Hoàng hậu là người hiền lương thục đức, dịu dàng rộng lượng, dù là mẫu nghi thiên hạ tôn quý, cũng gây khó dễ cho đám phi tần trong hậu cung.
Vì vậy đối xử với Quý phi càng khoan dung thêm vài phần. Trong lòng hoàng đế khiếp sợ, không phải hắn không biết biểu muội trổ mã rất tốt.
Nhưng không ngờ nàng lại phong hoa tuyệt đại đến vậy.
Quen nhìn hoàng hậu dịu dàng mềm mại, lúc này nhìn thấy Quý phi như tiên tử hạ phàm, trong khoảng khắc hắn có chút rung động.
Cũng có trăm ngàn khát vọng!
Nhàn Nương hoàn thành cấp bậc lễ nghĩa, đối với hoàng đế, hoàng hậu chính là tất cung tất kính, chưa từng oán giận đêm qua độc thủ(ngủ 1 mình)
- Hoàng hậu nương nương phượng thể an khang?
- Không việc gì, làm phiền muội muội lo lắng.
Hoàng hậu dùng ôn nhu che giấu xấu hổ, đêm qua hoàng thượng ở lại trong cung của nàng, lấy cớ là phượng thể khiếm an(không khỏe).
Nhàn Nương nhếch môi, nói:
- Như vậy quá tốt rồi, đêm qua thần thiếp rất lo lắng, thái y nói như thế nào? Dùng dược gì?
- Chỉ là di chứng của bệnh cũ, cũng thường tái phát.
Hoàng hậu bình thản giải thích, giống như đang nói đến chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
- Nương nương là thanh mai trúc mã với hoàng thượng, lại là phu thê, cũng từng cùng bệ hạ chịu nhiều khổ sở, hiện nay người cư vị quốc mẫu cũng là khổ tẫn cam lai, thần thiếp thật hâm mộ người.
Hoàng hậu mặt mày vui vẻ, lại rất hào phóng, thẹn thùng nói:
- Nhắc đến chuyện này làm gì? Bản cung bị di chứng bệnh cũ cũng không phải vì bệ hạ.
Ánh mắt hoàng đế dừng trên thân hoàng hậu, hoàng hậu tỏ vẻ ngượng ngùng:
- Bệ hạ, quý phi muội muội vẫn còn ở đây.
Nhàn Nương phúc thân:
- Thần thiếp không quấy rầy hoàng hậu nương nương nữa, thần thiếp đi thỉnh an thái hậu.
Hoàng đế nghĩ Nhàn Nương đi đến chổ thái hậu tố khổ, hoàng hậu cũng có vài phần bất an, Nhàn Nương thấp giọng nói:
- Thần thiếp biết mình nên nói như thế nào, người phượng thể khiếm an, theo lý hoàng thượng phải chiếu cố người, người là hoàng hậu nương nương, thần thiếp sẽ không quên.
Nhàn Nương rời đi, trên tay hoàng thượng bưng chén trà.
- Nàng là người có hiểu biết.
- Hoàng thượng nói đúng, không ngờ Quý phi muội muội lại là người am hiểu ý lẽ, ngược lại thần thiếp...Thần thiếp có vẻ hẹp hòi không rộng lượng.
- Không thể nói như thế, nàng rất tốt, trẫm vẫn ghi nhớ trong lòng.
Hoàng đế buông chén trà, ôm hoàng hậu vào lòng:
- Năm đó nàng cùng trẫm chịu khổ, trẫm nhớ rất rõ, trong cung gian nan, nàng chịu không ít ủy khuất, nay trẫm đã là cửu ngũ chí tôn, sao có thể cho phép người khác khinh mạn nàng? Nếu nàng ta là người nghe lời biết thời thế, trẫm sẽ vì mẫu hậu mag lưu nàng ta.
- Mẫu hậu có Quý phi muội muội bầu bạn, như vậy sẽ không khó xử bệ hạ nữa.
- Hy vọng như thế.
Hoàng đế vì hoàng hậu cài trâm ngọc lên đầu, không phải vàng bạc, mà chỉ là trâm ngọc thanh nhã, nhìn hoàng hậu rất dịu dàng, nhưng...
Hoàng đế cười nói:
- Nàng nghỉ ngơi, trẫm phải đi.
- Cung tiễn hoàng thượng.
Hoàng hậu phúc thân tiễn bước hoàng đế, vẻ mặt nàng mang theo nghi hoặc:
- Nàng ta hảo tâm như vậy sao? Rốt cuộc nàng ta có ý tứ gì?
Nhàn Nương rời khỏi Từ Ninh Cung, nàng đi thỉnh an thái hậu cũng không thoải mái.
Nàng bị thái hậu hung hăng mắng cho một trận, Nhàn Nương làm bộ yếu đuối thừa nhận lỗi lầm.
Thân là chất nữ của thái hậu, lại là phi tử của hoàng đế, tất nhiên nàng phải chịu hai bên sinh khí.
Điểm này nàng đã sớm có chuẩn bị, cung nữ đi theo sau Nhàn Nương cảm thấy có vài phần kỳ quái.
Vì sao Quý phi nương nương không cáo trạng tố khổ, vì sao bị mắng mà vẫn trước sau như một.
Nhàn Nương trở lại cung điện của mình, bên trong bố trí xa hoa, nhưng mức thưởng thức thì quá kém.
Không phải bày trí cứ chất đống vật phú quý ở cùng một chỗ là có thể phô bày phú quý.
Nếu là nơi nàng sẽ cư trụ, tất cả bài trí nơi này nàng sẽ không để người bên ngoài nhúng tay.
Nhàn Nương dựa theo thói quen sở thích của mình mà bố trí lại tẩm cung, loại bỏ trang sức thanh nhã có hoa không quả.
Trinh Nương đã làm Nhữ Dương vương phi lâu như vậy mà vẫn không hiểu cái gì là thế tộc.
Nàng có thể dịu dàng, nhưng hoàng hậu thì không được, thế tộc đối với nữ tử luôn yêu cầu rất nghiêm khắc.
Phần lớn là mẫu khẩu truyền nữ nhi(mẹ truyền con), nàng ta sao có thể học được.
Dù thỉnh nhiều ma ma giáo dưỡng, cũng chỉ dạy quy củ, chứ không phải nội tình trong thế gia danh môn.
Hiện nay Trinh Nương nhân sinh rộng mở, người bên ngoài sẽ nói nàng tốt, nhưng...
Nhàn Nương tựa người vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cung nữ buổi sáng nhắc nhở nàng ăn mặc không ổn đi vào:
- Nương nương.
- Đào Tử?
Tiểu cung nữ muốn nhìn Nhàn Nương, lại không dám nhìn nàng:
- Nô tỳ chính là tiểu cung nữ chải tóc cho người.
Nhàn Nương buồn cười hỏi:
- Ngươi vì sao gọi là Đào Tử? Ai đặt tên cho ngươi?
- Nô tỳ lúc còn nhỏ đã được gọi là Đào Tử, sau khi tiến cung cũng không có ai đổi danh cho nô tỳ, cho nên vẫn gọi là Đào Tử, nghe phụ mẫu nói là do một vị tú tài đặt danh, ban đầu cũng không có gọi danh này, sau này phụ mẫu ghét bỏ phiền toái nên gọi nô tỳ là Đào Tử.
- Đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề.
( Yul: câu trên hàm nghĩa vốn là chỉ cây đào cây lê mặc dù không nói lời nào, nhưng hương thơm của những bông hoa, trái ngọt của nó lại có thể thu hút rất nhiều người tới gốc cây, khiến cho dưới gốc cây đi thành một con đường nhỏ. Ví von với người có đạo đức cao thượng, nghiêm khắc với bản thân, tự nhiên sẽ có thể cảm hóa được người khác, tự nhiên sẽ được người khác tôn trọng và kính ngưỡng.)
Nhàn Nương lộ ra tươi cười khó thấy.
Đào Tử mơ hồ không hiểu, Nhàn Nương nhìn ra cung nữ này vì nàng mà bất bình.
Bên người cũng phải có người có thể tin tưởng, Đào Tử có bối cảnh đơn giản, thiên chân có chút chân chất, người như vậy sẽ không làm mật thám.
Đào Tử cắn môi:
- Nô tỳ mới vừa nghe nói bệ hạ lại cãi nhau với thái hậu nương nương, sau đó bệ hạ phất áo bỏ đi.
- Ngươi lo lắng ta bị thất sủng?
- Không...Bộ dạng người rất tốt, bệ hạ sẽ nhìn thấy, nhất định sẽ không bị thất sủng.
Đào Tử vụng về an ủi, khiến cho Nhàn Nương vui vẻ:
- Nha đầu ngốc.
- Nương nương?
Nhàn Nương nói:
- Dù ta có dung mạo tầm thường, thì đêm nay bệ hạ cũng sẽ tới đây.
- Vì sao?
Đào Tử bịp kín miệng:
- Nô tỳ sai rồi.
- Tính tình ngươi phải sửa, nhưng ta thích ngươi như vậy.
Nhàn Nương nâng tay khẽ vuốt ve hai má Đào Tử:
- Chỉ cần ngươi một lòng đi theo ta, ta cam đoan ngươi sẽ không bị ai bắt nạt.
- Nô tỳ nguyện ý hầu hạ nương nương.
Đào Tử quỳ xuống trịnh trọng dập đầu, Nhàn Nương dựa người vào đệm chợp mắt.
Lúc Đào Tử nghĩ nàng sẽ không nói gì nữa, thì Nhàn Nương đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Từ xưa đến nay, phàm là phi tần nào bị vây vào vị trí này giống như ta đều không có kết quả tốt, hiếu đạo trong hoàng quyền sẽ đem người nghiền áp dập nát.
- Sợ?
Nhàn Nương nhìn Đào Tử đang chấn kinh:
- Hối hận?
- Không sợ.
Nhàn Nương cong môi hàm chứa ý cười:
- Con đường này tuy khó đi, nhưng khó đi chứ không phải không thể đi. Đế quốc coi trọng nhất chính là hiếu đạo, nếu bệ hạ sợ bị đám Thanh Lưu chê trách, nhất định phải cải thiện mối quan hệ với thái hậu nương nương, nếu thái hậu nương nương có thể quay đầu, sẽ không để cho Nhữ Dương vương phi có thể thừa cơ thể hiện, phụ huynh ngoại gia của ta cũng không chịu thua kém, bệ hạ cũng không thể đề bạt bọn họ để trấn an thái hậu, nay chỉ có ta...Chỉ có ban ân sủng cho ta mới có thể khiến triều đình nhận ra hoàng thượng cùng thái hậu là hòa thuận, bệ hạ đăng cơ đã vài năm, công thần cựu thần cũng có xung đột, đây là cơ hội của ta.
- Người không sợ bị bệ hạ lợi dụng sao?
- Ai lợi dụng ai còn chưa biết đâu, ta cho bệ hạ lý do để ân sủng ta.
Nhàn Nương kéo vạt áo, thấp giọng nói:
- Trên đời này không ai không lợi dụng người khác, bệ hạ cũng không ngoại lệ.
Đào Tử dựa theo lời Nhàn Nương phân phó mà chuẩn bị, hương liệu trong lư hương nghe theo lời chỉ thị của Nhàn Nương mà điều phối.
Bỏ thêm vài cánh hoa vào trong nước, từ trong dục dũng bước ra ngoài, Nhàn Nương phủ thêm y phục:
- Ngươi còn muốn ngây người tới khi nào?
- Nô tỳ...Nô tỳ chưa thấy ai so với người còn...
- Xinh đẹp?
- Không phải, không phải, kỳ thật hoàng hậu nương nương cũng rất đẹp, Nhữ Dương vương vương phi nô tỳ cũng từng thấy qua, nhưng người không giống các nàng, người là một đoàn...Hỏa, đúng, là hỏa diễm.
Đào Tử si mê nhìn Nhàn Nương, là hỏa diễm có thể thiêu đốt hết mọi thứ. Tay Nhàn Nương đang họa mi dừng lại một chút.
- Là vì ngươi chưa thấy Nhữ Dương vương phi chân chính cho nên mới có thể nói như vậy.
Lúc nàng là vương phi, so với bây giờ còn mỹ hơn, so với hiện tại còn chói mắt hơn nhiều lắm.
Đào Tử lau khô tóc Nhàn Nương, Nhàn Nương tự mình chải vuốt búi tóc.
Vài luồn tóc rũ hạ sấn lên khí chất của Nhàn Nương, Đào Tử rất tự ti.
- Nô tỳ thật vô dụng.
- Ngươi có thế khiến cho ta cười vui vẻ, ai dám nói ngươi vô dụng?
Nhàn Nương nhéo hai má của Đào Tử:
- Ta không thể bảo hộ được nàng, nhưng ta sẽ bảo hộ ngươi.
Đào Tử có dung mạo, cùng tín nhiệm người rất giống Yên Nhiên, vì vậy Nhàn Nương mới có thể lưu lại nàng.
Cũng là muốn cho Yên Nhiên thấy rõ ràng, phải làm như thế nào để trả thù Trinh Nương.
Sau khi Kỳ nhi mất, Yên nhiên càng cô đơn thống khổ, thì bọn họ càng hạnh phúc.
- Hoàng Thượng giá lâm, quý chủ nhân tiếp giá.
Nhàn Nương chỉnh chu y phục, cất bước đi ra ngoài.
- Đào Tử ngươi phải hiểu, hoàng thượng đối với hoàng hậu có áy náy, nhưng một lần hai lần thì không sao, nếu luôn nhắc tới đến lúc mấu chốt cần cứu mạng sẽ không hữu dụng, nam nhân có được mấy ai không bạc tình bạc nghĩa, nam nhân thâm tình được mấy ai.
Đào Tử có vài phần hiểu rõ, trong mắt Quý phi nương nương không có thái hậu.
Nàng lợi dụng mâu thuẫn giữa thái hậu cùng hoàng đế, khó trách nàng ở trước mặt thái hậu nương nương cái gì cũng không nói.
Nếu thái hậu không xung đột với hoàng thượng, thì hoàng thượng cũng sẽ không ở bên cạnh hoàng hậu nhanh đến vậy.
- Ái phi hãy đứng lên.
Hoàng đế tự nâng Nhàn Nương lên, mới vừa rồi lúc rảo bước tiến đến cửa cung còn do dự.
Nhưng vừa nhìn thấy Nhàn Nương thì sự do dự lúc đầu đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Lúc này Nhàn Nương so với buổi sáng còn kinh diễm tuyệt mỹ hơn mấy phần càng khó nén nét quyến rũ.
Nhàn Nương rũ mắt, hoàng thượng nắm tay nàng lực đạo càng ngày càng nặng.
Tuy hắn đã hết sức che giấu, nhưng hô hấp vẫn có chút hỗn độn.
- Hoàng Thượng.
Hoàng đế nói:
- Ái phi đã dùng thiện(ăn) chưa?
Nhàn Nương mỉm cười lắc đầu:
- Vẫn chưa.
- Bồi trẫm cùng dùng thiện được không?
- Được bồi hoàng thượng dùng thiện là vinh hạnh của thần thiếp, hoàng thượng thỉnh.
Sau khi hoàng thượng ngồi xuống, kéo Nhàn Nương đang chia thức ăn lên đùi của mình, thở ra hơi thở ấm nóng:
- Có ái phi bồi trẫm là tốt rồi.
Nhàn Nương thả lỏng thân thể, nàng là Quý phi, không phải hoàng hậu, hoàng đế chỉ cần tình thú.
Nhàn Nương tự mình giúp hắn dùng thiện, hoàng đế vừa hưởng thụ lại có vài phần xấu hổ.
Lúc Nhàn Nương chuẩn bị đứng dậy, hoàng đế bưng canh hạt sen lên:
- Ái phi vất vả, trẫm đút nàng, thế nào?
- Tạ hoàng thượng.
Nhàn Nương há mồm, nuốt xuống canh hạt sen, hoàng thượng nhìn Nhàn Nương, Nhàn Nương cười nói:
- Thật ngọt.
- Thích không?
- Thích.
Nhàn Nương đối diện hoàng đế, dùng xong một chén canh hạt sen, trong mắt Nhàn Nương ý cười dày đặc:
- Tạ hoàng thượng, thần thiếp...
Lời của nàng bị hoàng đế nuốt vào trong bụng, hôn sâu ẩm ướt làm cho Nhàn Nương muốn lui bước.
Trừ Triệu Dật Thanh, nàng chưa từng cùng nam nhân khác thân cận, hoàng đế nhìn đôi mắt Nhàn Nương chứa một phần bối rối.
Hoàng đế ôm Nhàn Nương, Nhàn Nương cúi đầu, hoàng đế chậm rãi đi đến bên giường, đem Nhàn Nương đẩy ngã xuống giường, lập tức tới gần.
- Cỡi y phục cho trẫm.
- Dạ.
Nhàn Nương biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, giải khai y phục lẫn nhau, màn lụa hạ xuống.
Hai thân thể giao triền, tiếng thở dốc khi nặng khi nhẹ, trong mắt hoàng đế cuồng dã chinh phục, thanh âm thô rát gầm nhẹ:
- Nhàn biểu muội.
Nhàn Nương ngửa người ra sau, ngực bị chiếm lấy, lúc nàng nhắm mắt, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Lập tức dang tay ôm cổ hoàng đế, Nhàn Nương há mồm cắn đầu vai của hắn, ta chỉ vì người trong lòng ta sinh nhi dục nữ( sinh con đẻ cái)