Trứng rung kia tra tấn Nguyễn Tình cả một buổi trưa, bởi vì chưa có thời gian lấy ra nên nguyên buổi tối cũng luôn an tĩnh ở trong tiểu huyệt Nguyễn Tình chờ đợi.
“Anh Bạch, em không thoải mái…” Nguyễn Tình vặn vẹo cặp mông và vòng eo nhỏ, cô treo ở trên người Lâm Mặc Bạch càng cọ xát dữ dội hơn, hơi nhăn hàng mi, khó khăn nói: “Anh Bạch, phía dưới thật ẩm ướt…khó chịu…bên trong có cái gì đó…thật khó chịu…”
Cơ thể cô trở nên khô nóng, tiểu huyệt lại bị trứng rung giày vò bên trong đến ngứa ngáy, cả người giống như muốn cháy lên, cô không ngừng dựa sát vào người Lâm Mặc Bạch, ngay cả đầu gối lộ ra bên ngoài chân váy không ngừng mở ra lại khép vào, khép vào rồi lại mở ra.
Âm thanh mềm mại lại giống như đang rêи ɾỉ câu hồn người không ngừng quanh quẩn bên cạnh anh.
Lâm Mặc Bạch liếc mắt nhìn tài xế lái xe phía trước, trong lòng có một chút hối hận, nếu như sớm biết thế này anh đã tự mình lái xe đến.
Anh muốn kiềm chế bản thân, nhưng anh không thể nhìn Nguyễn Tình đang không ngừng phát tình.
“Thật sự muốn anh giúp em lấy nó ra lần nữa.” Lâm Mặc Bạch hạ thấp giọng hỏi.
“Phải…Phải..” Nguyễn Tình dán hai má mình vào cổ Lâm Mặc Bạch, lại nhẹ nhàng cọ xát từng chút một, môi cô trượt nhẹ qua yết hầu anh, lại giống như không kìm lòng đươc hôn lên nó, đầu lưỡi liếm nhẹ nhàng chút một.
Khi đầu lưỡi ẩm ướt của Nguyễn Tình chạm vào Lâm Mặc Bạch, ngực anh run rẩy, niềm kiêu hãnh tự chủ của anh hoàn toàn sụp đổ.
Anh nói: “Có còn nhớ lúc trước anh nói với em sao không, nếu em nói lại đầy đủ một lần nữa, tôi giúp em lấy nó ra.”
“Lúc trước…cái gì…A Bạch nói cái gì…nói gì…” Ngay cả bây giờ anh đang nói những gì Nguyễn Tình còn không nhớ rõ, đừng nói tới những lời mà anh nói thời gian trước.
“A Nguyễn, là em đồng ý với điều kiện của anh.”
Khóe môi Lâm Mặc Bạch khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh lóe lên một tia ranh mãnh, nút quản lý số hai ba không hai sau chín bốn ba không hiện lên trong bóng tối, anh vẫn như trước, kề sát bên tai Nguyễn Tình, kể lại cái hiệp bất bình đẳng cắt đất đền tiền đã bàn trước từ đầu tới cuối.
Cuối cùng, anh vừa cười, vừa hỏi: “Có còn nhớ không.”
“Hình như…hình như…còn nhớ.” Nguyễn Tình mơ mơ màng màng gật đầu, một vài giây sau lại cảm thấy nhiệt độ thân thể mình nóng đến kịch liệt, sắc mặt giống như nhỏ ra máu.
“Nếu đã nhớ kỹ, thì nói lại một lần nữa. Nếu em nói rõ ràng, cái gì đó trong thân thể khiến em không thoải mái có thể lấy ra.” Lâm Mặc Bạch một bên nói bừa với cô, một bên dụ dỗ, dùng tất cả các loại thủ đoạn chỉ để nghe chính miệng Nguyễn Tình nói ra những lời kia.
“Anh muốn em…muốn em liếm giúp anh…liếm tiểu đệ nhỏ của anh…không đúng…” Nguyễn Tình mơ màng lắc lắc đầu, vẻ mặt mê ly nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ nghiêm túc, giống như một học sinh chịu khó bình thường đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thầy giáo giao cho, cố gắng nói:”Anh Bạch, không nhỏ chút nào.”
“Đúng vậy, anh không nhỏ chút nào. Không phải là tiểu đệ nhỏ mà là côn ŧɦịŧ lớn. Sau đó thì sao.”
“Phải liếm…Liếm côn ŧɦịŧ lớn của A Bạch…giống như ăn kẹo que vậy, phải liếm nó từ từ…” Nguyễn Tình không cần ai dạy cũng tự hiểu, nói thêm một câu cuối cùng kia, ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc Bạch cười, giống như đạt một trăm điểm bài thi nên yêu cầu Lâm Mặc Bạch phát thưởng.
Con ngươi đen của Lâm Mặc Bạch nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, lại hỏi: “Còn có gì nữa?”
“Liếm…sau khi đã liếm xong…phải…phải ngồi lên trên người anh Bạch, ăn côn ŧɦịŧ lớn vào trong…không phải là dùng miệng ăn….dùng …dùng…”
Nguyễn Tình nhíu đôi mày, cô đang say rượu nhưng cũng không thể tượng tượng ra được, trừ cái cách ăn bằng miệng, trên người cô còn cái gì có thể ăn đâu.
“Dùng làm sao.” Lâm Mặc Bạch đầy ý cười, nhắc nhở cô: :”Em khó chịu ở đâu.”
“Phía dưới…tiểu huyệt khó chịu…” Cuối cùng Nguyễn Tình nghĩ ra, tiếp tục nói: “Dùng tiểu huyệt ăn…ăn côn ŧɦịŧ lớn của A Bạch…ăn vào toàn bộ… anh nói, anh không động, muốn em tự động…còn muốn em xoa vú cho anh xem…anh nói…nếu như anh còn chưa bắn ra, em không được dừng lại…”
Nói đến câu cuối cùng, Nguyễn Tình hình như đổi sang ngôi thứ ba, nhưng lại nhớ kỹ hoàn toàn những yêu cầu mà Lâm Mặc Bạch nói, từng chữ từng câu đều nói ra.
“A Bạch, em…em nói xong rồi…ách…khó chịu….nhanh lên….giúp em nhanh lên…” Nguyễn Tình không ngừng vặn vẹo trong lồng ngực anh.
Lâm Mặc Bạch nhìn thoáng qua hành trình của xe, từ chỗ của anh đi tới khách sạn còn khoảng mười phút nữa, muốn trong khoảng thời gian dài như vậy vỗ về môt người con gái đang say khướt hình như khả năng không cao lắm, anh chỉ có thể thực hiện lời đã hứa.
Anh cởϊ áσ khoác ra, từ đầu gối tới bàn chân Nguyễn Tình đang trần trụi, áo khoác lập tức che đi hai chân và chân váy của cô, đồng thời ôm lấy cánh tay cô, khiến Nguyễn Tình hoàn toàn nằm ở trong ngực anh.
Cằm của cô đặt trên bả vai anh, đầu cô quay ra sau đưa lưng về phía tài xế, không để cho người khác nhìn thấy những tia gợn xuân tình đang nhộn nhạo trên mặt cô.
Lâm Mặc Bạch làm xong một loạt hành động này, mới lấy tay ở bên ngoài áo khoác chen vào bên trong chân váy, giống như ngựa quen đường cũ cởϊ qυầи lót của cô ra, đầu ngón tay anh chạm vào phía dưới ẩm ướt lại nóng bỏng, không cần màn dạo đầu âu yếm hay đùa giỡn, anh đánh thẳng một mạch vào sâu bên trong hoa huyệt.
Tiểu huyệt của Nguyễn Tình thật sự rất ẩm ướt, lại còn hút rất chặt, trứng rung trơn bóng thoáng cái đi ra, nhưng nhanh chóng bị kéo vào, nó đang ở bên trong không sâu lắm, hai ngón tay Lâm Mặc Bạch đi vào bên trong thì chạm phải, ngón tay tách ra kẹp lấy nó.
“Đi ra…Còn có thể lấy ra nữa không…” Nguyễn Tình ghé lên trên bờ vai của anh, không thể chịu được thân thể đang ngày càng khô nóng, cảm giác bị kích động, run rẩy hỏi.
“Còn chưa được…bên trong chỗ này anh không sờ đến. A Nguyễn, em dùng sức nhổ nó ra, như vậy tôi mới có thể bắt được nó.”
Lâm Mặc Bạch lừa cô, nhưng Nguyễn Tình đang say khướt không hề nhận ra một tí gì.
“Nhổ ra như vậy…”
“Dùng lực tiểu huyệt của em ép nó ra. Ngoan, thử một lần, rất dễ dàng.”
Nguyễn Tình nghiêm túc làm theo những lời nói mà Lâm Mặc Bạch chỉ dẫn, huyệŧ không ngừng co lại ép vào trong, lại dùng sức đẩy cái gì đó bên trong ra bên ngoài, mà vách tường thịt ẩm ướt bên trong kia thực ra không hề chạm vào cái gì dó, ngược lại không ngừng mút lấy ngón tay Lâm Mặc Bạch.
Từng chút một, giống như dùng vách thịt non mềm liếm ngon tay.
“Nhanh…Anh gần chạm tới. A Nguyễn, dùng thêm sức.” Lúc này đây, Lâm Mặc Bạch giống một tên hại hoại nhưng vẻ ngoài nhã nhặn đùa giỡn cô gái thanh thuần, ngon tay anh cũng phối hợp, ngón tay anh còn giả bộ như đang ra vào tìm kiếm bên trong tiểu huyệt Nguyễn Tình.
“Được…dùng sức…huhu…Em không còn sức nữa…huhu…” Nguyễn Tình chỉ cảm thấy mỗi lần cô dùng sức, bên trong thân thể lại nổi lên môt đợt kɦoáı ƈảʍ như thủy triều, ồ ạt tiến lên, không ngừng chiếm đoạt ý thức cô, hai chân cô không giữ được mà run rẩy, cả người cô sắp co lại.
Nhưng Nguyễn Tình nào hay biết, căn bản Lâm Mặc Bạch không phải đang giúp cô lấy ra thứ đồ vật kia, mà là từng chút một tiến vào bên trong, dùng tay giao hợp.
“A…đừng đừng…”
“Xuỵt, A Nguyễn, nhỏ giọng nào, phía trước còn có người đấy.” Lâm Mặc Bạch ghé sát vào tai cô, cố ý nhắc nhở chuyện này.
Tiểu huyệt của cô co rút càng nhanh hơn, dâʍ ŧɦủy̠ bên trong cũng tiết ra càng nhiều.
Lâm Mặc Bạch nhìn thoáng qua cảnh vật ngoài cửa sổ, cao ốc khách sạn lóng lánh, ngọn đèn sáng ngời đang ngày càng gần hơn, tốc độ xe bắt đầu chậm lại.
Cuối cùng anh cũng dừng lại một trận chiến dâʍ ɭσạи trên xe, ngón tay anh cầm lấy trứng rung thọc ra rút vào mấy lần, sau đó mạnh mẽ rút ra ngoài, nhưng anh lại không lấy nó ra, mà lại nhét trứng rung vào sâu bên trong tiểu huyệt.
Cổ tay anh run run, cọ vào cục thịt nhỏ từ nãy tới giờ không được chạm tới, ngón tay anh giống như biến thành một máʏ яυиɠ thủ công.
“A.”
Hơi thở cô dồn dập, nhịp thở nhanh hơn, Nguyễn Tình không chịu được kêu thành tiếng, ở phía dưới có một dòng điện đang chạy tán loạn, từng đợt kɦoáı ƈảʍ tê dại khiến cô run rẩy đến cao trào, bên trong hoa huyệt phun ra một bãi dâʍ ɖịƈɦ, làm ướt làn váy dưới thân cô.
Mà cô cũng không chịu được nữa ngất lên trên vai Lâm Mặc Bạch.