Đa Nguyên cũng không thể ngờ, Hàn Thiên sau khi dung hợp với tiểu kim long, thực lực lại tăng tiến khủng khiếp đến như vậy, chỉ một bằng một ánh nhìn liền có thể phát ra công kích khủng bố đến mức khiến Đa Nguyên hắn phải thụ trọng thương ngay lập tức.
Nói về vấn đề này, ngay đến Hàn Thiên cũng không dám ngờ đến, chứ không riêng gì Đa Nguyên, hai năm trước lúc tiểu kim long đột phá thất giai yêu thú, khi ấy hắn đã thức tỉnh một kỹ năng cực kỳ bá đạo gọi là dung hợp.
Kỹ năng này cho phép tiểu kim long dung hợp với một khách chủ khác, từ đó gia tăng gấp bội sức chiến đấu của khách chủ kia, lại nói kỹ năng dung hợp kia quả thực bá đạo.
Hai giống loài khác nhau hoàn toàn về mặt thể xác lẫn tinh thần, căn bản không thể nào dung hòa hoàn toàn theo lẽ thường cho được, vậy mà chỉ cần thức tĩnh một cái kỹ năng, tiểu kim long cùng Hàn Thiên đã làm được điều mà hàng vạn kỵ sĩ khác đều phải ao ước.
Kỵ sĩ khi tập luyện với yêu thú, mục đích cuối cùng chính là đạt đến trạng thái dung hợp sức mạnh của cả hai như thế này, bởi lẽ dù có cùng chiến đấu ăn ý đến đâu đi chăng nữa, thì bản thân kỵ sĩ và yêu thú vẫn là hai bản thể riêng lẻ, chỉ cần một kẻ lộ ra sơ hở, liền có thể gặp tình huống bị đối thủ đánh vào yếu điểm ấy dẫn đến kết cục thất bại.
Trong khi đó nếu bản thân kỵ sĩ và tọa kỵ của họ dung hòa làm một, thế thì sức mạnh tổng thể của cả hai sẽ không chỉ đơn giản là tăng gấp đôi, bởi lẽ sức chiến đấu của một cá nhân được tổng hòa từ nhiều yếu tố, có kẻ mạnh ở điểm này, yếu ở điểm khác.
Nếu hai cá thể dung hợp làm một, thì điểm mạnh của kẻ này sẽ điểm khuyết cho yếu điểm của kẻ kia, kết quả có thể tạo ra một lực lượng mới còn mạnh hơn sự kết hợp bình thường giữa cả hai trước đó.
Ám Dạ luyện đến cảnh giới khí hồn hợp nhất với u long, chính là đã đạt đến mức khí và thần của cả hai dung hợp bổ khuyết cho nhau, thế nhưng sự dung hợp ấy vẫn ở ngoài thân thể, không thể đạt đến mười phần hiệu quả, mà lúc đạt đến cảnh giới thiên không tướng quân, tức thực lực ngang với võ tôn.
Kỵ sĩ và tọa kỵ của họ có thể đạt đến trạng thái dung hợp hoàn toàn với nhau như Hàn Thiên và tiểu kim long, trạng thái ấy còn cao hơn khí hồn hợp nhất một bậc, và được gọi là lưỡng thân quy nhất, khi ấy chính là lúc kỵ sĩ đạt được thực lực chí cao, mà Hàn Thiên cùng tiểu kim long vốn chẳng từng luyện qua công pháp của kỵ sĩ.
Thế nhưng bằng vào kỹ năng dung hợp của mình, tiểu kim long lại có thể cùng với Hàn Thiên đạt đến trạng thái lưỡng thân quy nhất mà mọi kỵ sĩ đều mong mỏi, kỹ năng này còn rất mới, thế nên cả Hàn Thiên cùng tiểu kim long đều không kiễm chứng được, liệu ngoài Hàn Thiên hắn ra, tiểu kim long còn có thể dung hợp với ai khác nữa hay không?
Bởi lẽ ở trong viêm huyền cực địa ngoài Hàn Thiên hắn ra, thì Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc đều là nữ nhân, bảo họ để tiểu kim long dung hợp với mình, về tình về lý đều không thỏa đáng, cơ mà nếu khả năng dung hợp của tiểu kim long là không có giới hạn, thế thì Hàn Thiên hắn phải giữ kín chuyện này, bởi lẽ nếu để lộ, tiểu kim long sẽ biến thành miếng thịt béo mà bất cứ kỵ sĩ nào trên thế giới này cũng đều muốn ăn được.
Không cần đạt đến cửu cấp yêu thú, đã có thể cùng chủ nhân dung hợp, hơn nữa bản thân thực lực lại cực kỳ khủng bố, sức chiến đấu cùng tiềm năng đều cực kỳ vượt trội, từng đó đủ để hàng vạn kỹ sỹ tranh cướp, thế nhưng Hàn Thiên cũng chả cần quan tâm những chuyện này, kỹ năng mới của tiểu kim long đã giúp hai người bọn hắn có thêm một con bài tẩy đầy lợi hại.
Hàn Thiên hắn khí thể song tu, cả sức mạnh thể chất lẫn khí lực đều cực kỳ hùng mạnh, mà tiểu kim long thân là yêu thú dị chủng, sức mạnh thân thể vốn cường hãn, lại luyện được càn khôn chuyển luân hoàn, khí lực cũng khủng bố không kém.
Hàn Thiên cùng tiểu kim long kết hợp sức mạnh thể chất và khí lực cộng hưởng, thực lực đã vượt xa sự liên thủ thông thường rất nhiều lần, đến mức Hàn Thiên hắn chỉ cần dùng đến minh thần nhãn, liền trực tiếp xuyên thủng thân thể bằng nham thạch của Đa Nguyên hai lỗ lớn.
Đa Nguyên cảm nhận được khí tức của Hàn Thiên lúc này đã mạnh hơn bản thân rất nhiều lần, thế nhưng hắn vẫn không tin đây là sự thực, làm sao mà trong một thời gian ngắn như thế, Hàn Thiên ban đầu chỉ như một con kiến hôi trước mắt hắn, nay liền hóa thành một đầu mãnh sư mà hắn không thể nào chạm đến nổi.
Bằng sự kiêu ngạo vốn có, dn không bao giờ chấp nhận chuyện này, trong cơn giận dữ, hắn cuồng loạn hét lớn, thạch đao trong tay cùng lúc bổ đến chổ Hàn Thiên với tốc độ kinh hoàng.
-khốn kiếp, tên nhãi nhân tộc ngươi đã dùng tà thuật gì???, ta không tin đấy là thực lực thật của ngươi.
Sự thực bày ra khiến cho Đa Nguyên hoàn toàn sửng sốt, trước một đao kinh hoàng có thể cắt đôi thế giới cũ của chính mình, Hàn Thiên thế mà còn không thèm né tránh, trực tiếp dùng thân trần đón đỡ.
Một đao của Đa Nguyên chém lên người Hàn Thiên, thế nhưng huyết hoa không hề túa ra như mọi lần, thay vào đó chỉ có một âm thanh trong trẻo vang vọng hệt như tiếng chuông ngân khắp nơi.
Dưới lưỡi thạch đao của Đa Nguyên, Hàn Thiên vẫn bình an vô sự như thế, hình xăm của tiểu kim long trên người hắn thoáng du lượng, lớp vảy rồng sáng loáng như được đúc từ vàng thật, đạt đến thất giai yêu thú, một khi dùng đến kim cang bất hoại, cho dù là kẻ có thực lực võ hoàng như Đa Nguyên cũng không thể một kích giết được tiểu kim long.
Chưa kể lúc này dung hợp cùng Hàn Thiên, sức phòng thủ từ kim cang bất hoại còn được tương hỗ cùng kim thân vô thượng, dẫn đến cộng hưởng, trước sức phòng ngự ấy, cho dù Đa Nguyên có chém thêm trăm đao ngàn đao nữa, cũng không thể làm trầy nổi một đường nhỏ trên da của Hàn Thiên.
Đa Nguyên không thể nào tin được, chuyện như thế này lại có thể xảy ra, chiến đấu mà không thèm đón đỡ công kích của địch nhân, đấy rõ ràng là sự khinh thị lớn nhất dành cho đối thủ, Đa Nguyên hắn làm bá chủ ở vụ huyễn phù sinh thiên đã được năm năm, không một kẻ nào có thể chạm đến ngón chân của hắn, thế mà lúc này đây, trước mặt hắn lại có thể xuất hiện một kẻ xem hắn chẳng có tý phân lượng nào cả.
Mọi nổi thống hận của Đa Nguyên đều dồn vào thanh thạch đao trên tay, vô số công kích được hắn giáng xuống người Hàn Thiên, nhưng tất cả đều chỉ như lấy gỗ đánh vào đá, hoàn toàn chẳng tạo được chút hiệu quả nào.
Rốt cuộc thanh thạch đao trong tay Đa Nguyên cũng không thể chịu nổi nữa mà gãy mất, lúc này trên mặt Hàn Thiên liền thoáng nở nụ cười nhạt nói.
-đã cho ngươi đủ cơ hội để giết ta rồi nhỉ???, cơ mà ngươi không làm được, nếu đã như thế, ngươi đi chết được rồi.
Đa Nguyên vẫn không cam tâm, một thanh thạch đao nữa lại được hắn ngưng tụ, sau đó nhắm vào cổ Hàn Thiên chém ngang một nhát, nhưng thiên ma thủ vừa được vận lên, Hàn Thiên rất nhanh đã nắm lấy lưỡi đao nọ trước sự ngỡ ngàng của Đa Nguyên.
Thiên ma thủ chỉ vừa dụng lực một chút, thanh thạch đao nọ liền lập tức vỡ nát, tay phải lại tung ra một quyền, chân nguyên lực cuộn trào thoáng cái hóa thành cánh tay khổng lồ dài hơn một trượng phía sau lưng Hàn Thiên, cánh tay ấy vô cùng chi tiết, căn bản không giống với quyền kình thông thường, mà giống như đã hóa thành thực chất vậy.
Quyền kình từ cánh tay khổng lồ ấy giáng xuống, uy lực sinh ra liền lập tức đánh văng Đa Nguyên đi hơn ba mươi trượng, nếu trong người Đa Nguyên có máu, hẵn cũng thụ thương thổ ra vài ngụm rồi.
Còn chẳng đợi Đa Nguyên kịp định thần, Hàn Thiên từ xa lại lao đến, thiên ma thủ giáng xuống một chưởng, chân nguyên lực cuộn trào lại ngưng tụ thành một cánh tay trái đối ứng với cánh tay phải ban nãy.
Rõ ràng hai cánh tay kia không phải chỉ là hư ảnh được ngưng tụ bởi chân nguyên lực thông thường, bởi lẽ sau khi đòn tấn công của Hàn Thiên kết thúc, theo lý bọn chúng cũng phải biến mất, thế nhưng hiện tại chúng vẫn còn ở đấy, cùng lúc tung ra công kích hệt như Hàn Thiên.
Thoáng cái đôi song thủ ngưng tụ bằng chân nguyên lực của Hàn Thiên đã tấn công Đa Nguyên hơn trăm đòn, mỗi quyền do đôi song thủ khổng lồ kia đánh ra, đều mang uy lực hủy thiên diệt địa, trước sức mạnh ấy, Đa Nguyên chỉ có thể bị động phòng thủ, cơ mà dù cố đến đâu, Đa Nguyên vẫn bị Hàn Thiên đánh cho thụ thương khắp người, khải giáp vỡ nhiều chỗ, thân thể bằng nham thạch cũng chịu tổn thương, nhiều vị trí còn không kịp phục hồi.
Ở bên ngoài chiến trường, Đông Phương Thái Ngọc thoáng nhìn Hàn Thiên với ánh mắt hân hưởng nói.
-quả không làm ta thất vọng, sau khi dung hợp với con rồng kia, Hàn Thiên hắn đã ngưng hiện được vài phần pháp tướng của luyện thể giả, với năng lực hủy thiên diệt địa của pháp tướng, Đa Nguyên chắc chắn không trụ nổi quá mười nhịp thở nữa.
Nhược Mộng gần đó cũng cảm khái tiếp lời.
-Mười năm trước lúc chúng ta gặp nhau, huynh ấy vẫn chỉ là một thiếu niên thiên tài mới đặt chân đến đế đô của đại ninh.
-không ngờ chỉ mười năm sau đó, huynh ấy đã trở thành kẻ sở hữu năng lực của võ hoàng cường giả, ở trong vòm trời này, huynh ấy đã trở thành một kẻ tự do như mình mong muốn, bước ra khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, đã chẳng còn mấy người có thể cản bước được huynh ấy nữa.
Đông Phương Thái Ngọc giọng điệu đã có phần phức tạp đáp.
-cô rất may mắn, có thể tận mắt theo dõi mười năm ấy.
Sau một thoáng lặng bất chợt, Nhược Mộng cũng đáp lại bằng một câu không mấy liên quan.
-mấy năm nay ta phát hiện cô thực ra không xấu xa như ta đã tưởng tượng, bất quá rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, chúng ta lại trở thành địch nhân, khi đó nếu có gặp lại, ta sẽ không niệm tình xưa.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng cười kỳ quái đáp.
-cuộc đời thật lắm trái ngang nhỉ???, cơ mà nếu chuyện gì cũng được như mình mong muốn, thế thì nhân gian đều nhuộm một màu hồng mất rồi, làm gì còn ai đau khổ nữa chứ???.
-năm năm thôi ấy mà, chúng ta đều chẳng phải người bình thường, không cần thiết bị một cái năm năm ảnh hưởng.
Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, rốt cuộc cũng chẳng còn ai nói thêm câu gì, ở phía trước, chiến trường giữa Hàn Thiên và Đa Nguyên đã rơi vào tàn cuộc, Đa Nguyên vốn đã thua thiệt về mặt kỹ năng lẫn pháp bảo, nay lại bị áp đảo về mặt thực lực, hắn có thể làm gì để phản khán lại Hàn Thiên đang mạnh như rồng như hổ được đây chứ???
Có trách chỉ trách Đa Nguyên hắn đã quá tự tin, để rồi một mình theo Hàn Thiên đến chổ này, hiện tai hắn bị áp chế ở đây, dù thiên nghiệp quỷ dưới trướng có đông cách mấy, cũng chẳng ai có thể đến cứu hắn.
Một lần nữa bị đôi song quyền pháp tướng của Hàn Thiên đánh cho vỡ vụn ngực trái, Đa Nguyên lúc này mới ý thức được bản thân đang gần với tử thần đến mức nào???, rốt cuộc từ trong thâm tên ác nhân hùng mạnh nhất vụ huyễn phù sinh thiên đã nghĩ đến việc đào vong.
Sau khi vung thạch đao chặn đứng hai quyền từ pháp tướng của Hàn Thiên, Đa Nguyên liền tức tốc quay người vỗ cánh rút lui, bất quá Hàn Thiên đã chuẩn bị cho tình huống này từ trước.
Đa Nguyên vừa xoay người bỏ chạy, Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc bên ngoài liền lập tức động thủ, Nhược Mộng miệng niệm chú ngữ, ma pháp trượng chỉ lên không trung, thủy trận lập tức xuất hiện trên nền trời, từ bên trong đó, hàng đống băng sơn khổng lồ, đường kính mỗi tảng đều hơn trăm trượng ầm ầm rơi xuống.
Đa Nguyên dù thân thể có thể to lớn, nhưng dưới những tảng băng thạch kia, trông hắn cũng chẳng khác gì con kiến, bất quá tuy hùng vĩ là thế, nhưng băng sơn của Nhược Mộng muốn đả thương được Đa Nguyên là điều không thể.
Cơ mà việc hứng phải công kích này cũng khiến Đa Nguyên chậm mất gần nửa nhịp thở thời gian để phá tan băng sơn mà mở đường thoát, Đông Phương Thái Ngọc đời nào để hắn làm thế, toái hồn tiên trong tay phất lên, rất nhanh đã như một đầu mãng xà phóng đến trói lấy một chân của Đa Nguyên.
Toái hồn tiên là cửu phẩm hồn khí, bản thân cực kỳ chắc chắn, trên người Đa Nguyên dù tỏa ra nhiệt độ cao đến đâu, sức mạnh lớn đến mức nào, muốn giật đứt toái hồn tiên, đều không có khả năng làm được.
Mà cũng chỉ cần chậm lại một chút thôi, Hàn Thiên đã có thể bằng vào tốc độ của mình làm được rất nhiều việc, lúc Đa Nguyên định thần nhìn lại, thì một đạo thương mang cực kỳ khủng bố đã phóng thẳng đến giữa ngực hắn rồi.
Trong tình huống bất ngờ như thế, cộng thêm bản thân đã hao phí rất nhiều sức lực trong trận chiến với Hàn Thiên từ nãy đến giờ, Đa Nguyên dưới công kích vừa nhanh vừa mạnh này của Hàn Thiên căn bản không tài nào né tránh được.
Đa Nguyên chỉ nghe được những tiếng nứt vỡ cực kỳ rõ rệt truyền ra từ ngực mình, kế đó là một cơn đau đớn cực kỳ hiếm thấy, chỉ trong tích tắc, tín hiệu tử vong đã lan ra toàn bộ ý thức của hắn.
Trong thân thể Đa Nguyên toàn bộ hỏa nguyên chi khí theo bản năng nhanh chóng rút lên cặp sừng trên đầu, bảo thạch giữa ngực đã bị Hàn Thiên phá hủy, Đa Nguyên coi như đã xong rồi, hiện tại hi vọng duy nhất để hồi sinh của hắn hiện tại, chính là đám thuộc hạ kịp đến bảo vệ cặp sừng mà hắn để lại, không để đám Hàn Thiên kịp phá hủy nó.
Sau đó Dựa vào hỏa nguyên chi khí trong viêm huyền cực địa, Đa Nguyên hắn có thể nhanh chóng hồi sinh, cơ mà đó chỉ là mong muốn của Đa Nguyên, thân thể hắn vừa tan vỡ, Hàn Thiên liền nhanh chóng chụp lấy cặp sừng còn sót lại.
Thiên ma thủ dụng lực bóp chặc, cặp sừng của Đa Nguyên tuy cứng chắc vô bì, nhưng dưới sức mạnh đồ thần diệt Phật của thiên ma thủ, sự cứng chắc ấy chỉ có thể cầm cự được trong một tích tắc, sau đó nhanh chóng vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh nhỏ.
Đôi mắt Hàn Thiên rực sáng, minh thần nhãn lại một lần nữa được kích hoạt, một ánh lửa sáng chói thiêu đốt hết những gì còn lại từ cặp sừng của Đa Nguyên.
Thứ cuối cùng hiện hữu, chính là một luồn hỏa nguyên chi khí đầy tinh thuần, dưới sự điều động của minh thần nhãn, luồn hỏa nguyên chi khí kia nhanh chóng được ngưng kết thành một quả cầu sáng chói lớn cỡ một nắm tay.
Đây chính là tinh hoa sinh mệnh của một đại năng có thực lực võ hoàng, dù chỉ còn lại hai thành, thì từng đó hỏa nguyên chi khí cũng đã đủ để Hàn Thiên hắn luyện minh thần nhãn thêm ba năm mà không cần đến viêm huyền cực địa.
Hôm nay tiêu diệt được Đa Nguyên, đối với bản thân Hàn Thiên hắn hay là với vụ huyễn phù sinh thiên và đại thiên giới, đấy đều là một công đức cực kỳ to lớn, thế nhưng những việc còn lại với thiên nghiệp quỷ tộc, vẫn chưa hề kết thúc.