Editor: May
Cả người Hoàng Phủ Bạc Ái chấn động, lập tức gắt gao ôm chặt cô, gân xanh trên mu bàn tay nắm chặt nhảy lên, lại la lên một tiếng,
“Thịnh Vị Ương”
“Anh đừng rống nữa,” Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng nhíu chặt ấn đường, cánh môi mất đi huyết sắc còn có chút run rẩy, “Lại rống nữa tai tôi sẽ điếc đó.”
Tâm Hoàng Phủ Bạc Ái đều sắp đau đến chết rồi, ngữ khí nói chuyện quả thực ôn nhu vượt mức bình thường, càng ôm chặt thân mình nhỏ xinh của cô,
“Ừ, tôi không rống nữa.”
Trời biết vừa rồi anh có bao nhiêu sợ hãi, sợ cô cứ như vậy liền chết đi.
“Không có việc gì chứ” Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao nhìn cô, ánh mắt đen nhánh che dấu không được khẩn trương.
Thoáng chốc, trong lòng Thịnh Vị Ương ấm áp, sợ hãi khi chết đuối vừa rồi nháy mắt đánh tan,
“Tôi không có việc gì.”
Mơ hồ nghe được tiếng nghị luận lầm bầm chung quanh, cô không thích loại cảm giác bị người coi thành con khỉ vây xem như vậy, cũng cảm thấy rất mất mặt, không nghĩ tới chỉ là ra ngoài vườn hoa hít thở không khí, lại có thể sẽ không cẩn thận rơi vào bể bơi.
“Ba tuổi, tôi muốn về nhà.” Giọng nói cô gái nhỏ tràn ngập ủy khuất.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại đau lòng đầy đất,
“Được.”
Dù sao anh đã sớm không muốn ngây người ở chỗ yến hội chó má này rồi.
Hoàng Phủ Bạc Ái cởi áo khoác tây trang trên người ra, bọc lấy thân mình mềm mại chọc người thương của cô.
Nhìn mắt châu dần dần biến hồng của cô, thần sắc Hoàng Phủ Bạc Ái tối sầm lại, ấn trụ cái gáy của cô ở trong ngực của mình, sau đó chặn ngang bế cô lên.