Bảo vệ chạy tới, không ngừng kéo hai người ra, mắt thấy hai mắt Kỷ Hi Nguyệt cũng đã trợn trắng, vội vàng dùng côn điện kích ngất Trần Thanh.
"Khụ khụ khụ." Kỷ Hi Nguyệt ôm cổ mình ho khan.
Má ơi, đời trước bị Tần Hạo đẩy xuống lầu ngã chết, đời này chẳng lẽ lại bị Trần Thanh bóp chết sao?
"Cô gái, cô không sao chứ?" Một bảo vệ vội vàng hỏi cô, "Có cần gọi xe cứu thương không?"
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu, thở gấp, nhìn thấy xung quanh không nhiều người lắm, may mà còn chưa tan tầm, thế này đã đủ khó coi lắm rồi.
Cô vội đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, nhìn xem Trần Thanh trên mặt đất nói: "Anh ta tên Trần Thanh, là thuộc phòng thông tin, các anh dẫn anh ta đến chỗ chủ quản Lộc Hùng của phòng thông tin bên kia, tôi còn có việc gấp, phải đi về trước. Mọi thứ diễn ra chắc camera có ghi lại đầy đủ rồi!"
Kỷ Hi Nguyệt chỉa chỉa về phía mấy camera theo dõi ở cửa.
Hai bảo vệ nhìn nhau, đều nghĩ không biết có phải cô gái này quá bình tĩnh rồi không ?
Quả nhiên là phóng viên, lá gan đều lớn hơn so với người bình thường.
Kỷ Hi Nguyệt thật ra cũng rất sợ, muốn vội vàng về nhà nằm lên giường thở lớn để lấy tinh thần, nghĩ thầm nếu như Trần Thanh không phải đứng cửa công ty mà đứng ở nơi không người thì có phải cô đã chết thêm lần nữa rồi không ?
Xem ra học võ phòng thân kiện thể là chuyện không thể tránh được.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ thiếp đi, mà giờ phút này trong văn phòng của Triệu Húc Hàn, trên màn hình là cảnh Trần Thanh bóp cổ Kỷ Hi Nguyệt.
Tuy giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt cải trang nằm trên mặt đất thật sự rất cay mắt, nhưng vẻ đau đớn kia vẫn khắc sâu vào hai mắt Triệu Húc Hàn.
Trong lòng anh như bị một tảng đá lớn đè trúng, vô cùng khó chịu.
"Ông chủ, người này xử lý như thế nào ạ?" Lúc Tiếu Ân nhận được tin tức từ Đài Truyền Hình bên kia, thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên, không nghĩ tới cô Kỷ thiếu chút nữa bị người ta bóp chết.
Hai mắt Triệu Húc Hàn lạnh lẽo quét tới, cực kỳ sắc bén, trên gương mặt đẹp trai vô cùng nham hiểm.
"Còn cần tôi dạy cậu sao?" Lời nói ra khiến trái tim Tiếu Ân run lên, vội vàng nói, "Thuộc hạ đã hiểu, sẽ lập tức đi làm."
Tiếu Ân đi tới cửa, Triệu Húc Hàn nói: "Đợi một chút."
Tiếu Ân xoay người, có phần khó hiểu, chỉ thấy ông chủ nhìn hình ảnh trong màn hình nói: "Giữ người lại."
Tiếu Ân không hiểu, Triệu Húc Hàn nói: "Để cho cô ấy nhận thức được nguy hiểm."
"Vậy?" Tiếu Ân không hiểu nổi.
Triệu Húc Hàn nheo mắt, lập tức nói: "Tìm một người canh chừng người đàn ông này, thi thoảng để người đàn ông này làm chút chuyện nguy hiểm cho cô gái ngốc nghếch kia nâng cao cảnh giác."
Tiếu Ân lập tức hiểu ý của ông chủ nói: "Vâng, tôi lập tức đi làm."
"Chậm đã." Triệu Húc Hàn lại bảo lại.
Trên trán Tiếu Ân lấm tấm mồ hôi, ông chủ chỉ khi gặp phải chuyện của Kỷ Hi Nguyệt thì mới sốt sắng như vậy, thật không biết Kỷ Hi Nguyệt lấy đâu ra mị lực lớn như vậy, khiến cho ông chủ luôn vững như bàn thạch cũng phải dao động vì cô.
"Không được tổn thương cô ấy." Triệu Húc Hàn nói xong thì không nhìn Tiếu Ân nữa.
Tiếu Ân há to miệng, lập tức lên tiếng, nghĩ thầm ông chủ đây là muốn làm thế nào, vừa muốn uy hiếp, lại vừa không được tổn thương người ta, độ khó trong chuyện này có phải hơi cao rồi không?
Có phải anh ta nên đi mời một đội biểu diễn đến không?
………….