"Các...các người muốn làm gì tôi?... Thả...thả tôi ra!"
An Nghiên Hy lần này hoảng loạn đến phản ứng kịch liệt. Cô muốn thoát ra khỏi hai tên phía sau, muốn chạy trốn khỏi nơi này, thật sự quá kinh khủng!
"Mấy anh cứ việc chơi nó, nhớ quay lại clip, chụp thật nhiều hình ảnh vào, từng tên thay phiên nhau mà chơi thật thoải mái!" Người phụ nữ nói ra những lời nói vô tình, cười sảng khoái.
Truyền đến tại An Nghiên Hy, cô shock đến mức nhịp tim đập nhanh như thế trái tim muốn rơi ra khỏi lòng ngực, cách tra tấn này...thà giết chết cô ngay tập tức đi!
"Không... không được, buông ra, mau buông tôi ra!!!"
An Nghiên Hy gào thét đến khàn cả cổ. Do không đủ ánh sáng, nên cô không cách nào nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ độc ác kia.
Mấy tên đàn ông được ả ta cho phép liền nở lên nụ cười quỷ mị. Ánh nhìn cùng những cặp mắt thèm thuồng con mồi cũng ướm lên tầng lớp kích thích, tất cả vào vị trí "ăn con mồi".
Theo lệnh mà làm, mấy tên kia lập tức hành động, hai tay của An Nghiên Hy vẫn bị trối chặt, một người đàn ông dẫn trước ấn đè mạnh cô xuống lớp sàn xi măng cứng ngắc, quần áo mặt trên người lúc này cũng đều bị nhăn nhúm và không nguyên vẹn.
An Nghiên Hy la đến rát cổ họng, phản kháng đến cạn sức cạn lực nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi được những bàn tay dơ bẩn đang ve vãn trên thân thể cô.
Người phụ nữ kia đứng lui vào một góc tối mà nhìn toàn cảnh trước mắt trong trạng thái vừa lòng mát dạ.
Thân thể An Nghiên Hy thoát ẩn thoát hiện qua những mảnh quần áo không còn lành lặn. Những bàn tay dơ bẩn không ngừng lả lướt nhào nặn những điểm không nên chạm vào trên thân thể cô. An Nghiên Hy khóc và la trong bất lực tột cùng.
Chưa bao giờ cô tuyệt vọng hơn thế này. Quá giới hạn chịu đựng, An Nghiên Hy thực sự không thể chịu nổi những bàn tay dơ bẩn liên tục quấy rối ve vãn cơ thể cô. Trong đầu thoáng trốc lại hiện lên một ý nghĩ tồi tệ nhất... Thà rằng cô tự kết liễu bản thân còn hơn để người khác cưỡng đoạt kiểu tập thể thế này. An Nghiên Hy muốn cắn lưỡi, vào lúc này chỉ có thể lựa chọn phương án tuyệt vọng nhất
Hai hàng nước mắt tuôn rơi không ngừng, hai mắt cô nhắm nghiền và đặt răng vào tư thế chuẩn bị. Nỗi đau hôm nay phải chịu thực sự quá sức giới hạn cuối cùng trong cô!
Trước khi hành động, trong tiềm thức An Nghiên Hy vẫn hy vọng ai đó có thể đến cứu cô! Làm ơn.
"Có ai ở đây không vậy?"
Một giọng nói bất ngờ cất lên ở bên dưới sân nhà hoang. Khiến những con người đang có mặt trên lầu lúc này đều dừng hẳn mọi hành động đang làm. Riêng An Nghiên Hy nghe thấy liền mừng đến thở không nổi, mang tia hi vọng đặt cược.
"Cứu tôi với!!!" An Nghiên Hy la lên rất to và nhanh, khiến cả đám đàn ông quần áo đang xộc xệch không kịp trở tay. Họ lại quên mất không khóa miệng cô lại.
"Đúng là một đám vô dụng!!" Người phụ nữ bỏ lại câu nói căm phẫn liền rời đi bằng một hướng cầu thang khác.
"Các người làm trò ch.ó gì vậy hả?"
Lâm Khởi xuất hiện cực nhanh, anh lao nhanh đến đấm mạnh vào mặt của từng tên mỗi người một hai cái. Cơn phẫn nộ về việc mà chúng làm cho cô gái chưa thể xác định danh tính rõ là một hành vi đang vi phạm pháp luật về xâm phạm thân thể!
"Có clip quay lại, Lâm Khởi mau chóng lấy chúng!!" Đằng Khải chạy từ bên dưới lên, anh la vội lên để Lâm Khởi kịp thời lấy lại đoạn clip đen.
Lâm Khởi nghe thấy liền phát giác ra nên liền đuổi theo mấy tên đang chạy, với thân thể của người học võ, Lâm Khởi thành công giành lại máy quay từ tên mập béo. Tiếc rằng, không thể tự tay bắt chúng giao cho đồn cảnh sát.
Đằng Khải và Lâm Khởi tụm lại một chỗ với máy quay lén trên tay. Cả hai thở ra một hơi mệt mỏi và mừng vội. Cũng may mắn không để chúng lấy đi, không thì cô gái bị xâm phạm sẽ chịu đã kích cực hình mất!
"Trời đất! May mắn thật." Đằng Khải thoát tim nói ra một lời mừng quýnh.
"Nghiên Hy? Nghiên Hy!... Em...em.." Lục Phong Diễn tự nãy đến giờ im bặt, anh nhẹ nhàng bước đến gần cô gái bị mấy tên kia giở trò đồi bại. Anh cởi bỏ áo khoác ngoài đắp lên che người cho cô gái rồi mới từ từ bật đèn pin điện thoại lên. Nhưng không ngờ...
Anh thấy hình ảnh trước mắt mà lời trong họng nghẹn đến không thốt nổi.
Cả Đằng Khải và Lâm Khởi sau tiếng gọi của Lục Phong Diễn cũng ngơ ngác kinh hãi.
Lục Phong Diễn khẽ run rẩy ôm lấy thân thể An Nghiên Hy vào lòng. Đôi mắt anh mang nét khó tin và chút gì đó đau thắt khó tả.
An Nghiên Hy như chết lặn, cô im bặt mà òa khóc nấc. Nhìn người đang ôm mình trong lòng cô càng thấy tâm lý loạn và nặng nề. May mắn cô vẫn được cứu giúp, càng may mắn hơn Lục Phong Diễn lại là người phát hiện ra cô!
Nhóm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, điều tồi tệ đã xảy đến.
"An Nghiên Hy, em... em sao rồi? Có tôi đây rồi, ngoan bình tĩnh, tôi đưa em về nhà..."
"Lâm Khởi, Đằng Khải hai cậu ra xe trước đi, ngồi vào ghế trước, đừng hỏi!" Lục Phong Diễn dặn do hai người kia. Anh bắt đầu bế thóc An Nghiên Hy vào lòng.
An Nghiên Hy được anh che chở nên giấu mặt vào lòng ngực rắn chắc vững chãi cách một lớp áo sơ mi đen. Nếu không phải mọi người đến kịp thì lúc nãy cô đã... Càng nghĩ đến cô lại càng rơi nước mắt nhiều hơn.
Lục Phong Diễn bế cô trong lòng nên anh cảm nhận vô cùng rõ sự run rẩy của người con gái trong lòng. Chính anh lúc này tâm trạng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Vừa rồi, trên xe của Lục Phong Diễn. Mọi người đang lưu thông ở đoạn đường vắng hẻo lánh, thì Đằng Khải bắt gặp một đám người bắt ép một cô gái đi vào bên trong căn nhà hoang bên kia đường. Ban đầu, định sẽ ngó lơ đi, nhưng cuối cùng cả ba đã thống nhất dừng xe và đi vào tìm hiểu.
Cái giọng nói ban đầu hỏi bên dưới sân là do Đằng Khải nói lên với ý đồ đánh lạc hướng. Lâm Khởi và Lục Phong Diễn sớm đã di chuyển lên trên rồi tiếp diễn những sự việc sau đó...
Tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc Mercedes lần lần di chuyển vào khuôn viên của một căn biệt thự rộng - nhà của Lục Phong Diễn.
"Hai người về đi."
"Chăm sóc tốt cho An Nghiên Hy đấy, bọn tôi về trước!"
Lâm Khởi và Đăng Khải đã quá đỗi áp lực rồi, bây giờ cần một không gian riêng thuộc về chính mình, nên là không gắt gỏng hay cằn nhằn vì bị Lục Phong Diễn đuổi thẳng.
An Nghiên Hy vụn vỡ, cô vẫn không quên được cái cảm giác bị quấy rối khi nãy, nỗi kinh tởm để lại trên thân thể cô cả đường về vẫn chưa hề tiêu tan. Nằm trong lòng anh, cô đau đớn quằn quại.
"Về đến nhà rồi, không sao rồi."
Lục Phong Diễn nhẹ giọng trấn an, anh biết bây giờ An Nghiên Hy chắc chắn cảm xúc đang rất tồi tệ, cộng thêm việc bệnh tâm lý của lúc trước còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại phải trải qua thêm chuyện này nữa, chắc cô đang khó chịu lắm!