Bảo Bảo ở bệnh viện cũng không tiện, Hàn Thẩm Quân đành nhờ Thanh Trà mang nó về Hàn gia chăm sóc một thời gian.
“Em có thể mang nó xuống khỏi giường được không?”
Thanh Trà như không nghe thấy lời Hàn Hứa Phong nói, cô vẫn mải mê vút ve Bảo Bảo.
“Hứa Phong, anh sờ lông nó thử đi, dễ chịu cực.”
Hàn Hứa Phong nhíu mày nhìn Thanh Trà, cô vẫn không thèm ngước mặt lên nhìn hắn, chỉ chăm chú chơi đùa cùng Bảo Bảo. Hắn xiết chặt tay thành nắm đấm rồi bỏ vào phòng tắm, cố ý đá cánh cửa để tạo ra tiếng động lớn.
Thanh Trà khẽ giật mình, theo phản xạ cô nhìn về phía phòng tắm, cửa đóng sầm, Hàn Hứa Phong chắc là vào trong đó.
“Không phải là anh ấy giận đấy chứ?”
Thanh Trà cũng biết hắn không mấy thiện cảm với Bảo Bảo nên muốn làm gì đó để gắn kết họ lại, nhưng cô có thử bao nhiêu cách hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng tới Bảo Bảo, càng không muốn đụng vào nó.
“Bảo Bảo ngoan em chờ chị một lát, chị đi lấy thức ăn cho em nhé.”
Cô cẩn thận bỏ nó vào chiếc lồng gấp, khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ của nó rồi đóng cửa lồng lại.
Thanh Trà vừa bước xuồng tới chân cầu thang phòng khách, cô đã nghe được giọng nói của Hạ Thư Yến.
“Chào cô, lâu rồi không gặp.” Hạ Thư Yến tỏ ra niềm nở bắt chuyện trước với cô.
Kể từ cái lần cuối gặp nhau ở Hàn thị, hai người cũng chưa gặp lại, kể ra cũng đã gần một tháng.
Nhưng mà thái độ của cô ta có quá kì lạ không? Đáng lẽ cô ta phải rất ghét cô chứ?
“Hôm nay tôi đến để thăm dì, nghe nói bệnh cũ của dì tái phát nhưng vẫn chưa có thời gian đến thăm hỏi sớm hơn.
“À, Hàn phu nhân người hình như đang ở trong phòng.”
Thanh Trà tuy thấy lạ nhưng cũng lịch sự chào hỏi lại, cô vừa định đi xuống bếp lấy thức ăn cho Bảo Bảo thì Linh Tuyết gọi cô ra vườn hoa, em ấy muốn hỏi về cách bày trí mấy chậu hoa cô vừa mua về.
Bà Năm từ sáng đã theo lời Hàn phu nhân vào viện xem tình hình của Hàn Thẩm Quân, đến giờ gần trưa vẫn chưa về.
Hạ Thư Yến ở một mình trong phòng khách, cô ta đến phòng Hàn phu nhân gõ cửa nhưng không thấy tiếng trả lời, có lẽ là bà đang ngủ.
Cô ta đi lên cầu thang rồi rẽ vào phòng bên phải ngay góc trái, vừa hay cánh cửa phòng chỉ khép hờ.
Căn phòng đó chính là phòng của Hàn Hứa Phong và Thanh Trà!
Hạ Thư Yến nghe thấy tiếng nước chảy lớn ở trong phòng tắm, đoán chừng Hàn Hứa Phong đang tắm. Cô ta nhìn quanh căn phòng một lượt, ánh mắt dồn sự chú ý vào chiếc lồng của Bảo Bảo. Hạ Thư Yến liền nhoẽn miệng cười thâm độc.
Nhẹ nhàng mở chiếc lồng sắt rồi bế Bảo Bảo ra ngoài, nó kêu lên vài tiếng nhưng dĩ nhiên Hàn Hứa Phong nghe thấy.
Hạ Thư Yến trợn mắt nhìn Bảo Bảo, bàn tay bóp chặt vào bụng nó.
“Cứ xem như mày xấu số đi.”
Hạ Thư Yến ôm lấy nó lại gần khung cửa sổ, cô ta thả tay để Bảo Bảo rơi từ lầu một xuống dưới đất.
Bảo Bảo rơi ngay xuống vườn hoa, trước mặt Thanh Trà. Ban đầu nó kêu oai oái vì đau, lúc sau im bặt, mắt nhắm lịm. Máu me chảy bê bết trên bộ lông màu trắng.
“Bảo Bảo…” Thanh Trà hét lên, tận mắt chứng kiến cảnh này kiến cô thấy hãi hùng.
Cô chạy lại ôm nó lên, nó không nhúc nhích gì chỉ nằm nhũn ra trong lòng tay cô.
“Mau gọi bác sĩ thú y, nhanh lên Linh Tuyết.”
Tim Thanh Trà đập thình thịch, cô chỉ sợ Bảo Bảo không qua khỏi.
“Nó vẫn giữ được mạng, chỉ là bị thương khá nghiêm trọng, gãy xương đùi và một số phần bị tổn thương. Sau này có hồi phục, có di chuyển được không e là phải xem quá trình điều trị thế nào.” Vị bác sĩ thú y nói xong thì dặn dò cô vài thứ, anh ta nói mỗi ngày sẽ đến thăm khám cho nó rồi ra về.
Thanh Trà thở phào nhưng trong lòng lại nặng trịch.
“Bảo Bảo sao có thể vô cớ rơi xuống đó được chứ.”
Thanh Trà quay qua nhìn chằm chằm Hàn Hứa Phong, ánh mắt đến tám phần là nghi ngờ.
“Lam Thanh Trà, ý em là gì? Còn không phải nó nghịch ngợm rồi bị rơi xuống đó sao.” Hắn bỗng nhiên cáu lên, cô dám nghi ngờ hắn sao.
“Ban nãy em đã bỏ Bảo Bảo vào lồng, còn cẩn thận khóa cửa. Nó không thể tự mở cửa được, trừ khi là có người cố ném nó xuống.”
“Vậy là em nghi ngờ anh sao?” Hắn gằn giọng, ánh mắt nhìn cô sắc lạnh.
“Hứa Phong sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy đâu. Ban nãy tôi ngồi trong phòng khách nghe tiếng động ngoài vươn hoa nên chạy ra xem, đúng là Bảo Bảo tội nghiệp thật, nhưng cô cũng không nên đổ lỗi cho anh ấy chứ.” Hạ Thư Yến tưởng chừng như đang hòa giải, nhưng thực chất là muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Anh có làm hay không tự anh biết. Nó chỉ là một con vật thôi mà, anh có cần tàn nhẫn quá không?”
Ánh mắt Hàn Hứa Phong bắt đầu tối lại, khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ.
Thanh Trà bây giờ không còn là nghi ngờ hắn nữa mà là một mực khẳng định hắn đẩy Bảo Bảo xuống lầu.
“Lam Thanh Trà, em biết lí do tại sao tôi ghét con mèo đó mà em còn năm lần bảy lượt khiêu khích sự nhẫn nại của tôi. Còn nữa, em vì một con mèo mà nghĩ tôi phải trở nên đê tiện đến vậy sao?”
“Anh ghét Bảo Bảo vì nó có liên quan đến Hàn Thẩm Quân ư? Anh không muốn một chút nào dính dáng đến cậu ta à? Cả đời này anh không làm được đâu, trừ khi trút bỏ dòng máu đang chảy trong người anh đi.” Thanh Trà gào lên, cô tuôn ra hết những lời trong lòng lúc tức giận mà không một giây suy nghĩ.
“Nói lại lần nữa xem.”
Hắn bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, những đầu ngón tay khẽ xiết lại, hằn sâu trên đó khiến cô muốn nghẹt thở.
“Hứa Phong, anh bình tĩnh đi.”
Đứng một bên chứng kiến mọi chuyện, Hạ Thư Yến liền can ngăn hắn lại, thế nhưng trong lòng ả ta đang vui như mở hội, thầm tán thưởng kế hoạch của bản thân đã được trót lọt.