Hàn Hứa Phong trở về nhà thấy Hàn Thẩm Quân liền tức giận đùng đùng. Vì chút men say trong người, những lời Hàn phu nhân nói, hắn nghe không lọt tai câu nào.
“Nếu người đã không nở để nó đi thì con sẽ đi.” Hắn chỉ tay thẳng mặt Hàn Thẩm Quân, hùng hổ tuyên bố.
“Mẹ xin con mà, Hứa Phong. Con bình tĩnh lại trước, sáng mai chúng ta ngồi lại bàn bạc chuyện này có được không?”
“Con nghĩ từ hai năm trước mẹ đã phải biết rằng nơi nào có con thì không nên có nó chứ?”
“Mẹ xin con đấy Hứa Phong, mẹ thật sự đều rất yêu thương hai đứa.” Hàn phu nhân quỳ xuống, bà chấp tay lại đầy thành khẩn, nét mặt lộ vẻ thống khổ.
“Người làm gì vậy?” Hàn Hứa Phong vội đỡ bà dậy, ánh mắt nhìn bà đầy bất lực. Bà làm như thế, phải chăng là đang ép hắn chấp nhận Hàn Thẩm Quân.
Hàn Thẩm Quân khẽ xiết nhẹ lòng bàn tay, trong tâm hắn có chút đau lòng, có lẽ đây là lần hiếm hoi thứ hai Hàn phu nhân cầu xin cho hắn. Kể từ nhỏ hắn vốn không đã thể hiểu, hắn mới là con ruột của bà, nhưng bà luôn đứng về phía Hàn Hứa Phong, che chở, bảo vệ cho hắn.
“Mẹ không cần cầu xin nữa, con sẽ đi.”
“Đừng, đã tối như vậy còn đi đâu nữa.”
Hàn phu nhân hiểu rõ hơn ai hết, tuy Hàn Thẩm Quân có một cuộc sống vương giả mà bao người ao ước, nhưng hắn lại rất khó hòa nhập với cuộc sống bên ngoài. Hắn từ nhỏ đã sống khép mình, phụ thuộc vào gia đình. Tính cách lại thích khiêu khích, hơn thua với người khác nên rất ít bạn bè. Khoảng thời gian sống bên Mỹ có lẽ cũng không dễ dàng gì, dù bà đã nhờ người âm thầm theo sau giúp đỡ hắn.
Hàn Hứa Phong thở dài nặng nề, hắn nhìn thấy Hàn Thẩm Quân là lập tức muốn lao vào đấm cho hắn ta vài phát, nhưng ngay lúc này lại phải kiềm chế cao độ.
“Dù sao mẹ cũng là chủ của Hàn gia, muốn làm gì thì làm đi.”
Hắn nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài, Thanh Trà đang đứng sẵn trước cửa phòng Hàn phu nhân. Nhìn thấy hắn đi ra, cô định hỏi gì đó nhưng chưa kịp hỏi đã bị hắn nắm tay kéo lên phòng.
Trong đầu hắn là một mới hỗn độn, lòng nặng trĩu.
“Hứa Phong, anh đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Hắn kéo cô ôm vào lòng ôm thật chặt, cằm tựa vào vai Thanh Trà.
“Em nói xem anh phải làm thế nào?”
“Em biết không dễ dàng gì, nhưng đó đã là chuyện ở quá khứ rồi, tha thứ được thì tha thứ đi.”
Thanh Trà nắm lấy bàn tay Hàn Hứa Phong, khẽ xiết lại như để truyền cho hắn thêm động lực. Cô muốn hắn hiểu rõ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cô vẫn ở bên cạnh hắn.
“Mỗi lần anh thấy Hàn Thẩm Quân thì từng chuyện trong quá khứ hiện ra rõ mồn một.”
“Hứa Phong, em có thể nhìn ra được Hàn phu nhân rất yêu thương cậu ta. Và anh cũng không muốn nhìn thấy bà đau lòng phải không?”
“Em không hiểu đâu.”
Đúng, cái mà Thanh Trà và Hàn phu nhân sẽ không bao giờ biết được là Hàn Thẩm Quân hại hắn bị vô sinh, cướp đi hạnh phúc trọn vẹn của cả đời của hắn.
“Dù sao hai người cũng là anh em ruột, em nghĩ…”
“Đừng nói nữa, mau đi ngủ thôi.”
…
Trời sáng, Hàn Hứa Phong đã vội đi đến công ty, lúc đi ngang qua Hàn phu nhân hắn cũng lờ đi chẳng nói nào, giống y như cái thái độ lúc trước hắn dành cho bà.
Thanh Trà ngồi ngoài vườn hoa, cô muốn tìm cảm hứng từ những đóa hoa hồng cho bộ sưu tập váy cưới mùa xuân.
Vừa thấy Hàn Thẩm Quân tiến lại gần, cô vội đứng dậy định đi vào bên trong.
“Sao cứ tránh tôi như tránh tà vậy?” Hắn tỏ ra vô cùng khó chịu.
“Anh cảm thấy giữa chúng ta có thể trở nên thân thiết sao?”
Cũng đúng! Hẳn là Hàn Hứa Phong phải cảnh báo cô không được tiếp xúc với hắn rồi.
“Meo..meo..”
Bảo Bảo từ sau chạy đến, nó cứ quấn quýt bên chân Thanh Trà.
“Bảo Bảo, mau qua đây đi.” Hàn Hứa Quân vẫy vẫy, nhưng hình như không có tác dụng.
“Đến mèo cũng biết mê gái đẹp à.” Hắn lắc đầu ngán ngẫm, bình thường người lạ còn chưa đụng nổi vào người nó đã bị cào cho tơi tả.
Thanh Trà khẽ cười, nếu chỉ là đơn thuần tiếp xúc với Hàn Thẩm Quân thì chắc ai cũng thấy hắn ta khá thú vị, nhưng mà phải chăng đây là cái bẫy mà hắn dành cho cô…?
“Con mèo đi lạc ở công viên chỗ này một tuần trước chính là nó à?”
“Phải, tên nó là Bảo Bảo.”
"Tôi biết."
Cô ôm con mèo lên khẽ vút ve bộ lông trắng muốt, nó vô cùng khoái chí, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
“Không phải anh dàn xếp để nó đi lạc đấy chứ?”
Hàn Thẩm Quân hiểu cô ám chỉ điều gì, hắn khẽ cười cho sự ngây thơ của cô gái ấy. Để tiếp cận cô lại phải tốn công sức thế ư?
“Tôi không bao giờ lợi dụng Bảo Bảo cả, với lại cô nghĩ giá trị của mình lớn vậy sao?”
“Vậy thì tốt. Hàn Thẩm Quân anh nhớ cho kĩ, anh sẽ không bao giờ lợi dụng được tôi như cái cách anh lợi dụng Mễ Ly để đối phó với với Hứa Phong đâu.”
Cô nói rồi đặt Bảo Bảo xuống bàn, cầm những bản vẽ nháp rồi đi vào bên trong.