Editor: May
Thịnh Vị Ương hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái một cái, sau đó tiếp nhận tất cả túi đồ ăn lớn bé từ trong tay hai người đàn ông, cười dịu dàng một tiếng,
“Cám ơn, hai người vất vả.”
Nói xong, Thịnh Vị Ương còn nghịch ngợm chớp chớp mắt, Thịnh Vị Ương ném một ánh mắt Bạc Nhị Bạc Tứ hiểu nhưng Hoàng Phủ Bạc Ái không hiểu.
Sau đó liền một đường thở hổn hển xách đồ tiến vào biệt thự, lại nói, thật rất nặng.
……--
Khuôn mặt sắc của Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh trầm, âm trầm nhìn hai thủ hạ của mình, nhìn đến da đầu Bạc Nhị và Bạc Tứ tê dại, đầu đổ đầy mồ hôi.
Đột nhiên thấy thiếu gia nhà mình rất mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng, biểu tình lạnh băng thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, ngữ khí cứng đờ hỏi bọn họ,
“Thiếu phu nhân tán gẫu chuyện gì với các người mà vui vẻ như vậy?”
Hận không thể cười đến khóe miệng đều kéo đến lỗ tai.
Hừ!
……
Bạc Nhị và Bạc Tứ hai mặt nhìn nhau, vừa rồi thiếu gia nhà bọn họ là đang ghen…… với bọn họ sao?
Nháy mắt cảm thấy thế giới này nhất định là huyền huyễn!
Bạc Ái thiếu gia nhà mình lại có thể ghen tị!
Trên trán hai người đàn ông “Ào ào” tuôn ra mồ hôi lạnh, vừa muốn mở miệng trả lời, Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng vung cánh tay một cái,
“Quên đi! Cô ta khẳng định lại đang mắng tôi!”
Khóe mắt hai người đàn ông nhìn sang trái phải, làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, nội tâm rít gào, thiếu gia, đây là bộ mặt thật của ngài sao!
Hoàng Phủ Bạc Ái lại âm lệ quét qua, ném lại một câu,
“Tháng này các người không có tiền thưởng! Tiền lương trừ một nửa!”
Bạc Nhị, “……”
Bạc Tứ, “……”