Editor: May
Trong nước, cô khó khăn mở bừng mắt.
Xuyên thấu qua một khe hở rất nhỏ, mơ mơ hồ hồ, thấy được hình dáng hoảng loạn khẩn trương kia, sắc mặt thậm chí còn muốn khó coi hơn cô.
Là anh.
Giờ khắc này, không biết vì sao, cô lập tức an tâm.
Hoàng Phủ Bạc Ái nâng sau cổ Thịnh Vị Ương, bơi lên trên bờ, sau đó đặt thân mình ướt đẫm của cô ở trên cỏ.
Giọng nói gầm nhẹ nghẹn ngào, thậm chí mang theo hoảng loạn run rẩy gọi tên cô,
“Thịnh Vị Ương, Thịnh Vị Ương, Thịnh Vị Ương”
Các khách mời trong đại sảnh đều tuôn tới, vây chen ở bốn phía.
Ba người đàn ông cùng nhảy xuống bể bơi cũng cả người ướt dầm dề canh giữ ở bên cạnh, sắc mặt trầm lệ dọa người
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ Kiệt thiếu và Lạc thiếu đều thích Hoàng Phủ thái thái sao. Trong đám người, một đạo ánh sáng ghen ghét hung tàn thẳng tắp bắn về phía Thịnh Vị Ương.
“Thịnh Vị Ương” Hoàng Phủ Bạc Ái gầm nhẹ một tiếng lạnh lẽo, cúi đầu muốn làm hô hấp nhân tạo cho cô, lại là một trận tiếng ho khan sặc nước khó chịu,
“Khụ khụ khụ”
Thịnh Vị Ương chậm rãi mở mắt, lông mi ướt sũng còn dính bọt nước, đong đưa theo mắt tiễn run lên run lên.
Thịnh Vị Ương sặc đến vừa đau lại cay, cổ họng nghẹn ngào thật lâu, mới mở miệng gọi anh,
“Ba tuổi.”