Tiếu Ân đi rồi, Triệu Húc Hàn lại tỉ mỉ nhìn lại hình ảnh một lần, phát hiện phương thức xử lý của Kỷ Hi Nguyệt rất bình tĩnh.
Thường thì cô gái mà gặp phải trường hợp như vầy sẽ rất sợ, sau đó là kêu cứu mạng, cho dù có phản kháng cũng sẽ lộn xộn.
Nhưng hiển nhiên mọi việc cô làm đều có mục đích, một cước đá trúng gốc rễ của Trần Thanh, hơn nữa còn đủ độc.
Chẳng qua cô không nghĩ đến Trần Thanh sẽ liều lĩnh muốn giết chết cô, cho nên mới có màn bị bóp cổ phía sau.
Nhưng cô cũng rất bình tĩnh kêu cứu, đây là cách nhanh nhất để tự cứu mình.
Hơn nữa nhìn hai tay cô nắm chặt lấy tay Trần Thanh, đầu ngón tay gần như ghim vào mu bàn tay của Trần Thanh, hiển nhiên đang cực lực vùng vẫy.
Chỉ là sức cô quá nhỏ.
Sau đó cách nói chuyện cùng xử lý của cô với bảo vệ hoàn toàn không giống một thực tập sinh, trái lại càng giống một người lão làng đã phiêu bạt nhiều năm trong xã hội hơn.
Thật sự càng hiểu về người phụ nữ này lại càng thấy cô đặc biệt.
Ba năm trước cô còn si mê Triệu Vân Sâm, cho nên người anh nhìn thấy chỉ là một cô gái luôn đối nghịch với anh, tính tình rất kém.
Nếu không bởi vì bí mật trong lòng kia, sao anh lại dây dưa với một người phụ nữ như vậy?
Triệu Húc Hàn nhìn màn hình, khóe miệng hơi cong lên, xem ra cô càng lúc càng mang đến nhiều kinh hỉ cho anh.
May mà ba năm qua anh chưa từng buông tay cô.
Giờ phút này, Triệu Húc Hàn cảm thấy mình có phần may mắn.
Đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc Cảng Thành, suy nghĩ của anh dần bay xa...
Lúc Kỷ Hi Nguyệt tỉnh lại, trong phòng một mảnh tối đen, cô mới nhớ tới mình tan tầm về nhà chưa tắm rửa gì đã leo lên giường nằm ngủ.
Vội vàng bật đèn, cô nhìn đồng hồ đã 7:30, quá giờ Triệu Húc Hàn ăn cơm tối rồi.
Cô vội dậy chải đầu rửa mặt, xuống lầu, dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, thím Lý còn chưa đi.
Triệu Húc Hàn ngồi ở trong phòng khách, một người đàn ông tóc xám trắng đứng bên cạnh, có vẻ như đang đợi Triệu Húc Hàn ra lệnh.
Cô biết người đàn ông này, là lão Khôi một trong ba vệ sĩ của Triệu Húc Hàn, tuy gọi là lão Khôi, nhưng thật ra tuổi cũng chỉ lớn hơn Tiếu Ân có một chút, anh ta có một gương mặt cực kỳ lạnh lùng.
Tiếu Ân, Vô Cốt và lão Khôi, kiếp trước Kỷ Hi Nguyệt đều từng nhìn thấy ở bên cạnh Triệu Húc Hàn, hơn nữa còn biết ba người này là anh em đồng môn.
Nhưng ngoài Tiếu Ân là cô coi như quen thuộc ra, Vô Cốt cùng lão Khôi tuyệt đối không quen.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, lão Khôi nhìn cô đi đến, mặt không chút thay đổi nói: "Cô Kỷ."
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng mỉm cười nói: "Chào anh."
Thấy Triệu Húc Hàn, nhíu mày nhìn văn kiện trong tay anh, cô lè lưỡi, đi đến nhà ăn.
"Cô Kỷ, ông chủ còn chưa ăn cơm chiều, nói chờ cô cùng ăn, hiện tại tôi đi chuẩn bị đồ." Thím Lý cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Vâng, cám ơn thím Lý."
Vừa mới đi đến cửa nhà ăn, liền nghe thấy giọng nói lạnh băng của Triệu Húc Hàn: "Xử lý theo quy tắc."
"Vâng! Ông chủ." Lão Khôi nhận lấy văn kiện, xoay người rời đi.
Triệu Húc Hàn đi đến nhà ăn, thím Lý thẩm lấy khăn ra cho anh lau tay.
"Anh Hàn, sau này anh không cần chờ em ăn cơm tối, đừng để bị đói." Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ nhìn anh.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn không có bất cứ vẻ gì, trái lại còn lạnh hơn bình thường.
"Hôm nay làm việc thế nào?" Trước khi dùng cơm, Triệu Húc Hàn liếc cô một cái lạnh nhạt nói.
……..