Bữa tiệc đồng học tan rã vào thời điểm cao trào nhất, thiếu đi một chút nỗi buồn chia tay.
Lâm Mặc Bạch cũng hơi say, để xe lại ở nhà hàng, anh ôm Nguyễn Tình đã say mèm lên taxi, bận rộn chăm sóc phụ nữ, ngay cả thời gian nói lời tạm biệt với Từ Bách Minh cũng không có.
Anh ngồi ở ghế sau, xuyên qua gương chiếu hậu của xe, từ xa nhìn thấy Từ Bách Minh cũng đang đỡ một người phụ nữ cũng say mèm, người phụ nữ đang điên cuồng, khiến anh ta luống cuống tay chân.
Khi nhìn lại, anh lặng lẽ cười khẽ, ánh mắt chuyển đến trên người Nguyễn Tình, nụ cười của anh càng sâu, trong con ngươi đen kịt đầy thâm tình.
Nguyễn Tình tính cách hiền lành, thân thể mềm nhũn, nói chuyện dễ nghe, ngay cả bây giờ thật sự đã uống say, cũng đặc biệt dính người.
Một bên thân thể cô dựa sát Lâm Mặc Bạch, hai tay ôm chặt cánh tay Lâm Mặc Bạch, hai má dựa vào bả vai Lâm Mặc Bạch, mùi rượu hoà với mùi hương trên thân thể cô, chui thẳng vào chóp mũi Lâm Mặc Bạch, cô còn vặn vẹo thân thể mềm mại nóng bỏng, nếu không phải bị không gian taxi hạn chế, cô sẽ giống như gấu ôm Lâm Mặc Bạch không buông tay.
"Đáng giận... Bạch, tôi rất tức giận... Làm sao có thể như vậy..." Nguyễn Tình từ khi lên xe đã không ngừng lẩm bẩm, giọng nói vừa mềm mại, còn mang theo một chút lắp bắp không rõ, càng thêm đáng yêu.
"Ai làm cậu tức giận?" Lâm Mặc Bạch cúi đầu tiếp lời, thả mái tóc đuôi ngựa sau đầu Nguyễn Tình ra, mái tóc dài màu đen buông xuống bả vai bọn họ.
Anh khẽ vuốt tóc, dừng ở sau tai cô, ngón tay vuốt ve da thịt nóng bỏng mẫn cảm, chăm chú nhìn gương mặt cô bị rượu hun đỏ, giống như hoa đào trong mùa xuân, làm cho người ta rung động không thôi.
"Ngứa..." Nguyễn Tình nức nở phát ra tiếng kháng nghị, hai má cọ cọ, nhưng không đẩy tay Lâm Mặc Bạch ra, vẫn áp sát như trước, hàm hồ tiếp tục nói, "Đáng giận... Tức giận quá... Làm sao cô ấy có thể làm thế... Cô ấy làm sao có thể gọi cậu là Mặc Bạch..."
Thì ra vẫn là chuyện này, xem ra trong lòng cô thật sự vô cùng để ý.
Lâm Mặc Bạch âm thầm ghi nhớ trong lòng, trấn an cô gái đang nhíu mày oán giận, nhẹ giọng nói, "Chỉ là một cái tên mà thôi, cũng chỉ có cậu có thể gọi tôi là " Bạch". ”
Cái xưng hô độc quyền này, cũng từng là Lâm Mặc Bạch chính miệng nói cho Nguyễn Tình.
"Hì hì. Bạch... Bạch... Bạch... Tôi rất thích cậu..." Nguyễn Tình say mèm cười hì hì với Lâm Mặc Bạch, lại cúi đầu tựa vào vai anh, người say rượu vui buồn thất thường, thoáng cái cười rồi lại tức giận, lẩm bẩm, "Cho dù như vậy, cô ấy... Cô ấy cũng không thể... Không thể... Chính là không thể!"
Nói đến chỗ tức giận, Nguyễn Tình tay nắm chặt thành quyền, dùng sức vung vẩy, không khống chế được sức lực, thiếu chút nữa đụng phải cửa xe.
"Cẩn thận." Lâm Mặc Bạch vội vàng giữ chặt cổ tay cô, lòng bàn tay bọc lấy nắm đấm nho nhỏ của cô, thật chặt.
"Không thể... cô ấy không thể... Ô ô..." Nguyễn Tình thật sự để ý, đâu phải là một cái xưng hô nho nhỏ, nhiều năm như vậy Chu Vân đối với Lâm Mặc Bạch vẫn còn nặng tình không thay đổi, nói xong, tâm trạn của cô chợt thay đổi, nhỏ giọng nức nở.
Nếu như cô không trở về, Lâm Mặc Bạch có phải cuối cùng cũng có một ngày sẽ bị tình cảm của một người phụ nữ khác làm rung động, cũng sẽ chậm rãi thích cô ta.
"Cậu nói đúng, cô ấy không thể gọi tôi là Mặc Bạch. Tình, cậu không nhớ rõ bản thân vừa rồi đã ở trước mặt cô ấy, thể hiện quyền sở hữu, Lâm Mặc Bạch tôi toàn thân từ trên xuống dưới, đều là do cậu quản. "Lâm Mặc Bạch phối hợp với lời nói ngây thơ của Nguyễn Tình, cũng học theo giọng điệu chậm rãi của cô, dịu dàng từng chút từng chút dụ dỗ người phụ nữ say xỉn này.
“Đúng vậy!”Nguyễn Tình nghe vậy, tâm trạng lập tức từ dưới vực vọt lên đỉnh núi, cánh tay giãy dụa, một tay ôm cổ Lâm Mặc Bạch, ngửa đầu, bĩu môi, hướng về phía Lâm Mặc Bạch cười như hoa nói, "Cậu! thuộc về tôi! Chỗ này của cậu thuộc quản lý của tôi, nơi này cũng do tôi quản, nơi này... Ở đây... Còn có nơi này..."
Cô chỉ vào đôi mắt, sống mũi, môi của Lâm Mặc... Một đường điểm tới ngực anh, ngón tay dùng sức chọc chọc.
Không đợi Lâm Mặc Bạch có phản ứng, chính cô không kìm lòng được nở nụ cười.
Lâm Mặc Bạch thì để mặc cho Nguyễn Tình bá đạo "chiếm hữu" trên người anh, hoàn toàn không ngăn cản động tác của cô, cho dù ngón tay cô còn đang đi xuống
"Còn có nơi này! Bạch, ƈôи ŧɦịŧ của cậu cũng do tôi quản!"Ánh mắt Nguyễn Tình mơ
màng, vẻ mặt quyến rũ, ngay cả giọng nói cũng trở nên kích động, trong xe nhỏ hẹp quanh quẩn giọng nói trong trẻo của cô.
Tài xế taxi vẫn luôn chuyên tâm lái xe, ép buộc mình không chút suy nghĩ, toàn bộ hành trình nghe lời nói hỗn loạn của cô, nghe đến đây cũng nhịn không được nhìn qua gương chiếu hậu, liếc mắt nhìn người phụ nữ say rượu.
Lâm Mặc Bạch cảm nhận thấy,nụ cười trên mặt nhất thời thu hồi, ánh mắt sắc bén lập tức quét qua.
Tài xế taxi chỉ cảm thấy lạnh sống lưnh, cả người phát lạnh, vội vàng quay đầu lại, hai tay nắm chặt vô lăng không dám nhìn nữa.
Khi Lâm Mặc Bạch quay đầu lại, hàn khí trên mặt đã không còn sót lại chút gì, vẫn là người đàn ông dịu dàng như nước kia.
Nguyễn Tình còn đang cười hì hì, ngón tay thon dài chỉ lên đũng quần trắng của Lâm Mặc, từng chút từng chút khẽ động, giống như đang chơi đùa với thứ gì đó giữa đũng quần của Lâm Mặc.
" Bạch, lớn rồi, nó lớn lên rồi." Nguyễn Tình hưng phấn phát ra tiếng thét chói tai.
"Suỵt " Lâm Mặc Bạch nhẹ giọng trấn an Nguyễn Tình, nhưng không ngăn cản cô chơi đùa, còn dán vào tai cô nhẹ giọng hỏi, "Lớn lên không tốt sao, nó càng lớn, cậu sẽ càng thoải mái. Tình, cậu nói có phải không?”
Từ lúc ở trong nhà hàng trước mặt mọi người hôn nhau, du͙ƈ vọиɠ trong thân thể Lâm Mặc Bạch đã rục rịch, sau khi lên xe lại bị thân thể mềm mại của cô cọ xát, bộ ngực giống như muốn bàn tay anh bóp lấy, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức anh sớm đã có phản ứng sinh lý.
Bây giờ chỉ là không còn áp lực, bắt đầu uốn phát tiết.
Nguyễn Tình Cảm cảm nhận được hơi nóng của Lâm Mặc Bạch, hai má trở nên đỏ hơn, trên khuôn mặt say rượu mông lung có thêm một chút ngượng ngùng.
Cô bị giọng nói trầm thấp của Lâm Mặc Bạch quyến rũ, kìm lòng không được lẩm bẩm nói, "Đúng. Càng lớn... Càng thoải mái... Bạch, thật lớn... lớn... Tôi không thể ăn được..."
Ý thức hỗn loạn không rõ ràng, nhưng phản ứng của cơ thể rất trung thực.
Cô trở nên mềm mại hơn, dựa vào Lâm Mặc Bạch ôm mới ngồi thẳng người, hai chân dưới làn váy vừa kẹp chặt, vừa nhẹ nhàng ma sát, trong huyệŧ đã chảy ra chất lỏng ẩm ướt, tất cả đều dính vào qυầи ɭóŧ, bên trong còn đang đói khát co rút, điên cuồng hút vào... như có cái máʏ яυиɠ ở bên trong.