Hàn Thẩm Quân tỉnh sau hai ngày hôn mê sâu. Mấy hôm đầu hắn vẫn không ăn uống gì, chỉ truyền dịch.
Hàn phu nhân muốn thuê bảo mẫu chăm sóc hắn, hắn nhất định không chịu bởi hắn không quen tiếp xúc với người lạ.
Cả tuần nay Thanh Trà vẫn phải thường xuyên lui tới chỗ hắn dù cho Hàn Hứa Phong một mực phản đối. Dẫu sao thì Hàn Thẩm Quân cũng là do bảo vệ cô nên mới bị thương như vậy, cô cũng không thể xem như không có chuyện gì được.
Cô cũng không làm gì nhiều, chỉ là giúp Hàn Thẩm Quân một vài việc vặt, lấy cái này cái kia cho hắn hay nấu chút cháo mang vào cho Hàn phu nhân, sẵn tiện là cho hắn.
Sức khỏe Hàn Thẩm Quân cũng đã cải thiện tốt, chấn thương vùng đầu không mấy nghiêm trọng.
Thật may mắn vì cuối cùng A Trạch cũng quay trở về, Thanh Trà có lẽ không phải túc trực ở đây nữa.
“Cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc cho cậu chủ.”
“Không có gì, dù sao cũng là chuyện tôi nên làm mà.”
Hàn Thẩm Quân được đẩy đi kiểm tra vết thương, hai người họ là đang ngồi ở bên ngoài đợi hắn.
“Tôi có cảm giác cô không thích cậu Thẩm Quân lắm, giữa hai người có hiểu nhầm gì ư?”
“Không có, là do anh nghĩ nhiều rồi.” Thanh Trà hơi mất tự nhiên, cô khẽ ven vén tóc mai để che đi sự bối rối.
Cô chắc rằng anh ta không biết những chuyện của Hàn Thẩm Quân ở quá khứ, lại càng không biết quan hệ của hắn với những người khác ở Hàn gia không hề tốt đẹp gì nên mới vô tư hỏi cô như vậy.
Nhìn cái cách mà A Trạch chăm sóc Hàn Thẩm Quân và cách mà hắn đối đãi với anh ta, phải nói A Trạch là một người vệ sĩ trung thành hiếm có, còn hắn thật may mắn khi gặp được một người như anh ta.
Sự thật thà của A Trạch lại làm Thanh Trà lại nổi lên chút tò mò về con người Hàn Thẩm Quân.
“A Trạch, anh thấy Hàn Thẩm Quân là người như thế nào?”
“Tuy nhìn bề ngoài cậu chủ rất khó gần, nói năng thường hay châm chọc người khác nhưng cậu ấy thật sự rất tốt bụng, lại còn thương người nữa.” A Trạch cười cười, anh ta nói bằng một giọng đầy tự hào, cứ như fan cứng đang tâng bốc thần tượng của mình vậy.
‘Hàn Thẩm Quân lại tốt như vậy sao?’ Cô khẽ cười, nhưng nhìn hắn ra sức bảo vệ cô khỏi những tên côn đồ đó, hắn cũng không đến nỗi là loại cầm thú gì. Hay thời gian có thể thân kì đến mức thay đổi bản tính của con người nhỉ?
“Thanh Trà, tôi còn nhớ hai năm trước lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy ở Mĩ, lúc ấy tôi không có tiền trả nợ nên bị chủ nợ đuổi đánh. Cậu chủ đã trả hết số nợ cho tôi, còn nhận tôi làm vệ sĩ nữa. Nếu không có cậu ấy, tôi đã sớm mất mạng, cả gia đình tôi đã sớm chết đói từ lâu rồi.”
“À, hóa ra là như vậy.”
Hàn Thẩm Quân kiểm tra xong thì được đẩy về phòng, Thanh Trà cũng trở về Hàn gia.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Hàn Thẩm Quân còn tưởng Thanh Trà quay lại.
“Cô để quên gì à?”
Hắn ngước mặt lên nhìn, không phải Thanh Trà mà là Hạ Thư Yến.
Vừa hay Hàn Thẩm Quân cũng muốn tìm cô ta. Phải nói đám bặm trợn cô ta thuê chất lượng thật, diễn chân thật quá mức, khiến hắn thừa sống thiếu chết, suýt chút nữa không còn mạng mà nhặt về.
“Sao thế, có ‘cô ‘ nào mới ở đây à?” Hạ Thư Yến cẩn thận đóng kín cửa phòng bệnh rồi mới đi vào.
“Là Lam Thanh Trà.” Hắn đáp cụt lủn vì vẫn giận Hạ Thư Yến chuyện kia.
“Chúc mừng cậu, bước đầu đã có lòng tin của cô ta, cũng xem như là trong họa có phúc.”
Hàn Thẩm Quân cười khẩy, thành công còn chưa thấy đâu mà thương tích đã đầy mình.
“Trong họa có phúc? Chẳng phải chuyện này là do chúng ta sắp đặt sao?”
Hạ Thư Yến kéo cái ghế lại bên giường Hàn Thẩm Quân, cô ta khẽ ngồi xuống rồi lấy ra trong túi xách một cái máy ghi âm mini.
“Xin chị tha lỗi cho chúng tôi, sau khi người của chị vừa đi thì có một người đàn ông ăn mặc rất lịch lãm, khí thái lạnh lùng đến gặp chúng tôi. Hắn ta nói sẽ trả gấp đôi chị nếu chúng tôi mạnh tay với Hàn Thẩm Quân, hắn còn nói tốt nhất là đánh cho anh ta nằm luôn một chỗ.”
“Thật sao? Hắn ta tên gì anh có biết không?”
“Tôi nghe người theo sau gọi hắn… hình như là Hàn tổng gì đó.”
Hàn Thẩm Quân đã hiểu ý của Hạ Thư Yến, hắn hơi bất ngờ, không phải là kế hoạch lần này rất kín đáo hay sao.
“Ý chị là chuyện này do Hàn Hứa Phong làm?”
“Không phải quá rõ ràng sao? Ngoại trừ anh ấy thì còn ai hận cậu thấu xương tủy nữa chứ.”
“Chị có thấy lạ không? anh ta làm sao biết được kế hoạch của chúng ta?” Hàn Thẩm Quân giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, nhưng thực chất là đang quan sát nét mặt của Hạ Thư Yến.
“Cái này tôi cũng không biết nữa, có lẽ là Hứa Phong đã có sự đề phòng từ trước.”
“Meo..meo…” Bảo Bảo bất ngờ chui ra từ dưới gầm giường, nó trèo lên cái ghế sô pha gần đó rồi leo lên giường nằm cạnh Hàn Thẩm Quân.
“Bảo Bảo ngoan nào.”
Cơ mặt Hàn Thẩm Quân dãn ra, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần nhìn thấy Bảo Bảo thì hắn đều thấy dễ chịu.
“Con mèo xinh quá.” Hạ Thư Yến khẽ vút ve nó nhưng nó lại làm ra vẻ không thích lắm.
“Xin lỗi nhé, Bảo Bảo không quen người lạ.”
“Không sao, mà hình như cậu rất thích nó nhỉ?”
“Ừ, nó chính là bảo bối của tôi.”
“À, về chuyện lúc nãy, cậu định thế nào?” Cô ta gợi lại câu chuyện vừa mới bị con mèo làm cho gián đoạn.
“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho Hàn Hứa Phong sống không bằng chết."