Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt quét qua một chút, Sở Nam Xuyên quyết đoán câm miệng.
Kỳ Mộ Phi cũng không bình tĩnh hỏi,
“Cậu ăn cơm với E, vậy người phụ nữ của cậu đâu”
Hoàng Phủ Bạc Ái ứng phó liếc mắt một cái,
“Cùng nhau ăn.”
Mọi người, “....”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại bổ tiếp một câu, “Cơm trưa là Thịnh Vị Ương nấu.”
Nháy mắt, đám nam thần đã bị oanh tạc đến ngoại cháy trong khét, một đám hoàn toàn là biểu tình run rẩy đến vặn vẹo, tập thể tựa như nhìn người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm vị Bạc Ái thiếu gia nào đó.
Lôi Nặc gian nan hít sâu một hơi,
“Hoàng Phủ, Trụ Vương lão tử nhà cậu hẳn sẽ không đạt thành hiệp nghị gì đó với người phụ nữ của cậu chứ.”
Chợt, ấn đường của Hoàng Phủ Bạc Ái nhảy dựng, theo bản năng nắm chặt quyền, lại nghĩ đến chuyện khi E rời khỏi biệt thự gọi Thịnh Vị Ương đi nói chuyện.
Rốt cuộc đã nói gì
Mặt Hoàng Phủ Bạc Ái âm trầm.
Một đám đàn ông đều ăn ý nhìn nhau, hôm nay đã nghe xong bát quái của thằng nhãi Hoàng Phủ này, về sau lại chậm rãi đào.
Lôi Nặc lại hỏi,
“Hoàng Phủ, khi nào thì Tiểu Ý về thành phố E”
Khóe mắt Sở Nam Xuyên hơi liếc sang một chút, ánh mắt sâu kín nhìn Lôi Nặc,
“Tiểu Lôi Lôi, tôi phát hiện gần đây cậu vẫn luôn nhắc mãi chuyện Bạc Ý về nước, ngày hôm qua cậu mới hỏi tôi ~~~”
Hoàng Phủ Bạc Ái và Kỳ Mộ Phi cũng liếc nhìn sang, vẻ mặt thích ý nhìn Lôi Nặc