Editor: May
Thịnh Vị Ương lại lập tức ngơ ngẩn.
Anh vừa mới nói cái gì
Bà xã của anh.
Bỗng chốc ngước mắt, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía sườn mặt gợi cảm của người đàn ông, đường cong quá mức hoàn mỹ nổi lên ý cười, ở dưới ánh đèn mã não càng thêm tà mị.
Đột nhiên, cổ tình cảm không hiểu nỗ lực che dấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền lan tràn, ôn nhu cả cõi lòng.
Làm sao bây giờ.
Tâm của cô, giống như càng ngày càng không chịu khống chế
Thịnh Vị Ương không tự giác nắm chặt tay nhỏ, sắc mặt ráng hồng đến có chút không bình thường, Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mày,
“Sao mặt em lại hồng như vậy.”
“Tôi” Cổ họng Thịnh Vị Ương nghẹn lại, đầu lắc đến giống như trống bỏi, “Không có việc gì, không có việc gì.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại không yên tâm nhìn cô một cái, ngữ khí bá đạo lộ ra quan tâm biểu đạt không được tự nhiên của cô,
“Người phụ nữ ngu xuẩn, ở đây ngốc đến không thoải mái thì nói với tôi, chúng ta trở về.”
Đêm nay anh sẽ đến tiệc mừng thọ nhà họ Dạ, ngoại trừ nhận được lời mời của đại thiếu gia nhà họ Dạ, còn có một nguyên nhân khác,
Ông già nhà anh bảo anh cần phải tới tham gia, hơn nữa còn phải tặng lễ, bằng không anh đã sớm xách theo con báo nhỏ nhà anh trở về biệt thự, chứ tốn thời gian ở nơi này làm gì.