm sai lầm, ngoại tổ mẫu trị gia rất nghiêm, tiểu thư trong phủ không thể dễ dàng ra ngoài, bên người nàng ma ma tỳ nữ đều không biết chữ, sao có thể dạy nàng?
Trong mắt An Ninh công chúa chợt lóe hàn quang, Yên Nhiên chuyên tâm nhìn ra bên ngoài, chưa phát giác An Ninh công chúa khác thường.
- Có biết Tung Sơn viện không, viện trưởng từng nói nếu Văn tỷ tỷ là nam nhi, hắn sẽ thu nàng ỉàm đò đệ.
Trương tiểu thư sinh động miêu tả tình cảnh lúc viện trưởng Tung Sơn viện gặp Văn Thục Hoa.
Không chỉ các nàng, mà các vị tiểu thư bên cạnh, sau khi nghe thấy càng tán thưởng, hâm mộ Văn Thục Hoa.
Nàng cũng được viện trưởng Tung Sơn viện khen ngợi, cũng giống như biểu ca, bọn họ quả nhiên là trời sinh một đôi.
Có thể được viện trưởng Tung Sơn viện nói, nếu nàng là nam tử, bề ngoài thì tiếc hận nàng không phải là nam tử, nữ tử đọc đủ thứ sách thánh hiền....
Là hắn khinh thị, ý tứ của hắn là Văn Thục Hoa là nữ tử không xứng làm đồ đệ của hắn?
Yên Nhiên không biết nàng nghĩ có đúng hay không, nhỏ giọng đem suy nghĩ của mình nói với An Ninh công chúa.
Thấy An Ninh công chúa đứng dậy, đi lên bậc thang, Yên Nhiên kinh ngạc, nghĩ là An Ninh công chúa có chuyện cần xử lý.
Tuy nàng luyến tiếc không được xem các nàng đối chọi gay gắt, nhưng nàng lo lắng cho An Ninh công chúa, nên định đứng dậy đi lên cầu thang.
Lại nghe thấy An Ninh công chúa cười lớn, thiếu niên tuấn dật đi đến trước mặt Yên Nhiên, đưa tờ giấy cho nàng.
Lại bày giấy, bút, mực lên bàn. Yên Nhiên mở tờ giấy, mặt trên viết:
"Tiểu nha đàu, ta cười đủ sẽ đi xuống, ngươi nói rất đúng, nàng không đủ tư cách làm đò đệ của Lý lão đàu, buồn cười là thế nhân cũng chưa hiểu rõ ý tứ của Lý lão ăảu, ngày mai ta mang ngươi đi gặp Lý lão đàu, nắm râu hắn chơi đua."
Yên Nhiên chậm rãi ngồi xuống, thì ra là nàng chọc cười An Ninh công chúa, giọng của Trinh Nương lại bay vào lỗ tai Yên Nhiên:
- Tung Sơn viện là thái sơn bắc đẩu của đế quốc Đại Minh, Văn tiểu thư có thể được hắn coi trọng, tăt nhiên tứ thư ngũ kỉnh sẽ rất xuất chúng.
Yên Nhiên đã thành thói quen, Trinh nương nói một câu, nàng đều phải suy nghĩ thử xem có phải hay không phải có dụng ý.
Lúc Trinh Nương nói đến tứ thư ngũ kinh cố ý nhấn mạnh lời nói, nàng đang phản chiêu châm biếm Văn Thục Hoa.
Yên Nhiên nhìn thấy các vị tiểu thư ở bên cạnh hai nàng đang mơ hồ, mà sắc mặt Văn Thục Hoa cũng rất khó coi.
Sau khi Trinh Nương nói xong, cách đó không xa có một người nói:
- Hoàng thượng đã giáo huấn, nữ tử không tài mới là đức, không biết Văn tiểu thư tài trí hơn người, nghĩ như thế nào?
Lúc này mọi người mới rõ ràng, trên mặt Trinh Nương có chút sợ hãi bất an, rũ mắt che đi ý trêu tức:
- Ta...Ta thật lòng khen ngợi Văn tiểu thư, chỉ là ta học không được nhiều chữ lắm, nên nói kém.
Trinh Nương đứng dậy chân thành nhận lỗi, Yên Nhiên cảm giác bên người có người, An Ninh công chúa đã trở lại ngồi xuống ghế đệm, ý cười còn chưa hoàn toàn biến mất, tay viết viết lên giấy Tuyên Thành:
"Ngươi thấy thế nào?"
Yên Nhiên cầm bút viết:
" Văn tiểu thư tài hoa hơn người, lại rất chú trọng thanh danh, chắc chắn sẽ tha thứ cho Trinh di vô ý phạm sai lầm, quá nhiều so đo, vốn là Văn tiểu thư gây nên?"
An Ninh công chúa gật đầu, viết hai chữ "Thông minh"
Lời này là nói Yên Nhiên, cũng có thể là Trinh Nương.
"Người chờ xem, rất phấn khích, Trinh di sẽ không đắc tội bất luận kẻ nào."
Phản kích mà không đả thương người thích sĩ diện, Trinh Nương rất giỏi chuyện này.
Dù không có ai giúp đỡ Trinh Nương, thì Trinh Nương cũng không chịu thiệt.
Văn Thục Hoa tha thứ cho Trinh nương, rộng lượng cười cười, đối với vị tiểu thư có ý khiêu khích cũng từ chối cho ý kiến.
Trinh nương rũ mắt, Yên Nhiên vỗ vỗ cái trán, Văn Thục Hoa lựa chọn phản kích rất thỏa đáng.
Nếu giận dữ cãi lại, chẳng những phá hư hình tượng tiểu thư khuê các, mà còn làm cho người bên ngoài nghĩ rằng, nàng làm trái ý giáo huấn của hoàng thượng.
Yên Nhiên nhìn thấy vẻ mặt Văn Thục Hoa bình tĩnh có hàm chứa ý cười bí hiểm.
Tài học của Văn Thục Hoa cao hơn một bậc so với những người có mặt ở đây, khinh thường tranh cãi với các nàng, thanh giả tự thanh...
Không khí có chút khẩn trương, trên mặt Trương tiểu thư cùng vương tiểu thư mang theo lo lắng, lại không biết nên giúp Văn Thục Hoa như thế nào.
Trinh nương đột nhiên cười dịu dàng nói:
- Nếu ta nói, nữ tử không tài mới là đức cũng không phải thỏa đáng, người xưa cũng nói, có tài mới có đức, thánh nhân dạy đức là điều nữ tử cần phải có, nếu muốn có đức làm sao không có tài? Ta nghĩ ý tứ trong lời nói của hoàng thượng là nữ tử có thể có đại đức cao thượng, cũng có thể có tài, mới...Tài chủ trì việc bếp núc, tài dưỡng dục nhi nữ, tài hưng gia vượng tộc. Mà tài trị Quốc An bang, đối với nữ tử mà nói là quá nặng.
Cho dù ở trong mật thất, Yên Nhiên cũng có thể cảm giác rất nhiều vị tiểu thư thưởng thức Trinh Nương, Văn Thục Hoa nói:
- Mạnh tiểu thư là người có tài, nghe ngưoi nói chuyện, ta được rất nhiều lợi.
Vị tiểu thư vừa nói Văn Thục Hoa lúc này lại nói với Trinh Nương:
- Thì ra là ta hiểu lầmý tứ trong lời nói của hoàng thượng, Mạnh tiểu thư kiến thức bất phàm, ta bội phục.
Yên Nhiên nhìn An Ninh công chúa, có phải công chúa cũng sẽ thưởng thức Trinh Nương, là nàng giải trừ không khí lúng túng, Trinh Nương có một loại bản sự, không đắc tội bất luận kẻ nào, nàng có thể nói như vậy.
Yên Nhiên tự nhận là mình nói không được, An Ninh công chúa thưởng thức nàng cũng là dễ hiểu.
"Nha đầu ngốc, đã biết tính tình của nàng, mà còn bị nàng mê hoặc, thì ta không xứng làm An Ninh công chúa, trong hoàng cung người giống Trinh Nương tuy là không nhiều, nhưng không phải không có, ta thưởng thức nàng, nhưng càng thích càng đau ngươi."
Yên Nhiên nhìn chữ trên tờ giấy, sờ sờ đôi mắt, nhìn An Ninh công chúa cười rạng rỡ, nàng đau tiếc mình, mình cũng không cô phụ nàng.
An Ninh công chúa giật mình, ôm Yên Nhiên, cảm giác thân thể nàng run rẩy. Nha đầu ngốc.
Bên ngoài có người thỉnh giáo Văn Thục Hoa, có người suy nghĩ cẩn đánh giá Trinh Nương có đáng để thân cận hay không.
Nếu nàng không phải là thứ xuất, Yên Nhiên biết Trinh Nương cũng sẽ có danh tiếng như Văn Thục Hoa.
Trinh nương đối với chuyện bị lạnh nhạt lúc nãy cũng không thèm để ý, cười dịu dàng nghe Văn Thục Hoa giảng giải thơ từ của các vị tiểu thư.
Khi thì gật đầu, khi thì nhíu mày, bộ dạng khiêm tốn ham học hỏi, khiến lòng người cảm động.
Yên Nhiên nhìn thấy Tề tam tiểu thư có chút do dự vẫn chưa tới gần nàng.
Trinh Nương cười giữ chặt tay nàng, lặng lẽ thì thầm hai câu, Tề tam tiểu thư liền vui vẻ hớn hở, cùng nàng thân cận.
Tuy không phải người nào cũng sẽ giống như Tề tam tiểu thư, nhưng đối với Trinh Nương, dù các nàng khinh thị xuất thân của nàng, thì cũng có chút thưởng thức nàng.
Yên Nhiên thì thào tự nói:
- Phật gia có câu, có nhân có quả... nhân quả tuẫn hoàn...
Kiếp trước Nhàn Nương đến lúc chết cũng không phát hiện ra Trinh Nương là người trí tuệ nhiều mưu.
Mà sau khi Nhàn Nương mất, Trinh Nương mới được nâng lên đích nữ.
Trước khi Trinh Nương trở thành kế phi vẫn không có tiếng tăm gì.
Kiếp này Nhàn Nương nhìn thấu Trinh Nương...
Mà Trinh Nương lại trở thành đích nữ trước khi Nhàn Nương mất, hơn nữa còn có thanh danh hiếu thuận.
Mặc kệ trong lòng xem thường Trinh Nương thế nào, thì chuyện hôm nay ở phủ công chúa nhất định sẽ lan truyền ra ngoài, Trinh Nương sẽ có chút danh tiếng.
Trừ An Ninh công chúa không thân cận với nàng, Trinh Nương được ưu việt cũng không kém hơn kiếp trước...
Yên Nhiên nhăn mày, không đúng,
Trinh Nương chỉ được ưu việt bên ngoài, lúc này nàng còn nhiều hung hiểm hơn, không tốt như kiếp trước.
Yên Nhiên tin tưởng đại di sẽ không dùng một chiêu, mà còn chuẩn bị ở phía sau.
Biểu ca không còn tin tưởng Trinh Nương, nàng giả từ mẫu không được, mà quan trọng nhất là An Ninh công chúa...
Chỉ cần nàng không thích Trinh Nương, Trinh nương đích thứ không rõ, sẽ không giống kiếp trước thuận lợi được đám mệnh phụ phu nhân tán thành.
Nàng có tài danh, có hiếu danh càng khiến đích nữ danh môn đối địch, còn có Nhữ Dương vương đang chờ thú trắc phi không thể mất.
Kiếp trước không có trắc phi vào cửa, Trinh Nương có thể thoải mái quét sạch đám di nương tiểu thiếp, mà được chuyên sủng.
Nhàn Nương tuyển hai vị Trắc phi, nhất định là có chổ độc đáo, Yên Nhiên cười cười, dù Trinh Nương thắng lợi, cũng sẽ không thoải mái.
Khi đó địa vị của biểu ca đã không thể lay động, mặc kệ như thế nào, thì đương kim hoàng thượng cũng sẽ che chở biểu ca.
Còn có hai tòa núi lớn để dựa vào, là Linh Ẩn tự, Vạn Pháp Quan...
Yên Nhiên thấy không có gì hay để nghe nữa, muốn cùng An Ninh công chúa đi lên, Văn tiểu thư tới gần Trinh Nương, nói:
- Kinh thành tập hợp nhiều người quyền quý có cơ duyên như Mạnh tiểu thư cũng không nhiều lấm, nhìn cách nói chuyện hành xử của Mạnh tiểu thư, có thể nhìn ra phẩm tính, Mạnh lão gia để ngươi trở thành đích nữ, nhất định là coi trọng tính tình ngươi mà tích phúc.
- Được phụ thân thương yêu không vứt bỏ, ta sẽ giữ nghiêm lễ giáo, sẽ không làm chuyện càn rỡ.
Trinh nương cười dịu dàng, sau khi nhìn thấy Văn Thục Hoa gật đầu, Trinh Nương nhìn lên lầu hai:
- Yên Nhiên còn chưa xuống? Cũng không biết An Ninh công chúa là thích hay không thích nàng, mà có thể ở lầu hai lâu như vậy, Yên Nhiên rất lợi hại, trước đó vài làn có người An Ninh công chúa muốn gặp mà không được, lại là Yên Nhiên.
- Yên Nhiên?
Văn Thục Hoa đương nhiên hiểu rõ, được An Ninh công chúa coi trọng đối với các vị tiểu thư khuê các là có ý nghĩa gì, không tin hỏi:
- Là Lý Yên Nhiên?
Trinh Nương tươi cười giọng nói có chút kiêu ngạo:
- Chính là nàng, là An Bình hầu phủ đại tiểu thư, ngoại sinh nữ của ta, Lý Yên Nhiên, hai người bọn ta tuổi tác không chênh lệch nhiều, vẫn rất thân cận với nhau, Văn tiểu thư vừa trở lại kinh thành, không biết có biết chuyện oanh động nhất hiện nay không? Một là Nhữ Dương vương thế tử giải khai ván cờ Linh Lung, hai...Chính là Yên Nhiên, nàng cùng Thế tử đi thỉnh Bình Nhất Chỉ, còn giúp thế tử không ít chuyện, là Yên Nhiên mắng tỉnh Bình Nhất Chỉ khiến hắn thông suốt, nên Bình Nhất Chỉ sẽ không dùng nan đề làm khó dễ thân nhân cầu chẩn nữa, có rất nhiều người cảm kích Yên Nhiên, những lời nàng nói rất...
Yên Nhiên cầm chén trà muốn ném vô mặt Trinh Nương, nàng nói lời này, không phải có ý khen ngợi nàng, mà là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa nàng và Văn Thục Hoa.
An Ninh công chúa nắm tay Yên Nhiên kéo nàng đi lên cầu thang.