“Cộc..cộc.”
“Vào đi.”
Hạ Thư Yến bước vào bên trong phòng làm việc, trên tay cô ta còn cầm theo rất nhiều tài liệu.
“Hứa Phong, em muốn rút khỏi dự án thời trang mùa xuân sắp tới cũng như muốn xin nghỉ phép vài tuần để tĩnh tâm lại.”
Cô ta không nói với Hàn Hứa Phong tiếng nào đã không đi làm gần một tuần nay, bây giờ lại đến nói những lời này, có phải là đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi không?
“Anh hiểu rồi, cứ theo ý em đi.” Hắn vẫn chăm chú làm việc trên chiếc máy tính, cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
“Anh thật tàn nhẫn mà.” Cô khẽ cười nhàn nhạt như tự chế giễu bản thân mình, rõ là tự mình đa tình nhưng lại không có cách nào dứt ra được.
“Thư Yến, anh không phải kiểu người đàn ông có thể ở bên chăm sóc, bảo vệ em cả đời được. Đối với em, anh chỉ xem như một người em gái không hơn không kém.”
“Nhưng với Thanh Trà thì lại được sao?”
Động tác tay Hàn Hứa Phong ngừng lại trên bàn phím máy tính, hắn ngước lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút thất thần của Hạ Thư Yến khẳng định một câu chắc nịch:
“Phải, bởi vì anh yêu cô ấy.”
“Có lẽ lần này em chấp nhận thua thật rồi, chúc anh và Thanh Trà sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
Hạ Thư Yến vừa quay lưng đi, ánh mắt buồn rượi khi nãy bỗng trở nên sắc lẹm, khuôn mặt trở nên vô cảm.
‘Hàn Hứa Phong, anh đã vô tình đừng trách em vô nghĩa’
…
Đứng trước cổng lớn của Hàn gia, Hàn Thẩm đeo ba lô đựng Bảo Bảo trên vai, phía sau kéo thêm một chiếc vali đen.
“Dì Năm, mở cổng cho cháu vào đi mà.”
“Nhị thiếu gia, cậu đừng làm khó bà già này nữa. Phu nhân đã ra lệnh không cho phép cậu bước chân vào Hàn gia nửa bước, ta đâu thể làm trái ý bà ấy.” Bà Năm vô cùng lúng túng, từ nãy đến giờ hai người họ cũng đã kì kèo qua lại cả gần nửa giờ đồng hồ.
Lúc Hàn Thẩm Quân còn bé, bà Năm cũng thương cậu nhóc này vô cùng, nhưng kể từ lúc cậu ta làm ra những chuyện có lỗi với Hàn Hứa Phong, bà bỗng thấy có một chút ác cảm. Bà không hiểu hà cớ gì mà Hàn Thẩm Quân lại đối xử với anh trai ruột của mình như vậy, phải chăng là do sự thiên vị tình cảm của Hàn phu nhân?
“Vậy cháu ngồi ở đây chờ bà ấy cho cháu vào.”
Hắn ta nói rồi ngồi phịch xuống đấy, bà Năm thấy liền lắc đầu ngán ngẫm. Tính Hàn Thẩm Quân là như vậy, từ khi còn nhỏ nếu không đạt được điều hắn mong muốn, hắn sẽ lăn ra ăn vạ cho bằng được.
Nhưng mà ngoài trời lạnh thế này, Hàn Thẩm Quân có thể chịu nổi sao? Hơn nữa nếu một lát nữa Hàn Hứa Phong trở về, chỉ sợ hắn thấy liền đánh chết cậu ta mất.
Bà Năm suy nghĩ một lúc rồi quay vào báo lại cho Hàn phu nhân.
Quả nhiên mẹ ruột hắn vẫn không nhẫn tâm nhìn hắn phải chịu khổ.
“Con lại muốn giở trò gì nữa, không phải đang sống rất tốt bên Mỹ sao? Tại sao đang yên đang lành lại trở về đây làm gì?”
“Mẹ, mẹ không nhớ con à? Chẳng lẽ cả đời này mẹ không muốn nhìn thấy con nữa?”
Ánh mắt Hàn phu nhân trùng xuống, hai tay đan chéo lại vào nhau đặt ngay ngắn trên đùi.
Bà muốn chứ, có những lúc bà nhớ hắn đến phát tủi, phát khóc, bà chỉ biết trốn trong phòng mà ngồi lau lau nước mắt. Hắn ta dù sao cũng do bà mang nặng đẻ đau sinh ra, dù hắn có xấu xa đến mức nào thì bà cũng đâu thể chối bỏ được cốt nhục tình thâm.
Nhưng bà phải lựa chọn đặt ân huệ của Hàn gia lên trên hắn, bởi lẽ năm đó nếu không có cha mẹ Hàn Hứa Phong cưu mang bà thì Hàn Thẩm Quân sẽ không được như ngày hôm nay.
“Còn không phải chính con đẩy sự việc ra nông nỗi này sao? Bây giờ lại muốn nhận được sự tha thứ ư?”
Hàn Thẩm Quân không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa, vì hắn vốn không định nhận sự tha thứ từ ai cả, mục đích hắn trở về lần này để làm gì, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
“Rốt cuộc mẹ có cho con ở đây không? Người yên tâm, con chỉ là không quen sống ở khách sạn, vài bữa nữa tìm được nhà con sẽ chuyển đi.”
“Được rồi, tối nay cứ ở lại đây đã. Phòng của con ta vẫn cho người quét dọn sạch sẽ, còn chăn gối hãy bảo bà Năm lấy cho.” Giọng Hàn phu nhân nặng nề, trong lòng đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào với Hàn Hứa Phong.
“Phu nhân, Hứa Phong vừa gọi điện thoại về nói sẽ đi dự tiệc nên về trễ, dặn chúng ta ăn cơm trước.”
Thanh Trà bước xuống cầu thang, lúc nhìn thấy Hàn Thẩm Quân, cô suýt nửa bước trật một bậc.
“Hello.” Hàn Thẩm Quân vẩy tay chào cô, miệng cười nhếch mép.
“Tôi cũng đâu phải là quỷ, đừng có làm ra bộ mặt hoảng sợ, đề phòng mỗi khi thấy tôi chứ.” Hắn hừ một cái rồi kéo vali đi về phía phòng mình.
Thanh Trà nhìn theo hắn, thứ làm cô chú ý chính là chú mèo ba tư trong chiếc ba lô mà hắn ta đang đeo, không phải trùng hợp đến thế chứ!!!