Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái bưng một đĩa nhỏ tiramisu chocolate trà xanh tinh xảo trên bàn ăn lên,
“Thịnh Vị Ương, cầm.”
Thịnh Vị Ương sửng sốt, “Làm gì”
“Không phải vừa rồi em kêu đói à” Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhíu mày, “Chẳng lẽ còn muốn tôi đút em ăn”
Khóe mắt Thịnh Vị Ương run rẩy một cái, nháy mắt, cảm giác được ánh mắt đến từ ba người đàn ông chung quanh càng thêm tà ác sâu kín.
Sở Nam Xuyên, “Cái gì gọi là còn muốn Hoàng Phủ đút”
Kỳ Mộ Phi, “Ý tứ chính là lúc trước Hoàng Phủ đã từng đút người phụ nữ của cậu ta ăn cơm”
Lôi Nặc giật mình run lên một cái, “Tôi dựa vào, tôi muốn đào bát quái”
Động tác nhất trí ánh mắt u sáng.
Mấy người đàn ông đang muốn trêu chọc, Thịnh Vị Ương đặt dĩa tiramisu chocolate vào trong tay Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi, tôi muốn đi toilet, anh trước cầm giúp tôi.”
“Tôi đi với em.” Hoàng Phủ Bạc Ái đặt tiramisu ở trên bàn ăn, lúc xoay người lại, cô gái nhỏ bên người đã sớm không còn bóng dáng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái tối đen,
“Cô ấy đâu”
Ba nam thần thiếu gia nào đó động tác nhất trí xoay cổ, vươn tay chỉ chỉ hành lang bên cạnh sảnh tiệc, chỉ thấy dáng người cô gái nhỏ xinh đẹp hơi nâng làn váy đuôi cá, dẫm giày thủy tinh chạy chậm.
Sắc mặt tối đen của Hoàng Phủ Bạc Ái quả thực tựa như lăn một vòng ở trong đống than,
“Chạy trốn còn rất nhanh”