Một đêm triền miên, hoàng đế rất ít khi có được vui sướng như vậy, nếu không phải là lần đầu hầu hạ, hắn còn có thể cùng Nhàn Nương triền miên giao hoan.
Hoàng hậu ngại ngùng ngượng ngùng cũng là một loại mỹ vị, ở trên thân Quý phi giống như kỳ phùng địch thủ, tận tình giao hoan lại là một loại phóng túng hưởng thụ khác.
Tay Hoàng thượng di động trên thân thể Nhàn Nương, ánh nến xuyên thấu qua màn.
Hắn nhìn rõ dung mạo của nàng, hoàng hậu bình thường lúc giao hoan sẽ không cho hắn nhìn.
Hắn đang đợi, chờ Nhàn Nương đứng dậy giúp hắn tẩy trừ thân thể, hắn cũng biết mới vừa rồi hắn quá phóng túng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy hắn không giống lâm hạnh Quý phi, mà là cùng Quý phi theo đuổi khoái hoạt.
Chuyện thân mật nhất cũng đã làm, Nhàn Nương kéo chăn vẫn chưa hất bàn tay mò bậy bạ của hoàng đế.
Đầu lưỡi đỏ tươi khéo léo liếm bờ môi, trong mắt Nhàn Nương là thỏa mãn kiều mị.
Cũng không phải là diễn trò, hoan ái với hoàng thượng cũng khiến nàng thỏa mãn.
Hoàng thượng ở phương diện kĩ thuật khuê phòng lực kéo dài khiến cho Nhàn Nương rất vừa lòng.
Từ lúc nàng nhìn ra Nhữ Dương vương bạc tình bạc nghĩa đã không còn thân mật với hắn.
Lúc hoàng thượng thân mật với nàng, nàng còn lo lắng không biết mình có ghê tỡm mà ói ra.
Nhưng hắn đã làm cho nàng quên đi rất nhiều này nọ, lạc vào trong tình ái.
Nhàn Nương nhắm mắt ngủ thiếp đi, hắn vẫn chờ vẫn chờ...
Bên tai là tiếng hít thở đều đặn cho thấy người bên cạnh đã ngủ, hắn nhìn chằm chằm Nhàn Nương.
Nàng không tẩy rửa thân thể? Thân thể của nàng còn có của hắn...Hắn nhìn Nhàn Nương, cũng tốt, trên người nàng có hương vị của hắn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Nhàn Nương, trong mắt có hơn một phần tiếc hận, hắn nhắm mắt cùng Nhàn Nương chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Quên hết ban đầu tính toán, quên đã từng đáp ứng hứa hẹn với hoàng hậu sẽ không qua đêm ở tẩm cung của Quý phi!
Triều đại cung quy, Quý phi có tư cách phụng dưỡng bệ hạ cả đêm.
Trong tẩm cung của hoàng hậu, hoàng hậu thấp giọng lẩm bẩm:
- Đồ lừa gạt.
Ánh nến chậm rãi yếu đi, hoàng hậu nói:
- Ngày mai...Thỉnh mẫu thân tiến cung, ta muốn hàn huyên với mẫu thân.
- Tuân chỉ.
Sáng sớm sương mai dày đặc, lúc hoàng đế tỉnh giấc, bên cạnh đã trống không.
Hắn nhìn chằm chằm xuyên qua màn che, nơi này thật xa lạ, hoàng đế xoa nhẹ trán.
Không phải là tẩm cung của hoàng hậu, hoàng hậu không thích vật trang trí quá hoa lệ.
Màn che này là Thiên Tàm sa, toàn bộ đế quốc hàng năm cũng chỉ có vài thất tàm sa.
Màn mềm mại thoải mái, trong lòng có chút bực mình, hoàng đế vén màn, mơ hồ nhìn thấy Quý phi...Nàng đang mỉm cười, bên người nàng quý khí bao quanh.
Nhữ Dương vương phủ là đệ nhất danh môn của đế quốc, Quý phi có ngoại gia tầm thường, mặc dù thái hậu thường xuyên ban thưởng này nọ.
Nhưng so với nhữ Dương vương phủ vẫn là kém xa không thể sánh bằng, hoàng đế nhíu mày.
- Người tới, hầu hạ trẫm thay y phục.
- Dạ.
Nhàn Nương chỉ vào một cây trâm:
- Đào Tử, dùng cái này.
- Dạ
Đào Tử hơi lo lắng dùng tơ vàng Kim Lân trâm vấn tóc, thừa dịp đeo vòng tai cho Nhàn Nương nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng tỉnh.
Nhàn Nương buồn cười liếc mắt nhìn Đào Tử đang lo lắng, sau đó nhìn vào gương cười nhẹ:
- Kệ hắn.
Sau khi Nhàn Nương trang điểm chỉnh tề, thì hoàng thượng cũng đã mặc xong long bào.
Nhàn Nương cười khanh khách đứng ở bên cạnh nhìn, không hề có ý tứ sẽ tự tay giúp hắn chỉ chu y phục.
Thần sắc hoàng đế lạnh lùng không còn nhiệt tình như đêm hôm qua, trước khi hắn xuất môn, Nhàn Nương dâng lên bát ngọc tinh xảo.
- Bệ hạ, thỉnh dùng.
Bát ngọc....Hoàng đế đối với chuyện Nhàn Nương xa xỉ lãng phí rất không hài lòng.
Dù ở trong phòng nàng hoan ái cũng thực thoải mái.
Nhàn Nương giống như không nhìn ra hoàng đế đang hờn giận.
- Đây là canh tẩm bổ thân thể, sáng sớm dùng sẽ rất tốt.
- Trẫm không uống.
Hoàng thượng phất tay áo bỏ đi, Nhàn Nương phúc thân nói:
- Cung tiễn hoàng thượng.
- Chủ tử.
- Đào Tử, không dùng canh này là tổn thất của hoàng thượng.
Nhàn Nương uống bát canh, lau khóe miệng:
- So với canh hạt sen mà hôm qua hoàng thượng ban cho ta dùng, thì ngon hơn nhiều.
Đào Tử ở trước mặt Nhàn Nương khắc sâu cảm nhận đầu óc mình không đủ dùng.
Nàng nhìn thế nào cũng thấy hoàng thượng bị chủ tử làm cho tức nghẹn mà rời đi.
Nếu như vậy thì phải làm thế nào để có được sủng ái?
- Người không lo lắng? Hay là...Đúng rồi nhữ Dương vương phi đã từng nói, cái gì mà chinh phục nữ nhân, nô tỳ chỉ là nghe người ta nói qua.
- Ta chưa từng nghĩ sẽ bị ai chinh phục, cũng không nghĩ sẽ chinh phục ai, dù là bệ hạ cũng vậy.
Nhàn Nương ngồi xuống nói:
- Vì chinh phục mà tới gần, như vậy chinh phục xong thì sao? Có phải sẽ là dùng xong liền vứt, hoặc là lại tìm kiếm nữ nhân khác để chinh phục? Hiện nay Nhữ Dương vương phi được chuyên sủng, ngươi nói thử xem, nàng có bị nhữ Dương vương chinh phục hay không?
- Nô tỳ không biết...
Đào Tử nói thêm một câu:
- Nhưng nô tỳ nhìn ra hoàng thượng đang tức giận.
- Ta không phải hoàng hậu, cũng không giống đám nử tử chịu tôn sùng dịu dàng kính cẩn nghe theo, cũng không nghĩ vì hoàng thượng mà thay đổi tính tình, trước khi ta vào cung đã từng gặp đại nạn, thiếu chút nữa cả đời bị hủy, người xưa có câu, gặp nạn tính tình tất biến, ta nhu nhược đổi lấy cái gì? Bất quá là một cái độc kế, nếu nàng không muốn để ta vào cung, vì sao không dùng biện pháp trực tiếp? Không phải hoàng thượng tôn kính nàng như mẫu sao? Nếu nàng nói, bệ hạ sẽ nghe một chút. Nhưng nàng khen ngược, ở trước mặt người khác cải trang hiền lành rộng lượng, không ăn giấm không đố kị, được bệ hạ tôn trọng, sau lưng thì sao, sai người ta hại ta?
- Dâm bôn làm thiếp tạm thời chưa nói tới, chỉ cần nhìn ngoại gia của ta bị hoàng thượng trách phạt, nàng chỉ vì hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ chỉ có hoàng hậu nương nương là người? Chẳng lẽ nàng yêu thương nữ nhi, còn nương của ta sẽ không đau ta sao?
Đào Tử nghe choáng váng:
- Người nói Nhữ Dương vương phi?
- Không nói nàng thì còn nói ai? Nghĩ ta là kẻ ngốc tùy tiện bị người xúi giục? Nếu ngươi đi hỏi nàng, nàng sẽ nói với ngươi, nàng không muốn ngươi vào cung đấu đá tranh giành khổ sở, tìm cho ngươi người có tướng mạo tài học xuất chúng, nàng là vì tốt cho ngươi!
Khóe môi Nhàn Nương khẽ cong hàm chứa ý trào phúng, Trinh Nương cái màn diễn này, kiếp trước nàng cũng từng làm.
Nhưng Nhàn Nương quang minh lỗi lạc cho nàng lựa chọn, mặc kệ là Chu gia thứ tử hay là Giang Nam phú quý Vương gia đều sẽ thú nàng làm chính thất.
Là Trinh Nương không muốn, nàng có tư tâm bỏ qua cho Trinh Nương, chứ không có tâm tư ti bỉ đê tiện như Trinh Nương tính kế nàng.
Nếu không phải nàng chiếm cứ khối thân thể này, thì nguyên chủ đã bị Trinh Nương hại chết.
Gia tộc nguyên chủ sẽ gặp nạn không thể ngẩng đầu, mà mặt mũi thái hậu cũng đem quét rác.
- Để cho hoàng thượng càng xem nàng như thân sinh mẫu thân, nhìn nàng cỡ nào dịu dàng, cỡ nào thiện lương, cỡ nào cao quý, nếu nàng thật sự có lòng đối xử tốt với nhi tử của người khác...Thì hắn đã không...
Nhàn Nương rũ mắt che giấu thống khổ, Kỳ nhi...Mỗi khi nghĩ đến nhi tử, tâm Nhàn Nương quặn đau.
Nàng không định sinh hạ hoàng tử uy hiếp địa vị thái tử, không muốn gia tộc thái hậu quá mức cường đại làm ảnh hưởng đến triều chính.
Nhưng hiện nay có quá nhiều đại gia tộc cường đại, hoàng thượng không sợ sao? Không biết hoàng thượng có thể nhẫn nại bao lâu.
Từ khi Nhàn Nương bước chân vào cung đã nghĩ sẽ không sinh hạ nhi tử, Kỳ nhi sẽ không trở về.
Không sinh nhi tử thì nàng vẫn có thể ở trong hậu cung đứng vững gót chân, vẫn có thể báo thù rửa hận.
- Đào Tử.
- Có nô tỳ.
- Ngươi có biết tứ hoàng tử?
- A, người nói tứ hoàng tử điện hạ sao?
Mặt Đào Tử nhăn nhó, đùa nghịch vạt áo:
- Tứ hoàng tử...Nô tỳ biết...
Chuyện này đối với Nhàn Nương mà nói là thu hoạch ngoài ý muốn, vốn nghĩ Đào Tử tính tình thuần lương hoạt bát.
Xem ra ở trong cung nhân duyên cũng không sai, có thể hỏi thăm tin tức, nhưng nhìn bộ dạng nàng lúc này có thể đoán nàng cùng tứ hoàng tử không phải chỉ là nhận thức mà thôi.
- Chủ tử trước mắt quan trọng nhất không phải là nên nghĩ cách làm như thế nào khiến cho hoàng thượng nguôi giận sao? Nếu hoàng thượng không đến, hoàng hậu nương nương sẽ rất cao hứng a.
Đào Tử đồng cừu địch hại, sau khi nhận thức Nhàn Nương làm chủ tử liền kiên quyết đứng về phía Nhàn Nương.
Nhàn Nương nhìn Đào Tử nắm chặt tay thành quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.
- Ngươi nha, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Chỉ cần hoàng thượng coi trọng hiếu đạo thì sẽ không dám bạc đãi ta, nếu tính tình ta thay đổi, sẽ có người thừa cơ hãm hại, không bằng ta chủ động biểu hiện cho hoàng thượng thấy, từ lần đầu thừa sủng, hắn nhìn thấy chính là bản thân ta, thích phú quý, thích hưởng thụ.
- Ta chướng mắt nàng, ta sẽ không giống nàng giả nai giả khỉ, ta muốn làm cho phi tần hậu cung, kinh thành mệnh phụ thấy rõ ràng, cái gì mới là thế gia danh môn, đích nữ Phượng Nghi, tuy hiện nay ngoại gia của ta xuống dốc phải trông cậy trong cung, nhưng tổ tiên của ta cũng từng là thế gia chi liệt, nay thế đạo...Sợ là đã quên Ngụy Tấn thế gia khí khái, ngay cả An Ninh công chúa...Nàng cũng thỏa hiệp. Đều học theo diễn xuất của Nhữ Dương vương phi, thiên hạ này thiếu bản sắc riêng.
Đào Tử sùng bái mở to mắt, Quý phi nương nương thật là lợi hại, rất đẹp, có loại...Có loại...
- Khí nuốt núi sông!
- Lời này là ai nói cho ngươi biết?
Nhàn Nương cảm thấy hứng thú hỏi, Đào Tử cúi đầu nói:
- Là tứ hoàng tử điện hạ.
Nhàn Nương híp mắt, tuổi của Đào Tử so với tứ hoàng tử còn lớn hơn tám tuổi.
Năm nay tứ hoàng tử cũng mới sáu tuổi mà thôi, bọn họ không có khả năng.
Nhàn Nương cũng không muốn để Đào Tử vây hãm trong hậu cung, không biết như thế nào mà nàng không duyên không cớ yêu thích Đào Tử, có lẽ là duyên phận.
- Ngươi nói cho ta nghe về tứ hoàng tử.
Nhàn Nương nghĩ nếu Đào Tử có ý tứ với tứ hoàng tử, nhất định phải diệt trừ ý niệm này đi. Đào Tử cười tủm tỉm gật đầu.
- Trước kia nô tỳ gặp phải tứ hoàng tử đang trốn ở trong góc phòng khóc lóc, nô tỳ hỏi rất lâu mà hắn cũng không chịu nói vì sao lại khóc, hắn còn lừa nô tỳ, sau này nô tỳ thường xuyên đem thứ tốt cho tứ hoàng tử dùng.
- Hoàng hậu nương nương làm sao có thể không đối đãi tốt với tứ hoàng tử? Tối thiểu hắn sẽ ăn mặc không lo, vì mặt mũi hoàng hậu sẽ không để hắn chết đói.
- Tứ hoàng tử là hoàng tử không thể sủng, hắn so với nhị hoàng tử điện hạ chỉ kém hơn một tháng, nô tỳ nghe người ta nói hoàng hậu song sinh nhị hoàng tử, tam hoàng tử, bởi vì tam hoàng tử thể nhược dưỡng hai năm liền chết non, nguyên nhân chính là thân mẫu của tứ hoàng tử...Nghe nói lúc hoàng hậu nương nương có thai nàng thừa cơ động tay động chân.
Đào Tử thật cẩn thận nói:
- Nghe nói lúc tam hoàng tử chết non, hoàng thượng từng muốn giết chết mẫu tử tứ hoàng tử để chôn cùng tam hoàng tử, là hoàng hậu nương nương khuyên ngăn bệ hạ. Từ đó về sau hắn bị bỏ rơi, thân mẫu của hắn bị nhốt trong lãnh cung, hoàng hậu nương nương đối xử với ngũ hoàng tử, lục hoàng tử, cùng với thất hoàng tử mới sinh đều tốt lắm, hoàng tử công chúa ai cũng thích hoàng hậu nương nương, chỉ có tứ hoàng tử là đáng thương nhất.
Lúc Nhàn Nương vào cung ngoại gia từng hy vọng nàng có thể nuôi nấng thất hoàng tử mới sinh ra đã mất mẫu thân.
Tâm tư của thái hậu rõ như ban ngày, Nhàn Nương có thể sinh ra hoàng tử là tốt nhất, nhưng nếu sinh không ra thì nên đem thất hoàng tử vừa chết mẫu còn chưa hiểu biết đến bên người nuôi nấng.
Tương lai không chừng có khả năng đấu thắng hoàng hậu.
Đương kim hoàng thượng lấy thân phận là cửu hoàng tử để kế thừa đế vị, hoàng hậu sở sinh trưởng tử năm nay mới mười tuổi, mà bệ hạ còn chưa đến hai mươi sáu.
Trong lòng Nhàn Nương đã có chủ ý, nàng không muốn để cho người bên ngoài dắt mũi.
Nghe Đào Tử nói xong, nàng càng kiên định ý niệm trong đầu, Tứ hoàng tử có thân mẫu thì thế nào?
Nhàn Nương không phải dưỡng nhi tử, không phải muốn làm thái hậu, lại càng không phải vì ngoại gia mà lót đường cam đoan bọn họ cả đời vinh hoa phú quý.
Nhàn Nương muốn báo thù, trả thù kẻ thù lãng phí nhi tử của nàng, nàng muốn tìm đồng bọn để hợp tác.
Từ trong miệng Đào Tử thám thính được tin tức về tứ hoàng tử, Nhàn Nương càng thêm chắc chắc.