Editor: May
Trong một khắc giọng nói tan mất, Thịnh Vị Ương buông lỏng tay nhỏ gắt gao nắm chặt ra, Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ ngẩng đầu, yên mắt xích liệt nhìn cô.
Ở trong ánh mặt trời sáng sủa nhảy nhót, anh và cô, bốn mắt nhìn nhau
Mắt đỏ kinh diễm của Thịnh Vị Ương càng thêm mê người, cười liễm diễm,
“Ba tuổi, đợi chút đưa số di động của phụ hoàng nhà anh cho em, em gọi điện thoại cho ông ấy, liền nói với ông ấy hạnh phúc đời này của con ông ấy đã được Thịnh Vị Ương em nhận thầu”
Chợt
Ánh mắt cứng đờ của Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức vỡ nát
Đáy mắt, mảnh đen đặc gắt gao đè nén kia, trong nháy mắt, tuôn ào ào mênh mông, hóa thành một trận gọi là gió lốc “Hạnh phúc”.
Yết hầu cay chát, thật giống như bị cái gì đó ngăn chặn, anh muốn gọi tên cô, nhưng mà, lại một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhìn cô thật sâu.
Lỗ mũi Thịnh Vị Ương rầm rì một tiếng, cằm kiêu ngạo giơ lên,
“Như thế nào, Hoàng Phủ Bạc Ái, lời nói của em anh có nghe thấy được không”
“Ừ, nghe được.”
Mí mắt Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhíu lại, môi mỏng vén lên, nở nụ cười, ánh mắt cưng chiều tựa như một hồi lốc xoáy, giống như muốn chìm đắm chết người.
Hơi thở ấm áp ập vào trước mặt, Thịnh Vị Ương lại bị rung động câu hồn lần nữa, thậm chí không đợi cô gọi ý thức trở về, dị vật chôn sâu ở trong thân thể đột nhiên va chạm
Chống đỡ ở nơi mẫn cảm nhất của cô.
“Ừm”
Khi Thịnh Vị Ương giật mình, một tiếng kiều run ưm đã không chịu khống chế tràn ra từ giữa môi răng.
Triền miên, uyển chuyển.