Đặt An Nghiên Hy vào giường, anh vội lấy chăn đắp lên cơ thể cô một cách nhẹ nhàng. Theo anh quan sát tự nãy đến giờ thì quần áo trên người cô chỉ bị mất vài mảnh vải do bị xé rách, không quá đáng đến mức phản cảm trong tầm mắt.
Chính vì sự may mắn này mà trong lòng anh nhẹ nhõm đi hẳn. Thoáng qua trong đầu anh những dòng ngẫm nghĩ lại về sự việc đã xảy ra vừa rồi, nghĩ đến mà tự trách vô cùng. Nếu không phải Đằng Khải nằng nặc đồi xông vào giúp đỡ thì có lẽ An Nghiên Hy đã bị bọn người đó làm nhục thành công. Bây giờ trong đầu anh đang rất rối rắm đan xen chút sợ hãi vẫn chưa kịp nguôi ngoai với sự việc vừa rồi.
An Nghiên Hy được bao bọc bởi chiếc chăn ấm áp liền co rúm người trong chăn, đã kích vừa rồi quá đỗi khủng khiếp, cho đến bây giờ cô vẫn đang không ổn định được tâm lý lẫn tinh thần.
"An Nghiên Hy, không sao rồi, ở đây an toàn... Tôi đi lấy quần áo mới cho em."
Xoay người rời đi, Lục Phong Diễn tiếp bước chân với bóng lưng thẳng tắp, uy nghi.
Chờ một lúc nữa, sau khi anh thăm hỏi về vấn đề tại sao cô lại bị bắt đến căn nhà hoang đó rồi sẽ cho người giải quyết luôn một thể! Dám động vào người của anh, xem ra người phụ nữ đó là đang trực tiếp muốn khiêu khích anh đây mà!
Lúc Lục Phong Diễn di chuyển lên lầu của căn nhà hoang, nhìn từ độ cao xuống bên dưới liền trông thấy bóng dáng của một người phụ nữ khá cao, vận trên người toàn màu đen bí ẩn. Trong lòng anh từ khi ấy đã đoán ra được người phụ nữ đó là ai, nhưng tạm thời cần điều tra thêm.
"Rồi tôi sẽ bắt cô phải trả giá cho những việc bản thân đã gây ra cho người của tôi!!"
Lục Phong Diễn bỏ lại ánh mắt căm phẫn, đôi mắt tam bạch hiện hữu lên vài tia tơ máu, lần này chính anh sẽ là người ra mặt giải quyết. Động vào người anh quan tâm nhất lúc này cũng như động vào anh, mà đã chạm vào anh thì kết cục chắc chắn sẽ không tốt!
Một lúc sau, Lục Phong Diễn lại di chuyển lên phòng mang theo một bộ quần áo phụ nữ. Chẳng biết do anh đã chuẩn bị dự phòng từ trước hay sao mà hiện tại lại có trong nhà anh trang phục nữ!?
Mở nhẹ cửa phòng bước vào, Lục Phong Diễn không dám để lại quá nhiều tiếng động ồn ào, nhằm để sự yên tĩnh cho cô nghỉ ngơi.
Nhẹ bước đến bên giường ngủ, anh ngồi xuống bên mép giường, đưa tay xoa lấy mái tóc còn xót lại bên ngoài chăn, do An Nghiên Hy đắp kín vùi bản thân trong chăn, trầm thấp cất lời:
"An Nghiên Hy, ngồi dậy thay đồ ra đi đã, đừng trốn tránh... Em phải thật mạnh mẽ bước qua cái khó khăn hôm nay mới có thể là em cho ngày mai tốt hơn được!!"
An Nghiên Hy núp trong chăn, bây giờ cô không muốn làm gì hết, lại càng không muốn mở miệng nói chuyện.
"Em nghe tôi nói gì không? Đừng cố tình ngó lơ đi lời tôi nói, ngoan ngoãn ngồi dậy thay đồ ra!.."
Vốn Lục Phong Diễn là con người có tính kiên nhẫn kém, anh đang rất bình tĩnh mà cư xử nhẹ nhàng với cô, nếu cô cứ lì ương bướng thì anh đành đích thân ra tay!An Nghiên Hy cố trấn an bản thân, đúng như lời mà Lục Phong Diễn nói, cô phải thật mạnh mẽ bước qua cái khó khăn hôm nay, để cô của ngày mai có thể tốt hơn!
Gạt bỏ đi hai hàng nước mắt trên má, cô chậm rãi kéo tấm chăn xuống khỏi đầu, sau đó dần ngồi dậy. Xoay mặt nhìn anh với ánh nhìn biết ơn, sắc giọng yếu ớt khàn khàn cất lên lời:
"Lục tổng... Cảm ơn anh...
Lục Phong Diễn nhìn chăm chăm vào cô, khuôn mặt vẫn động lại những giọt nước mắt thiếu sắc chưa kịp khô của An Nghiên Hy mà lòng anh xót xa vô cùng. Từ lúc gặp cô cho đến giờ, anh còn không nở làm cô bị thương dù chỉ một vết nhỏ, vậy mà ra ngoài kia cô gái nhỏ lại phải chịu và hứng lấy quá nhiều điều khổ sở, chật vật và thiếu an toàn như thế này!
Khẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt lấm lem trên khuôn mặt cô, anh trầm thấp nói:
"Hôm nay ở lại đây đi, ở đây yên tĩnh và an toàn."
"Mắt sắp sưng đến nơi rồi, không được khóc nữa!!" Lục Phong Diễn tinh tế nhắc "nhẹ" cô.
An Nghiên Hy rung động, thực sự đã rung động rồi. Những hành động và lời nói nhẹ nhàng mà anh mang đến thật khiến cô rất an tâm, chẳng hiểu vì sao, bản thân cô ngày càng không thể tự làm chủ được nữa! Cảm xúc là thật, điều này hoàn toàn không thể chối bỏ!
Định bước chân xuống giường, nhưng mà...chân cô lúc này thực sự rất đau, muốn bước đi cũng không dễ dàng gì.
Thấy biểu cảm cô nhăn nhó, Lục Phong Diễn liền thấy có gì đó không đúng. Anh chợt nghĩ ngợi gì đó rồi trực tiếp kéo chiếc chăn vén ra khỏi tầm che đôi chân của cô. Lúc này, thứ anh thấy là hai đầu gối của cô đều bị trầy xước, mày
liền cau có.
"Chúng nó rốt cuộc đã làm gì em?"
Tâm tình phút chốc lại tăng lên mức cao của sự tức giận. Lục Phong Diễn đổi tâm trạng còn nhanh hơn cả cách cô tự trấn an bản thân nữa!
"An Nghiên Hy, em nói tôi nghe, rốt cuộc chúng nó đã làm gì em? Trên người em còn mang bao nhiêu vết thương ngoài da??"
Lục Phong Diễn nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, máu nóng trong người anh lại ùng ục sôi sục lên.
An Nghiên Hy bất giác không biết nói thế nào, cô phải trả lời làm sao đây? Bảo cô nói ra hết tường tận ngọn ngành ư?
"Bọn họ...
"Nói nhanh!"
An Nghiên Hy nhút nhát bị anh bắt ép kể lại hết từ đầu đến cuối.
Lục Phong Diễn nghe sự việc đã xảy ra với cô mà trong lòng phong ba bão táp như đang oai hùng kéo về, cơn thịnh nộ trong lòng anh lúc này như muốn trực tiếp giết người đến nơi.
"Anh...anh sao vậy? Tôi...tôi xin lỗi... Tôi phiền đến anh đúng không?. Thực Sự..."
"Không sao rồi... không sao rồi...
Lục Phong Diễn bất ngờ ôm chặt An Nghiên Hy vào lòng mình, anh kiềm chế lại cơn tức giận trong lòng, nhìn những giọt nước mắt cô rơi anh rất xót, tay anh đặt trên tấm lưng mỏng manh của cô mà vội vỗ về an ủi.
Anh không thấy cô là sự phiền toái, thực sự cho đến bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ này trong đầu. Ngược lại, ngày càng rõ hơn sự rung cảm trong tim, có lẽ sự tồn tại của cô trong tim anh bây giờ đang chiếm một vị trí quan trọng.