Nghe vào lỗ tai Hoàng Phủ Bạc Ái, giống như là nhạc khúc êm tai mà dụ hoặc nhất trên đời này, thúc giục hóa tất cả ước số cả người.
Mắt sâu tà hắc của người đàn ông chợt đỏ đậm
Theo va chạm mãnh liệt, một lần lại một lần gọi tên cô, giống như gọi như thế nào cũng không đủ,
“Vị Ương, Vị Ương”
“....”
Ánh mặt trời theo khe hở lộ ra của cửa sổ sát đất, càng thêm tán loạn chiếu tiến vào.
Dưới chăn tơ tằm khép hờ, hai thân thể gắt gao kết hợp, đang điên cuồng đòi hỏi lẫn nhau.
Cùng sa đọa vào trận gió lốc tình yêu hắc ám nồng đậm này, từ đây cả đời, vạn kiếp bất phục
Mãi cho đến buổi chiều, hai người trên giường còn tiếp tục ngủ.
Thịnh Vị Ương mơ hồ mở bừng mắt, hơi ngước mắt, nhìn người đàn ông ôm cô gắt gao trước mặt, vừa định động một chút, lại “soạt” lập tức, mặt đỏ bừng.
Trời ạ thứ đó của anh lại có thể vẫn chưa rút ra ngoài.
Mặt Thịnh Vị Ương bạo hồng, hung thần gắt gao liếc xéo mỗ nam một cái, rồi lại bị bộ dáng ngủ say của anh mê hoặc mắt.
Tóc ngắn rối loạn rơi ở trên trán, có chút hỗn độn, ánh mặt trời nhàn nhạt sau giờ trưa chiếu lên sườn mặt của anh, phủ lên một tầng màu vàng nhàn nhạt, mày kiếm luôn lạnh lùng nhướng lên cũng hạ xuống.
Mang theo ba phần hoa lệ, bảy phần lười biếng, cực kỳ giống nam thần ca ca nhà bên.
Bộ dáng lúc anh ngủ và tỉnh có bất đồng rất lớn, điểm này phỏng chừng toàn thế giới cũng chỉ có một mình cô biết.
Ha ha, cô gái nhỏ nào đó ở trong lòng rất khoe khoang kiêu ngạo một phen, không khỏi vui vẻ.